[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 52: Không bán cho cậu được nữa



Đối với cái loại người cao ngạo luôn tự cho mình là trung tâm của vũ trụ này, Giang Bắc Minh chưa bao giờ nuông chìu hay nhe tay, không chọc tới tôi thì anh muốn làm gì thì làm, nếu anh chọc tới tôi thì tôi đây sẽ giúp anh trở thành một tên ngốc! Đi được mấy bước, Giang Bắc Minh lập tức dừng lại bởi vì anh thấy một tảng đá.

Bên trên tảng đá này được bao phủ bởi một lớp linh khí dày đặc, thậm chí còn nhiều hơn nếu so sánh với viên đá kê chân mà ngày trước anh mua được.

“Là ngọc bích xanh thuộc loại đế vương hay sao?” Giang Bắc Minh khóe miệng khẽ mỉm cười, trong đầu nghĩ rằng vận may của chính mình hôm nay rất là cao, chỉ hi vọng hôm nay tới đây có thể mua viên ngọc bích xanh loại đế vương, quá may mắn, mới nghĩ đến thôi mà đã gặp được rồi.

“Ông chủ, tảng đá này bao nhiêu tiền?” Giang Bắc Minh chỉ tảng đá hỏi người bán.

“Cậu nhìn trúng tảng đá này à!” Ông chủ nhất thời cười ha ha, nói: “Tảng đá này không tồi đâu, hàng mới nhập về ngày hôm qua, đây chính là bảo bối ở trong hầm mỏ ở Myanmar, cậu xem bề ngoài của nó một chút này, rất là đẹp, nếu mà mua về mở ra chắc chản sẽ kiếm lời lớn!” “Nhanh cho một cái giá đi ông chủ.” Giang Bắc Minh cười nói.

“Tảng đá này có giá mười bảy tỷ rưỡi, cậu lấy đi!” Ông chủ đưa tay chỉ tảng đá, nói với Giang Bắc Minh nói. Truyện Hệ Thống

Mười bảy tỷ rưỡi? Căn cứ mức độ linh khí bao bọc bên ngoài của tảng đá, thì viên ngọc bích ở bên trong có giá ít nhất cũng phải trên ba mươi năm tỷ, bỏ ra mười bảy tỷ rưỡi mua lại, thì vẫn còn lời rất nhiều! Nhưng mà đây là khu vực cược đá, toàn bộ ông chủ bán đá ở đây ra giá đều có tính toán nên luôn luôn có thể trả giá.

Giang Bắc Minh cũng cười cười nói.”Ông chủ, tôi trả bảy tỷ” “Ai da, cậu trả giá cũng quá ác độc? Một câu nói mà chém mất sáu mươi phần trăm giá rồi.” Gương mặt của ông chủ bán đá bắt đầu trở nên đau khổ: “Cậu không thể chém giá như vậy được, để đôi bên đều có lợi tôi bớt cho cậu còn mười sáu tỷ, cậu xem có được không?” Giang Bắc Minh lắc đầu nói: “Tôi trả bảy tỷ.” “Như vậy thì không được, bảy tỷ còn không đủ tiền để tôi nhập nó về, tôi không thể bán cho cậu với giá đó được!” Ông chủ nói.

“Vậy cũng không sao, vậy cho tôi xem những tảng đá còn lại đi.” Giang Bắc Minh lắc lắc tay, chuẩn bị xoay người đi chỗ khác.

“Tôi xem cậu cũng rất muốn mua, như vậy đi mười bốn tỷ cậu lấy nó đi!” “Năm tỷ!” “Được rồi, quay trở lại, quay trở lại đây, tôi bán cho cậu giá bảy tỷ!” Ông chủ gọi Giang Bắc Minh quay lại.

Giang Bắc Minh khẽ mỉm cười, xoay người đi tới bên cạnh ông chủ nói: “Như vậy phải nhanh gọn không cơ chứ, ông chủ quẹt thẻ giúp tôi!” “Gặp phải người trả giá như cậu, tôi thực sự phải bán lỗ vốn luôn rồi!” Ông chủ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó lấy máy quẹt thẻ ra.

Quẹt thẻ, giao hàng.

Sau khi trả tiền, Giang Bắc Minh nói với ông chủ: “Ông chủ, tảng đá này tôi tạm thời gửi ở chỗ của ông, tôi đi thuê một chiếc xe tới đây.” Bởi vì thể tích của tảng đá rất lớn, một mình chắc chắn không thể rời đi, cho nên chỉ có thể thuê một chiếc xe đến di chuyển tảng đá này tới khu vực cắt đá..

“Được, cứ gửi ở chỗ này đi!” Ông chủ gật đầu một cái, tiền cũng đã trả, nên làm vậy cũng không có vấn đề gì.

Bởi vì xe chỉ tập trung ở khu vực cửa ra vào nên Giang Bắc Minh đến phải quay lại ra cổng để thuê một chiếc xe, sau đó dẫn lại cửa hàng gửi đá tốn mất mấy phút.

