[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 64: Mất tham vọng mất chí khí



Đôi tay anh vuốt ve làn da trắng noãn mềm mịn của Thấm Thanh Lan, từ lòng bàn tay của mình, anh cảm nhận được rõ ràng độ ấm truyền từ thân thể của cô.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mà nội tâm Giang Bắc Minh vẫn cảm thấy vô cùng khô nóng, thành thật mà nói thì Thẩm Thanh Lan là người con gái đẹp 360 độ không góc chết đầu tiên anh gặp được từ trước đến nay.

Dáng người cô cao gầy cân đối, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chút khuyết điểm nào, cho dù là làn da hay mái tóc cũng đều rất hoàn mỹ.

Mà cô lại còn là một nữ cường nhân rất có năng lực, nên có thể nói dù là phương diện gì, Thẩm Thanh Lan đều vô cùng hoàn mỹ.

Cho đến tận bây giờ Giang Bắc Minh mới biết được, việc mình trọng sinh là một chuyện may mắn đến cỡ nào.

Trong khi mát xa, Thẩm Thanh Lan đã từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Giang Bắc Minh mới thu hồi tay, đắp chăn cho Thấm Thanh Lan, hôn nhẹ lên mặt Thẩm Thanh Lan một cái, sau đó mới bắt đầu nằm xuống đất ngủ.

Anh biết buổi tối hôm nay cho dù mình nắm trên giường ôm Thẩm Thanh Lan ngủ, thậm chí là mình trực tiếp mạnh bạo phát sinh quan hệ gì đó với cô thì cô cũng sẽ không làm gì mình.

Nhưng mà, Giang Bắc Minh sẽ không làm như vậy.

Thứ nhất, anh cảm thấy mình nên tôn trọng Thẩm Thanh Lan.

Thứ hai, anh cũng rất hưởng thụ quá trình này, cảm giác từng chút một có được trái tim của Thẩm Thanh Lan, từng chút một để từ sâu trong nội tâm cô hoàn toàn tiếp nhận mình, anh cảm thấy đây mới thật sự là chuyện đáng giá nhất.

Ngủ một giấc dậy mở mắt ra đã là sáng sớm hôm sau, Giang Bắc Minh làm xong bữa sáng, cùng Thấm Thanh Lan ăn xong liền lái xe hơi đưa Thẩm Thanh Lan đến công ty trước.

Sau khi xong việc, Giang Bắc Minh mới lái xe đến chỗ Dương Hoàng Việt.

“Anh Bắc Minh”

Nhìn thấy Giang Bắc Minh đi tới, Dương Hoàng Việt lập tức tiến lên chào hỏi.

“Tôi bảo cậu mua những thứ kia cậu đã mua chưa?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Đầu đã mua đủ, em đặt chúng ở trong phòng dưới tầng hầm ngầm”

Dương Hoàng Việt nói.

“Vậy đi thôi, chúng ta đi xuống tầng hầm ngầm mở toàn bộ chỗ đá đó ra” Giang Bắc Minh nói.

“Cái kia.”

Dương Hoàng Việt do dự một chút rồi nói: “Anh Bắc Minh, hay là anh xuống trước đi, lát nữa em xuống sau”

“Làm sao vậy?” Giang Bắc Minh sửng sốt, nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Dương Hoàng Việt bèn nghi hoặc hỏi.

Thằng nhóc Dương Hoàng Việt này tuy ngày thường ở trước mặt anh nói chuyện rất là cung kính, nhưng mà cũng không đến mức do dự nói ấp a ấp úng như vậy chứ.

“Anh Bắc Minh.” Dương Hoàng Việt cười khổ: “Vốn dĩ em định không muốn nói cho anh, nhưng mà..

Được rồi, em sẽ nói cho anh biết.

Gần đây việc kinh doanh của quán bar rất tốt, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến, nhưng bởi vì vậy mà đã đắc tội với một số người”

“Anh hiểu”

Nghe thấy Dương Hoàng Việt nói đến đây, Giang Bắc Minh lập tức hiểu rõ bèn nói: “Có phải ông chủ của mấy quán bar khác thấy cậu kinh doanh tốt nên ghen đỏ mắt đúng không?” Thật sự thì trên con phố này không phải chỉ có mỗi quán bar của Dương Hoàng Việt.

Người Việt Nam thích buôn bán thích tụ tập trong nước, cho nên trên con phố này có ba quán bar, trong đó quán bar của Dương Hoàng Việt là có quy mô nhỏ nhất.

Mà hai quán bar còn lại kia kinh doanh cũng tốt nhưng so với quán bar của Dương Hoàng Việt vẫn kém hơn rất nhiều.

Mà hiện tại, việc kinh doanh của quán bar Dương Hoàng Việt lại còn càng ngày càng tốt, doanh thu mỗi ngày đều nhiều hơn trước.

Còn người đến quán bar kia, kỳ thật nói cho cùng có rất ít người tới, nếu người cứ sang hết bền Dương Hoàng Việt thì lợi nhuận quán bar của bọn họ nhất định sẽ càng ngày càng giảm.

