[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 49: Khó mà tin được



Giang Bắc Minh gạt tàn thuốc về phía Dương Hoàng Việt.

“Cậu rất thích thú với chuyện này đúng không?”

Giang Bắc Minh tức giận nói.

“Những người khác đều đã chơi rồi, chúng ta lại tiếp tục chơi, người ta không thể nói chúng ta đạo văn được, không có ý kiến gì sao?”

“Vậy thì, anh Bắc Minh, anh định làm thế nào?”

Dương Hoàng Việt nghi ngờ không hiểu gì hỏi.

“Lại đây!”

Giang Bắc Minh vẫy vẫy tay với Dương Hoàng Việt, sau đó nói nhỏ vào tai cậu ta mấy câu! “Hay quá, anh Bắc Minh, anh đúng là rất đỉnh nha!”

Dương Hoàng Việt lập tức bật ngón cái nói với Giang Bắc Minh.

“Anh Bắc Minh anh không hổ là đại ca của em, thủ đoạn này, ý tưởng này, thật sự đúng là quá tuyệt, cái này có thể ngay lập tức làm cho Lý Hoa Hoa mất mặt đến chết! Đúng là quá đỉnh, anh thật sự là thần tượng của em”

“Khoan đã đắc ý vội!” Giang Bắc Minh nói.

“Làm chuyện này thật tốt cho tôi, đừng làm hỏng việc.”

“Yên tâm đi, anh Bắc Minh, chuyện này em nhất định có thể làm tốt, chuyện này chính là sở trường của em đó!”

Dương Hoàng Việt cười hì hì nói.

“Vậy thì được!”

Giang Bắc Minh gật gật đầu, nói: “Tâng hâm dưới đất này khó chịu quá, đi thôi, đi lên trên uống chút trà!”

Đám người Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt đi vào bên trong quán rượu, bây giờ là ban ngày, không có khách, cho nên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Dương Hoàng Việt gọi nhân viên phục vụ bưng đến vài chén trà.

“Anh Bắc Minh, mấy ngày nay kinh doanh ở chỗ ngày càng ngày càng tốt!”

Dương Hoàng Việt cười hì hì nói.

“Chỉ tính đêm qua thôi, em kiếm được lợi nhuận gần một mười nghìn khối, hắc hắc, cứ theo đà này, trở thành phú ông không phải là chuyện gì khó!”

Bây giờ Dương Hoàng Việt đơn giản là phục sát đất Giang Bắc Minh, người ta chỉ tùy tiện xuất ra mấy chiêu đã có thể hồi sinh một quán bar đã gân như đóng cửa, chỉ cần điểm này thôi Dương Hoàng Việt đã có thể gọi Giang Bắc Minh là đại ca cả đời! “Anh Bắc Minh, như thế này đi, em đem cổ phần quán rượu này chia cho anh một ít, anh thế sao?”

Dương Hoàng Việt nói.

“Em cũng không chia nhiều, chúng ta hai người, một người năm mươi phần trăm, mỗi người một nửa, anh thấy được không?”

Giang Bắc Minh uống một ngụm trà nói: “Được rồi, chút tiền lẻ này tôi thấy còn thấy chướng mắt, cậu cứ giữ lại cả đi.

Sau này lúc tôi để cậu đi làm việc thì cậu làm việc thành thật tử tế một chút cho tôi là được!”

“Chuyện đó là chắc chản rồi, nhưng cổ phần này…”

“Không cần đâu!”

Giang Bắc Minh khoát khoát tay, nói.

Xem như một ngày sinh ra hai vạn, một tháng sau mươi vạn, Giang Bắc Minh anh cầm một nửa cổ phần cũng mới ba mươi vạn, một năm cũng chỉ hơn ba trăm vạn mà thôi.

Hiện tại trong thẻ ngân hàng Hồ Đức Minh cho anh đã có ba trăm triệu, thêm nữa Giang Bắc Minh có nhiều thủ đoạn như vậy, dùng đại khái một chút thủ đoạn cũng có thể kiếm tiền cho nên anh thật sự đúng là không nhìn trúng chút tiền lẻ này.

Thấy Giang Bắc Minh khăng khăng không muốn nhận, Dương Hoàng Việt cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Khỏi phải nói, tên Dương Hoàng Việt này mặc dù chỉ là một tên lưu manh nho nhỏ nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt, hai người ngồi chưa đến mấy phút đã có người bưng đến nhiều hộp đồ ăn.

“Anh Bắc Minh, đây là đồ ăn mẹ em nấu, vừa rồi em đã cho người về gói lại mang đến.

Mình cùng nhau ăn được không?”

Dương Hoàng Việt cười hì hì nhìn Giang Bắc Minh, hỏi.

“Được rồi, vậy thì ăn một chút đi!”

