[Ngôn Tình] Buông Tay

Chương 6



9.

Vẻ đẹp giống một nàng tiên hoa của tôi ngày hôm đó đã đứng đầu danh sách tìm kiếm trên các phương tiện truyền thông lớn.

Một công ty người mẫu đã liên lạc và muốn ký hợp đồng với tôi nhưng tôi đã từ chối.

Nàng Lọ Lem chắc chắn là xinh đẹp rạng ngời.

Nhưng tôi càng ngưỡng mộ bà tiên đỡ đầu hơn vì bà ấy có phép thuật khiến người khác tỏa sáng.

Dương Tử sẽ sang Pháp để phát triển.

Tôi quyết định sẽ theo chân chị ấy qua Pháp và du học về chuyên ngành thiết kế thời trang.

Khi xin nghỉ việc ở công ty, tôi lo lắng hỏi chị ấy: “Chị có nghĩ ý định của em hơi điên rồ không?”

Chị ấy không trả lời mà hỏi: “Đây là quyết định bồng bột của em à?”

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Vậy thì không phải, em đã cân nhắc kỹ càng rồi.”

Trước đây, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh Chu Vân Lễ. Ngay cả việc chọn học chuyên ngành kế toán ở trường đại học cũng chỉ vì anh ấy đề cập rằng anh ấy muốn có một vị thế tài chính đáng tin cậy trong tương lai.

Đây là lần đầu tiên tôi đưa ra quyết định theo những gì trái tim mình mách bảo.

Dương Tử cười nói: “Vậy chị sẽ ở Pháp đợi em.”

Để hiện thực hóa lời hứa đó càng sớm càng tốt, tôi đã học tập rất chăm chỉ. Hơn nửa năm sau, cuối cùng tôi cũng được nhận vào Trường Thiết kế Thời trang Quốc tế ESMOD ở Pháp.

Trước khi qua Pháp, tôi đã quay trở lại thành phố lúc trước tôi sống cùng gia đình nhà họ Chu. Vì nghe nói mẹ của Chu Vân Lễ phải nhập viện. Trước đây bà ấy rất tốt với tôi, tôi nên quay lại để thăm bà ấy. Tôi nhờ Tống Ân đưa tôi đến thăm bà khi ở đó không có ai.

Anh ấy bất lực nói: “Có nhất thiết phải tránh mặt Vân Lễ như vậy không?”

Tôi giải thích: “Em chỉ muốn tránh những hiểu lầm và rắc rối không đáng có”.

Anh ấy vẻ mặt phức tạp: “Em không cần lo lắng về Sở Chi, hai người họ chia tay rồi.”

Tôi sửng sốt: “Sao lại như vậy?”

Tống Ân giải thích: “Sở dĩ lúc nào nhìn mặt trăng cũng đẹp là vì ta không thể chạm vào nó. Nhưng khi đến gần hơn, em sẽ thấy trên bề mặt ấy lại toàn là những khe núi hiểm trở.”

Anh ấy kể với tôi rằng sau khi quen nhau, hai người họ thường xuyên cãi nhau.

Chu Vân Lễ yêu Sở Chi nên anh ta luôn là người xuống nước trước.

Nhưng anh ấy cũng lớn lên trong sự nuông chiều và yêu thương của mọi người, nên lẽ dĩ nhiên anh ấy cũng có sự kiêu ngạo và không thể bao dung nếu không có lý do thuyết phục.

Thời gian trôi qua, xung đột giữa họ ngày càng tích tụ nhiều hơn.

Cách đây không lâu, Sở Chi lại mất bình tĩnh và làm vỡ chiếc vòng tay ngọc bích mà Chu Vân Lễ tặng cho cô.

Đó là bảo vật được thừa kế của nhà họ Chu, nó chỉ được dành tặng cho con dâu tương lai.

Chu phu nhân luôn rất trân trọng chiếc vòng ngọc này, bà tức giận đến mức phải nhập viện. Cộng với sức khỏe kém, bà ấy không thể nào không đổ bệnh được. Chu Vân Lễ vốn luôn hiếu thảo nên lần này đã không thể nhân nhượng bỏ qua cho Sở Chi được nữa, thế là hai người họ chia tay.

"Họ thật sự không hợp nhau." Tống Ân thở dài.