“Ông chủ, đến phụ tôi một tay đem tảng đá này mang lên xe: “Giang Bắc Minh nhìn ông chủ cười cười nói.

Nhưng ai biết, sắc mặt của ông chủ lúc này có chút phức tạp nhìn Giang Bắc Minh, sau đó nói: “Người anh em, bây giờ bảy tỷ này tôi trả lại cho cậu, tảng đá kia, tôi không thể bán cho cậu nữa!” Chân mày của Giang Bắc Minh nhíu lại hỏi: “Ông chủ, bây giờ ông có ý gì đây? Tiền tôi đã trả, không phải là bây giờ ông muốn tăng giá chứ?” “Tôi không phải người như cậu nói.” Ông nhìn Giang Bắc Minh dứt khoát giải thích: “Tôi đều nói là tôi muốn đem tiền trả lại cho cậu, thì tôi còn tăng giá làm gì? Quyết định như vậy đi, cậu cho tôi số tài khoản, bây giờ tôi lấy tiên chuyển khoản lại cho cậu!”

“Không được!” Giang Bắc Minh nói: “Tảng đá kia tôi đã mua, vậy nó là của tôi, nếu bây giờ ông không bán, đừng trách tôi kiện ông!” Ông chủ đi tới bên cạnh Giang Bắc Minh, nhìn qua bên trái lại nhìn qua bên phải, sau đó nói nhỏ với Giang Bắc Minh: “Cho dù cậu có kiện tôi thì cũng không có tác dụng gì cả, người mà lúc nãy bị cậu đánh chính là ông chủ phía sau màn của khu phục cược đá, cậu ta là người có thù sẽ báo, thủ đoạn lại vô cùng ác độc.

Cậu đánh cậu ta như vậy thì cậu nghĩ người ta còn chịu bán đá cho cậu sao? Không riêng gì tôi, toàn bộ những gian hàng ở khu vực cược đá này, cậu Bạch đều cho người thông báo là không biết là cậu bỏ ra bao nhiêu tiền, toàn bộ đá ở đây cậu ta cũng sẽ không bán cho cậu!” Giang Bắc Minh nghe vậy thì cười nói: “Tôi cứ thắc mắc là tại sao lại không bán, quanh đi quẩn lại cả nửa ngày, thì ra là do anh ta cản trở” “Đúng vậy!” Ông chủ chỉ biết gật đầu một cái: “Cậu cũng đừng làm khó với tôi, cả gia đình có mỗi mình tôi là lao động chính thôi!” “Được, tôi biết rồi!” Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Ông chủ, số tiền vừa nấy khoan hãy chuyển khoản lại cho tôi, tảng đá cũng đừng bán cứ giữ lại, ai muốn mua ông cũng đừng bán.

Một lúc nữa tôi cho ông thêm một tỷ tám, phòng của quản lý ở đâu vậy?” “Cậu có ý gì? Cậu đi phòng quản lý tìm cậu Bạch sao? Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có đi, thế lực của cậu Bạch quá lớn, người thường như chúng ta không chọc vào nổi đâu!” Ông chủ có lòng tốt khuyên nhủ anh.

“Không sao cả.” Giang Bắc Minh nói: “Ông chủ, ông chỉ cần nói cho tôi biết phòng quản lý ở đâu là được.” “Được rồi, đi thang máy lên lầu bốn.” Ông chủ đành miễn cưỡng làm theo yêu cầu của Giang Bắc Minh.

“Cảm ơn.” Giang Bắc Minh nhanh chóng đi kiếm phòng quản lý.

“Chính mình đã nhìn hết đá ở khu vực tầng một, cũng chỉ có tảng đá đó chứa nhiều linh khí nhất, chất lượng cũng tốt nhất, cho nên tảng đá này bắt buộc phải là của mình! Đi thang máy, lên tới tầng bốn.

Đây là cái thang máy duy nhất có thể đi từ tầng một lên đến thẳng đến tầng bốn, cho nên vừa bước ra khỏi cửa thì Giang Bắc Minh lập tức thấy cánh cửa phòng làm việc.

Không cần phải khách sáo với bọn họ làm gì, anh nhấc chân lên đạp thẳng một cái khiến cánh cửa bị văng ra.

Một tiếng vang thật lớn đủ để cho người đang ngồi uống trà bên trong phòng làm việc cũng bị dọa cho giật mình.

Giang Bắc Minh đứng ở cửa nhìn vào phía bên trong, quả nhiên cái người được gọi là cậu Bạch đó lúc này đang ngồi uống trà, hơn nữa ở bên trong phòng làm việc này còn có những người khác, hình như là đang ngồi nịnh nọt cậu Bạch này, họ để cho anh ta ngồi ở vị trí trung tâm rồi một đám ngồi vây ở xung quanh! “Mày là ai? Cút ra ngoài!” Một người trong số đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Bắc Minh, sau đó hét lên! Theo tiếng hét của người này, tất cả những người có mặt trong phòng toàn bộ đều đứng lên.