“Đúng vậy!” Dương Hoàng Việt gật gật đầu nói: “Buổi sáng bọn họ gọi cho em nói hoặc là bán quán bar với giá ba tỷ rưỡi, hoặc là bọn họ mời người đến đây kiểm tra quán bar của chúng ta, khiến quán bar của chúng ta trực tiếp đóng cửa! “Ba tỷ rưỡi?” Giang Bắc Minh lạnh giọng cười nói: “Cậu xem hiện tại lợi nhuận mỗi ngày là bảy mươi triệu, một tháng được hai tỷ đến hai tỷ rưỡi, đây không phải cũng giống như không trả tiền sao?”

“Đúng vậy!” Dương Hoàng Việt gật gật đầu nói: “Tuy bọn họ nói dễ nghe như vậy, nhưng ý tứ lại là muốn quán bar của chúng ta đóng cửa, thức thời thì sẽ cho ta ba tỷ rưỡi.

Còn nếu không thức thời thì sẽ trực tiếp tìm người đến niêm phong rượu của chúng ta, sau đó đóng cửa, nói như vậy thì đến một đồng ta cũng không lấy được.

Kỳ thật, bọn họ làm như vậy cũng đã tính toán qua, rốt cuộc thì việc kinh doanh của quán bar cũng không tồi, bọn họ nguyện ý đưa tiên cũng chính là muốn cho quán bar này tiếp tục buôn bán và bọn họ có thể kiếm thêm nhiều tiền, nếu thật sự đưa người tới niêm phong, cho dù chúng ta có đóng cửa, bọn họ mặc dù vẫn tiếp tục buôn bán nhưng lợi nhuận khẳng định cũng sẽ giảm đi nhiều”

“Ba tỷ rưỡi.

” Giang Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Ý của họ là đang muốn nói lát nữa bọn họ sẽ tới gặp cậu để đàm phán đúng không?”

“Đúng vậy!” Dương Hoàng Việt gật gật đầu nói: “Quán của bọn họ lớn, biết cũng nhiều người cho nên nếu ta không ngoan ngoãn lấy ba tỷ rưỡi này thì bọn họ sẽ tìm người đến đây khám quán bar của chúng ta.

Thật ra, anh Bắc Minh, em tin anh cũng biết chúng ta làm quán bar, phòng cháy hay gì đó chúng ta chưa nghĩ quá, cho dù có thể vượt qua kiểm tra nhưng nếu người ta muốn ta đóng cửa tự điều tra thì có thể giam chúng ta tận mấy tháng đấy”

“Không sao cả!” Giang Bắc Minh suy nghĩ rồi nói: “Cứ chờ xem, đợi đến khi bọn họ đến, chúng ta sẽ cùng họ nói chuyện”

“Nhưng mà người ta là người có quan hệ.” “Ông đây cũng có quan hệ!” Giang Bắc Minh trừng mắt nhìn Dương Hoàng Việt một cái rồi nói: “Mẹ nó, còn chưa có bắt đầu đã mất tham vọng cùng chí khí rồi hả?”

“Em, em không có.” Dương Hoàng Việt ngượng ngùng sờ cái ót của mình.

“Cậu không phải sợ tôi làm không được sao?”

Giang Bắc Minh trừng mắt nhìn Dương Hoàng Việt một cái rồi nói: “Đi, cậu nếu không tin tôi thì bây giờ tôi liền đi”

“Ai ai ai.”

Dương Hoàng Việt tức khắc đứng lên nói với Giang Bắc Minh: “Anh Bắc Minh, em chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi, anh đừng nóng vội như vậy”

“Ngồi xuống cứ yên tâm tin tôi, cho dù trời có sập xuống thì đầu của ông đây cũng sẽ cao hơn cậu!”

Vừa mới nói xong thì một nhóm người từ cửa quán bar bước vào.

Đi đầu là hai người đàn ông mập mạp trọc đầu, con mẹ nó trên cổ mỗi người đều đeo một dây xích vàng lớn.

Đi ở sau bọn họ là một đám côn đồ, có lẽ bọn họ định dự phòng bảo những người đó quấy phá quán bar một trận.

Sau khi nhóm người bước vào liền ngồi xuống đối diện với Dương Hoàng Việt.

Trong đó có một gã ở trên mặt có vết sẹo do dao chém, bật lửa hút một điếu xì gà, vừa nhìn Dương Hoàng Việt vừa nhìn ra chỗ khác rất là kiêu ngạo hỏi: “Tôi nói này Dương Hoàng Việt, chuyện này cậu suy xét như thế nào rồi? Chúng tôi là người buôn bán rất chú trọng hài hòa để kiếm tiền.

Cậu bán cho chúng tôi, cậu lấy tiền chạy lấy người, đây cũng là tốt cho chúng tôi và cũng là tốt cho chính cậu.

Nếu như thật sự xé rách mặt thì đừng trách mấy anh đây không nói tình cảm, đưa người tới niêm phong quán bar của cậu”