Tôi không muốn thảo luận vấn đề này với anh ấy nên đã tìm cách thay đổi chủ đề: "Chiếc vòng tay đó có sửa lại được không?"

Tống Ân lo lắng nói: “Anh đã đi khắp nơi để tìm nơi sửa chiếc vòng ấy, nhưng bọn họ đều nói khó mà sửa được.”

Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Em nghĩ em có thể giúp được.”

Anh ấy ngước mắt lên nhìn tôi và nói: “Em đúng là người đối xử tốt nhất với Chu Vân Lễ”.

Tôi lắc đầu phủ nhận: “Em chỉ muốn giúp dì cảm thấy tốt hơn thôi.”

Tống Ân không nói gì thêm.

Tôi tìm người bạn mà tôi quen biết ở trung tâm du học, ông của cô ấy là một nghệ nhân lâu năm đã làm nghề sửa chữa ngọc bích hàng thập kỉ. Tôi may mắn được gặp ông một lần và rất ấn tượng bởi kỹ năng tuyệt vời của ông ấy. Tôi đưa chiếc vòng ngọc đã được sửa chữa cho Tống Ân và nhờ anh ấy chuyển nó cho Chu Vân Lễ.

Anh ấy nắm tay tôi và nói: “Hiện tại sức khỏe của mẹ đang không tốt, sao hai người không nhân cơ hội này trực tiếp gặp nhau?”

Tôi chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Điều đó không cần thiết.”

Tống Ân nhìn tôi, đột nhiên thở dài: “Anh luôn cảm thấy em và Chu Vân Lễ là một đôi phù hợp nhất.”

Sau khi im lặng một lát, anh ấy lại nói thêm: "Em có muốn cân nhắc việc làm hòa không? Thật ra...”

Tôi lắc đầu ngắt lời anh: “Anh ấy không thích em.”

“Và…” Tôi mỉm cười và nói nhẹ nhõm, “Em cũng không còn thích anh ta nữa.”

Nghe vậy, sắc mặt Tống Ân hơi thay đổi, ánh mắt xuyên qua tôi nhìn về phía sau.

Tôi quay đầu lại và thấy Chu Vân Lễ đang đứng phía sau chúng tôi.

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp và môi hé mở nhưng không nói gì.

Tôi tạm biệt Tống Ân và quay đầu đi về phía Chu Vân Lễ, rồi đi ngang qua anh ta.

Lần này, tôi sẽ theo đuổi cuộc sống của riêng mình.

10.

Sau khi đến Pháp, Dương Tử và tôi thuê một căn nhà nhỏ kiểu phương Tây có một khoảng sân nhỏ xinh

Ngôi nhà nằm giữa trường tôi và nơi làm việc của chị ấy.

Dương Tử là một người đơn giản, nhà chị ấy trống rỗng không có bất cứ đồ đạc gì, ngoại trừ một tấm nệm đặt trên sàn nhà dùng để ngủ.

Tôi đã đến IKEA và mua rất nhiều đồ gia dụng.

Chị ấy miệng thì nói tôi phiền phức, nhưng đồng thời lại âm thầm giúp tôi mà chỉ cần giao tiếp qua ánh mắt.

Tôi cũng dọn dẹp khoảng sân vườn bỏ hoang và đặt một chiếc xích đu vào đó.

Khi rảnh rỗi, Dương Tử sẽ ngồi trên đó và chơi bài Secret Garden với cây đàn ghi-ta trên tay.

Chị ấy thích bài hát này đến mức đã dùng nó để đặt tên thương hiệu cá nhân của mình.

Khi nhìn chị ấy, tôi luôn cảm thấy cuộc đời đẹp như một giấc mơ.

Vào năm thứ hai sau khi thành lập thương hiệu, Dương Tử đã tổ chức buổi trình diễn thời trang lớn đầu tiên.

Buổi trình diễn này rất quan trọng, nó sẽ giúp chị ấy nổi tiếng.

Tôi đã giúp đỡ studio của chị ấy từ khi còn đi học và lần này tôi chịu trách nhiệm liên lạc với người thiết kế sân khấu.

Tôi nghe nói nhà thiết kế được các nhà đầu tư của thương hiệu đặc biệt mời, người này rất bí ẩn.

