[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 91: Ngày mai dân tôi ra ngoài chơi đi



Giang Bắc Minh tin tường, hoa lan ngọc bích này nếu tặng cho Thẩm Thanh Lan, cô khẳng định sẽ rất thích.

Chẳng những vậy đây lại còn là món quà kỉ niệm một năm ngày cưới, chắc chắn ý nghĩa sẽ càng đặc biệt.

Quan trọng hơn, mặt dây chuyền này, trước không nói đến giá trị, chỉ xét về mức độc đáo, thì hẳn trên thế giới chỉ có một cái duy nhất, ngoại trừ nó ra tuyệt đối không có cái thứ hai.

Nhất là phía sau còn khắc bốn chữ, càng cho thấy nó chính là thứ độc nhất vô nhị trên đời.

“Thanh tịnh như lan” Vừa hài âm với “Thanh tịnh như ngọc” mà đúng lúc còn có hai chữ Thanh Lan trong tên của Thẩm Thanh Lan, vô cùng có ý nghĩa! Ngoại trừ mặt dây chuyền hoa hoa, thầy Tôn còn đem số đá ngọc còn lại làm thành đủ loại trang sức, mặc dù Giang Bắc Minh không hề nói đến bất luận yêu cầu gì về các món trang sức này, nhưng thầy Tôn vẫn như cũ chạm khắc vô cùng nghiêm túc.

Trong đó, có một số là mặt dây chuyền, một số là nhẫn, và mấy cái vòng tay.

Mặc dù kích thước của khối ngọc đế vương lục ngọc bích tinh chủng kia cũng không nhỏ, nhưng Giang Bắc Minh không ngờ, thầy Tôn lại có thể làm ra nhiều món đồ đến như vậy.

Có thể nói, trong tay một nghệ nhân điêu khắc nổi tiếng như thầy Tôn, khối ngọc bích gần như được tận dụng triệt đề, không đề lãng phí một tí xíu nào.

Tất cả những trang sức này đều mang phong cách của thầy Tôn, mỗi một cái đều tinh xảo hơn rất nhiều so với những món trang sức ngọc bích được bán trên thị trường.

Cho dù là ai, chỉ cần vừa nhìn đã có thể nhận ra, ngọc bích được chạm trồ tinh mỹ như vậy là vật vô cùng quý giá! “Quả thật không tệ!” Giang Bắc Minh thập phần thỏa mãn, đem những món trang sức này toàn bộ cất vào.

“Cút, ông đây không muốn nhìn thấy mày!” Bạch đại thiếu tức giận hướng Giang Bắc Minh quát.

Giang Bắc Minh cũng không có ý định cùng Bạch đại thiếu tiếp tục nói chuyện nên đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Bạch đại thiếu đột nhiên hô: “Giang Bắc Minh, đem đám chó ở nhà dạy dỗ cho tốt đi.” “Anh không phải vừa mới bảo tôi cút sao? Xin lỗi, cút quá xa rồi, không về được!” Nói xong, Giang Bắc Minh trực tiếp quay người ra khỏi biệt thự, lái xe đi mất.

“Khốn kiếp!” Bạch đại thiếu nuốt không được cục tức rống “Giang Bắc Minh, ông đây sớm muộn gì cũng giết chết mày!” Nói xong, Bạch đại thiếu đứng lên, phóng ra bên ngoài.

Chỉ là, vừa tới cửa biệt thự, chứng kiến hơn mười con chó lúc này đang ngồi xổm ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm anh ta.

“Gâu gâu…” “Gâu gâu…” Lập tức, hơn mười con chó đều hướng về phía anh ta sủa inh ỏi, gương mặt thập phần hung ác, dọa anh ta chạy trở lại vào trong nhà, đem cửa biệt thự đóng chặt, rất sợ những con chó kia vọt lên tiến vào.

“Thầy Tôn, thật sự cảm ơn ngài!” Trên xe, Giang Bắc Minh gọi điện thoại cho Tôn Thanh Tùng thập phần cung kính nói lời cảm ơn: “Những món đồ trang sức kia tôi đều đã nhận được, điêu khắc vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã thích!” “Ha ha…” Điện thoại bên kia Tôn Thanh Tùng ha ha phá lên cười, nói: “Bắc Minh à, chỉ cần cậu thích là được, về sau còn có cái gì cần tôi làm thì cứ lên tiếng, chỉ cần là cậu, tôi đều sẽ giúp điêu khắc miễn phí!” “Được, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn ngài, thầy Tôn lúc nào rảnh hãy đến Lâm Hải chơi, tôi sẽ mời ngài ăn cơm.” Giang Bắc Minh từ tốn nói.

“Được, có thời gian, tôi nhất định sẽ ghé qua!” Tôn Thanh Tùng cười ha ha đáp, có thể nhìn ra, sau khi chứng bệnh Parkinson được chữa trị tốt, tâm tình Tôn Thanh Tùng cũng tốt lên rất nhiều, tiếng cười hôm nay, nghe đặc biệt cời mởi Giang Bắc Mịnh lái xe tới dưới lầu công ty của Thẩm Thanh Lan, đợi Thẩm Thanh Lan tan sở.