Nhìn những món ăn này có vẻ sẽ không tệ, đặc biệt là mùi hương, hơn nữa bây giờ cũng đã đến giờ ăn cơm, Giang Bắc Minh cũng cảm thấy đói bụng.

Mở hộp ra, có tất cả năm hộp đồ ăn và một hộp canh, đồ ăn cũng không phải thịt cá đặc biệt gì, chỉ là vài món ăn hàng ngày, nhưng được nấu rất tỉ mit, sắc hương vị đều đầy đủ, đồng thời có hương vị của đồ ăn nhà nông.

Không cần phải hỏi, vừa nhìn đã biết những nguyên liệu chế biến này không phải mua ngoài chợ mà là đồ tự trồng.

Đồ ăn mua ngoài chợ không thể có được hương vị này.

Bởi vì là buổi trưa cho nên không ai uống rượu, mọi người chỉ đơn giản ăn như Vậy.

“Dương Hoàng Việt, bây giờ quán bar làm ăn rất khá khẩm, tiếp theo cậu tính thế nào?”

Lúc ăn cơm, Giang Bắc Minh nhìn về phía Dương Hoàng Việt hỏi.

“Em định rút lui!” Dương Hoàng Việt nói.

“Trước đây làm lưu manh cũng là bởi vì quán rượu này làm ăn không tốt, các anh em ăn không no, bây giờ làm ăn tốt rồi, em cũng không muốn tiếp tục lăn lộn nữa, trước mắt cứ kinh doanh quán bar này cho tót, làm lớn, làm mạnh lên, sau đó dùng tiền tiết kiệm được mở thêm một cái quán bar hộp đêm gì đó.”

“Ừm, không tệ!”

Giang Bắc Minh gật gật đầu nói.

Thật ra, nhìn tướng mạo Dương Hoàng Việt thì thấy tên này thật sự là một người có phúc, chỉ cần đi theo con đường chính đạo, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không có gì lệch lạc! Ngay lúc này, điện thoại Dương Hoàng Việt đột nhiên vang lên, là tiếng video call từ Zalo.

“Anh Bắc Minh.”

Bắc Minh lập tức vô cùng kích động, chùi miệng nhìn về phía Giang Bắc Minh, cười hì hì nói: “Trò hay sắp bắt đầu ngay rồi!”

Nói xong Dương Hoàng Việt lấy điện thoại ra.

Sau khi kết nối xong trong video xuất hiện một khuôn mặt của một đàn em ở dưới tầng hầm vừa rồi.

“Nhóc Quỷ, sao rồi?”

Dương Hoàng Việt hỏi.

“Xong toàn bộ rồi ạ!”

Bên kia video Nhóc Quỷ vừa cười vừa nói.

“Đợi đến khi xong việc, anh Hoàng Việt, anh Bắc Minh, thủ đoạn của hai anh thật sự là quá trâu bò, bây giờ em chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy thật sự rất phê luôn!”

“Nghiện thì nghiện nhưng tuyệt đối không được làm hỏng chuyện, nhất định phải đạt hiệu quả tốt nhất, biết chưa?”

Dương Hoàng Việt dặn dò Nhóc Quỷ.

“Yên tâm đi anh, em sắp xếp xong xuôi mọi chuyện rồi, chỉ chờ đến lúc tập đoàn Lý thị bọn họ tan tâm, lúc nhiều người nhất chúng ta bắt đầu là được! Hắc hắc…”

Nhóc Quỷ cười hì hì nói.

“Được, chút nữa nhớ quay lại cho tôi xem với, tôi cũng không muốn bỏ lỡ trò hay như thế này!”

Dương Hoàng Việt nói.

“Yên tâm đi anh!”

Dân đi làm hầu hết đều tan việc lúc đúng mười hai giờ trưa, tập đoàn Lý thị cũng vậy.

Tập đoàn Lý thị cũng không thiết kế nhà ăn cho nhân viên, cho nên sau giờ nghỉ trưa, tất cả các nhân viên trong tập đoàn đều ra ngoài, ở quán cơm của công ty gần đó ăn cơm trưa.

Rất nhanh đã đến mười hai giờ.

Tập đoàn Lý thị rất lớn cho nên cũng có rất nhiều nhân viên, mỗi lần đến giờ ăn, khoảng sân lớn trước cửa ra vào của nhân viên đều bị mọi người chen lấn kín mít! Hôm nay cũng không ngoại lên, tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, tất cả nhân viên rốt rít rời khỏi bàn làm việc, đi thang máy xuống tầng một.

Giống như ngày bình thường, mọi người đều vừa đi vừa nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ.

Mà ngay lúc bọn họ vừa nói vừa cười đi đến tầng một, đi ra cửa lớn công ty, lúc chuẩn bị đi đến những cửa hàng cơm ở các công ty bên cạnh thì những người này đều đứng lại.

Bời gì, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn thấy một cảnh tượng bọn họ không thể tin nổi!