Nhưng không ngờ người này chính là Chu Vân Lễ.

Anh ta vẫn đẹp trai và có sức hút khiến bao cô gái phải đổ gục.

Nhưng hiện tại, trái tim tôi đã không còn loạn nhịp vì anh nữa.

Tôi có thể nói xin chào một cách thoải mái.

Anh ấy chào lại một cách nhẹ nhàng và có vẻ dè dặt hơn với tôi.

Tôi không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa mà nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Quá trình làm việc diễn ra rất suôn sẻ và kế hoạch đã hoàn thành nhanh chóng.

Chu Vân Lễ khen ngợi và nói: "Anh không ngờ bây giờ em lại có sự hiểu biết sâu sắc về kiến trúc như vậy."

Tôi bình tĩnh đáp: “Kiến trúc và thời trang có nhiều điểm tương đồng”.

Anh ấy nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, đến nỗi trong đôi mắt đen của anh ấy phản chiếu hình ảnh khuôn mặt tôi.

"Em thực sự đã thay đổi rất nhiều."

Tôi mỉm cười và nói: “Tất cả chúng ta ai rồi cũng phải trưởng thành”.

Anh ấy mời tôi đi ăn tối. Nhưng tôi đã từ chối. Khi tôi bước ra khỏi studio thì trời bắt đầu mưa. Tôi không mang theo ô và bị chặn ở cửa.

Chu Vân Lễ đi theo tôi và nói: "Anh đưa em về."

Chúng tôi cùng nhau cầm ô và đi bộ chậm rãi đến bãi đậu xe. Anh ta nghiêng chiếc ô về phía tôi để che mưa cho tôi. Khi đến nơi, vai anh ta đã ướt đẫm. Ký ức ngày xưa lại hiện về trước mắt tôi.

Có lần khi chúng tôi đang hẹn hò thì trời bất chợt đổ mưa, tôi đã cố tình chỉ mua một chiếc ô khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi. Tôi muốn bước trên mặt nước và đi dưới mưa cùng anh ấy. Nhưng anh ấy đã cầm ô và kéo tôi bước đi rất nhanh. Khi trở lại trường, nửa người tôi ướt sũng và tôi run lên vì lạnh. Anh cau mày phàn nàn: “Anh đã nói với em là nên mua hai cái rồi mà.”

11.

Tôi đã làm việc cùng với Chu Vân Lễ được ba tháng. Buổi trình diễn thời trang của Dương Tử đã thành công rực rỡ. Sân khấu trong vườn do Chu Vân Lễ thiết kế đã góp phần mang lại nhiều màu sắc cho những thiết kế mang chủ đề mùa xuân của cô ấy.

Sau đó, Chu Vân Lễ nói muốn đi ngắm Paris và nhờ tôi làm người hướng dẫn cho anh ta. Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi đã không thể từ chối.

Paris là một thành phố lãng mạn, với những nghệ sĩ tự do đang chơi nhạc dọc các con phố, mùi cà phê thoang thoảng tỏa ra từ cánh cửa đang mở của các quán cà phê.

Vào buổi tối, bên bờ sông Seine êm đềm, ngọn hải đăng được thắp sáng, có người đang cầu hôn trong ánh sáng lung linh của những ngọn nến.

Chu Vân Lễ đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn họ một hồi lâu, trong mắt có chút trầm mặc. Tôi nghĩ có lẽ anh ta đang nghĩ đến điều gì đó.

“Anh đã tìm em rất lâu rồi.” Anh ta đột nhiên nói.

Tôi sửng sốt và nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

Anh ta quay đầu giải thích: "Em giúp anh sửa chiếc vòng ngọc, nhưng anh vẫn chưa có cơ hội cảm ơn em. Sau đó anh đến tìm em thì em đã đi mất."

Tôi xua tay: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, anh không cần cám ơn em.”

“Thật ra không chỉ có chuyện đó.” Anh ta dừng lại, ánh mắt sâu thẳm: “Em đã luôn đối xử với anh rất tốt."

Tôi cau mày, không nói gì.

Vẻ mặt Chu Vân Lễ đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Thật ra lần này anh đặc biệt đến đây là vì em."

Sau một hồi im lặng, anh ta lại nói tiếp.