Anh nhịn không được đem mặt dây chuyền Lily ngọc bích kia ra nhìn lần nữa, sau đó trong lòng lại ngứa ngáy, hận không thể lập tức tặng nó cho Thẩm Thanh Lan, để được nhìn thấy phản ứng kích động của cô khi nhận món quà này! Chỉ là còn có nửa tháng nữa thôi sẽ đến kỷ niệm một năm ngày cưới, chờ đến khi đó tặng, ý nghĩa đương nhiên sẽ càng đặc biệt hơn, vẫn là nên nhẫn nhịn một chút, cố gắng chờ đến ngày đó vậy! Đón Thẩm Thanh Lan về tới nhà, dựa theo thói quen thường ngày, cô sẽ chủ động nằm trên giường để cho Giang Bắc Minh giúp cô mát xa.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Thanh Lan đã dần dần quen với việc được Giang Bắc Minh mát xa cho cô mỗi tối, sau đó sẽ dần chìm vào giấc ngủ… Trước kia cô cũng từng tìm qua không ít thợ xoa bóp hỗ trợ, tuy những người đó đều chuyên nghiệp, nhưng lại không thư thái được giống như Giang Bắc Minh làm cho cô.

Chỉ có bàn tay anh mát xa mới giúp cô hoàn toàn thả lỏng, tất cả áp lực của công việc đều tan biến, rất nhanh đã có thể ngủ.

Ngày hôm sau đi làm, toàn thân cũng sẽ đặc biệt nhẹ nhàng, không còn chút chút mệt mỏi nào giống như lúc trước nữa.

“Tuy anh không muốn nói, nhưng tôi thật sự rất tò mò.” Thầm Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh: “Sự thay đồi đột ngột của anh quả thật là quá lớn.” Giang Bắc Minh biết rõ Thẩm Thanh Lan vẫn còn rất hiếu kỳ vì sư cải biến của chính mình, muốn từ miệng anh cho cô đáp án.

Anh cười cười đáp: “Thật không dám giấu gì, kỳ thật từ nhỏ, tôi có học qua trung y, đã từng nghiên cứu rất nhiều năm, đối với nghề trung y này tôi nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ là về sau càng lúc càng lười, cho nên không muốn tiếp tục nữa.

Cho đến dạo gần đây, tôi chợt phát hiện có lẽ tôi nên cố gắng tận dụng ưu thế của mình, phấn đấu mở ra một lãnh vực để bản thân mặc sức vùng vẫy, cho nên tôi mới trờ lại với trung y một lần nữa.” “Vậy sao trước đây tôi chưa từng nghe ai nói qua?” Thẩm Thanh Lan cau mày hỏi.

Giang Bắc Minh là một đứa bé ở vùng nông thôn, từ nhỏ đã không có cha mẹ, ăn cơm Bách gia mà lớn lên, thời điểm trước lúc Giang Bắc Minh được tìm thấy, anh vẫn sống ở trong thôn nhỏ và cùng bọn trẻ chơi đùa khắp nơi.

Cho nên, đối với sự tình trước kia của Giang Bắc Minh, Thầm Thanh Lan cũng không thật sự nắm rõ.

“Tôi không muốn để cho người khác biết mà thôi.” Giang Bắc Minh giải thích: “Tôi biết đến trung y, là do theo chân một ông lão học được, cũng không phải thông qua trường lớp gì.” “Vậy à..” Thẩm Thanh Lan gật đầu nói: “Hi vọng anh không gạt tôi.

Tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt ggấy.” “Yên tâm đi, tôi sẽ không gạt cô.” Giang Bắc Minh cười cười đáp.

Trò chuyện một hồi nỗi băng khoăn của Thẩm Thanh Lan đã nhanh chóng bị tài mát xa của anh đánh bay, hai mắt chậm rãi nhắm lại, chuẩn bị ngủ.

“Reng…” Vừa lúc đó, điện thoại của Thẩm Thanh Lan đột nhiên vang lên.

Giang Bắc Minh vươn tay chuẩn bị tắt máy.

“Là ai gọi thế?” Thầm Thanh Lan lại bất ngờ mở mắt hỏi.

“Thư ký của cô.” Giang Bắc Minh trả lời.

“Đưa cho tôi đi, đề tôi nghe máy.” Cô đưa tay đón lấy di động.

“Này, Thẩm tổng, không ổn rồi, tôi vừa mới nhận được điện thoại của Đặng Vũ Hồng.” Thẩm Thanh Lan vừa bắt máy, thư ký ð đầu dây bên kia liền dồn dập nói: “Đặng Vũ Hồng nói anh ta đã về nước, chuẩn bị ngày mai sẽ qua tìm cô.” “Đặng Vũ Hồng?” Thẩm Thanh Lan nhướng mày, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một người đàn ông, người này là bạn trai của cô thời điểm cô du học ở Mỹ, tình cảm của hai người vốn rất tốt, chỉ là về sau, bởi vì cô bắt gặp Đặng Vũ Hồng và cô gái khác ở cùng một chỗ, nên sau đó hai người chia tay.

Không nghĩ tới, hiện tại Đặng Vũ Hồng trở về nước, lại còn muốn tìm đến mình.

“Ngày mai tôi bận việc, nên sẽ không đến công ty.” Thầm Thanh Lan thản nhiên nói, chuyện cũng đã qua, hơn nữa Đặng Vũ Hồng từng tổn thương cô, cho nên trong lòng cô đã sớm không còn anh ta nữa rồi.

“Được!” Cúp điện thoại, Thầm Thanh Lan nhìn về phía Giang Bắc Minh nói: “Anh không phải một mực nói muốn dẫn tôi ra ngoài chơi một ngày sao? Ngày mai đi, anh thấy thế nào?” “Đương nhiên không thành vấn đề!” Giang Bắc Minh gật đầu đáp.

Đối với nội dung cuộc điện thoại, anh đã vô tình nghe được, nhưng cũng chỉ cười cười cho qua!