"Vi An, anh hối hận rồi, chúng ta bắt đầu lại được không?"

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, như một đại dương tràn đầy yêu thương.

Nếu là trước đây chắc tôi đã chết chìm trong đó rồi. Nhưng bây giờ, trong lòng tôi không còn một gợn sóng lăn tăn nào nữa.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, bình tĩnh nói: “Chu Vân Lễ, em không muốn trở thành lựa chọn B tốt thứ hai của anh nữa.”

“Không phải như vậy!” Anh ta tiến lên một bước, vội vàng giải thích: “Anh bây giờ không giống với trước kia nữa.”

Tôi bước đi, mỉm cười và nói: “Nhưng em cũng đã thay đổi rồi”.

Tôi không muốn thích anh nữa.

Đôi vai Chu Vân Lễ yếu ớt chùng xuống, trong mắt hiện lên một tia buồn bã, cười khổ nói: “Anh cũng không nghĩ em sẽ đồng ý với anh. Nhưng anh vẫn muốn biết cảm giác của em.”

Anh ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt thất vọng, nhướng mày: “Lần này anh sẽ không từ bỏ.” Không ngờ Chu Vân Lễ thật sự bắt đầu nghiêm túc theo đuổi tôi. Anh ta thường bay sang Pháp để tạo nhiều bất ngờ cho tôi. Dù có từ chối thế nào anh ta cũng không bỏ cuộc.

Vào ngày tốt nghiệp của tôi, anh ta đến như thường lệ, mang theo một hộp quà và một bó hoa hồng lớn. Năm tôi mười hai tuổi, ngày tôi được đón từ trại trẻ mồ côi, anh ta cũng giống như thế này, một tay cầm con búp bê tặng tôi, một tay cầm bông hồng giấy đứng ở bên kia đường.

Lúc đó tôi vui vẻ chạy về phía chàng trai dưới ánh nắng.

Nhưng bây giờ…

Hơn mười năm qua, anh ta đã quay lưng lại với tôi, phớt lờ từng khoảnh khắc quan trọng trong đời tôi, những thất vọng từng chút một tích tụ lại, giống như một vực sâu không đáy giữa chúng tôi.

“Em không thích hoa hồng nữa.” Tôi chỉ đứng đó, không tiến thêm bước nào nữa.

Ánh mắt anh tối sầm: "Vậy em thích gì? Lần sau anh sẽ tặng em nhé."

"Chu Vân Lễ, đừng tiếp tục lãng phí thời gian với em nữa. Không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết được."

Nói xong tôi quay người bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.

Dương Tử đang đứng đợi tôi ở cách đó không xa, tôi bước nhanh vài bước đến chỗ chị ấy.

“Em thật sự không cho anh ta một cơ hội sao?”

Tôi gật đầu.

Chị ấy im lặng một lúc rồi lại nói: “Em không muốn yêu, hay là không muốn yêu anh ta?”

Tôi bối rối và cúi đầu xuống.

Dương Tử dịu dàng nhìn tôi: “Nếu là vế sau thì chị tôn trọng quyết định của em. Nhưng nếu là vế trước thì chị chỉ muốn nói với em rằng trên đời vẫn còn rất nhiều mối tình đẹp đáng để trải nghiệm. Đừng để một ai làm em tổn thương, chỉ cần em chịu mở lòng, hạnh phúc chắn chắn sẽ tới.”

Thực ra, trong những năm xa cách với Chu Vân Lễ, tôi cũng đã gặp được vài người tốt. Nhưng tôi lại rụt rè, hèn nhát và không dám mở lòng mình ra nữa. Dương Tử là người luôn có thể nhìn thấu tôi chỉ trong nháy mắt. Nhiều lúc tôi nghĩ nếu cô ấy là con trai thì chúng tôi sẽ có thể yêu nhau mãi mãi.

Tôi nắm tay cô ấy, nũng nịu nói: "Sao phải yêu nhau? Có chị em bên cạnh là được rồi."

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét: "Không được đâu. Nếu em không cưới là chị cưới đó nha."

Tôi mở to mắt hỏi: “Người đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của cô nương xinh đẹp nhà chúng ta vậy?”

Chị ấy chỉ mỉm cười mà không trả lời.