[Ngôn Tình] Chiếm Hữu

Chương 4



16.

An Dương quận chúa bị ai đó lẻn vào trong phủ đệ đâm mù hai mắt, đã vậy còn đang trong thời gian tiến hành tang lễ cho Thái hậu, chuyện này vừa truyền ra, hoàng đế vô cùng tức giận, ra lệnh cho Hình bộ điều tra kỹ lưỡng, nhất định phải bắt được hung thủ trước khi đưa Thái hậu vào hoàng lăng.

Cần phải biết An Dương quận chúa rất được Thái hậu sủng ái, nếu không chém đầu thị chúng người đã hại nàng ta, bà ta ở dưới cửu tuyền sẽ không an lòng.

Sau khi nhận mệnh, Hình bộ nhanh chóng hành động. Hình bộ Thị lang Trương Thế Thành lập tức mang người đến phủ trưởng công chúa tìm manh mối.

Tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một chiếc khăn tay dưới bức tường trong sân, trên mặt khăn còn dính chút máu, ở góc khăn có thêu một chữ “Kha” bằng chỉ vàng.

Khi biết được tin này, ta đang ngồi trong sân xem Triệu Mộc Thần luyện công, hắn tùy ý buộc tóc thành cái đuôi ngựa, phía dưới mặc quần bó màu đen, phía trên để trần, cơ bắp màu lúa mì giãn nở theo động tác của hắn, mồ hôi chảy ra tăng thêm vài phần quyến rũ.

“Chủ tử…”

Một bóng người như quỷ mị xuất hiện sau lưng ta, bẩm báo bên tai ta rằng phía trưởng công chúa bên kia có động tĩnh.

Nữ phụ độc ác có ám vệ, từ nhỏ lão cha hời đã an bài ám vệ quân cho nàng để nàng sai bảo, chỉ tiếc là nàng chưa bao giờ sử dụng. Đương nhiên, ta sẽ không lãng phí nguồn tài nguyên có sẵn này.

“Được, ta biết rồi.”

Ta vẫy tay, ám vệ lập tức biến mất.

Ta tiếp tục lười biếng nằm trên ghế quý phi, thấy Triệu Mộc Thần đang nheo mắt lại, vẻ mặt đầy u ám.

“Kha nhi…”

Triệu Mộc Thần dừng luyện công, đi về phía ta, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt góc cạnh của hắn, nội tiết tố nam bùng nổ, đôi mắt bởi vì vừa luyện võ mà trở nên thâm trầm nhưng chứa đựng ánh sáng.

“Luyện xong rồi hả?”

Ta đưa cho hắn một chiếc khăn tay, trên góc khăn thêu một chữ “Kha” bằng chỉ vàng.

“Luyện xong rồi.”



Hắn cầm lấy khăn lau mồ hôi, sau đó cẩn thận gấp nó lại đặt sang một bên, mặc y phục lại cho tử tế, rồi cất chiếc khăn vào trong người. Lần nào cũng vậy, hoặc là hắn sẽ trả lại khăn cho ta sau khi giặt, hoặc là hắn sẽ giữ lấy.

Nhìn hắn ngồi đối diện mình, không hề đắn đo cầm chiếc cốc của mình lên uống, ánh mắt ta hơi tối sầm, nhẹ giọng hỏi.

“Ta có thể lấy lại chiếc khăn tay kia không?”

“Khăn tay của Kha nhi, Kha nhi lấy lại lúc nào cũng được.”

Ánh mắt Triệu Mộc Thần hơi hoang mang, tựa hồ không hiểu vì sao ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

“Chàng chắc chắn mình vẫn giữ nó bên người đấy chứ?”

Giọng điệu của ta vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng đôi mắt đã trở nên sắc bén hơn.

Im lặng.

Một sự im lặng rất lâu.

“Kha nhi, nàng nghĩ ta đã làm rơi khăn tay ở phủ trưởng công chúa hả?”

Hắn rất thông minh, đã lập tức đoán ra được.

“Đúng vậy, Hình bộ đã tới phủ trưởng công chúa và tìm được một chiếc khăn tay có thêu chữ “Kha”, ta nghĩ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ đến đây.”

Không những là vật chứng mà trước đây ta còn có mâu thuẫn với An Dương quận chúa, cho dù ta có thừa nhận hay không thì ta vẫn sẽ là người đáng nghi nhất.

Lông mày ​Triệu Mộc Thần nhuốm đầy độc ác, “rắc” một tiếng, chiếc cốc trong tay hắn vỡ nát, hắn hận chính mình không cẩn thận gây ra rắc rối cho ta. Hắn bỗng quỳ xuống, hèn mọn cúi thấp đầu.

“Kha nhi, bây giờ ta sẽ đi nhận tội ngay, tuyệt đối không làm liên lụy nàng.”

Nói xong, hắn đứng phắt dậy, định rời đi. Thấy vậy, ta bèn nâng một chân lên ấn lên vai hắn, rồi nghiêng người về phía trước, nắm cằm hắn để hắn nhìn thẳng vào ta.

“A Thần, ta đã nói rồi, cho dù trời có sập xuống thì ta cũng sẽ che chở cho chàng. Chuyện lát nữa chàng không cần quan tâm, chỉ cần thành thật đợi ở đây là được. Nếu chàng còn nói mấy lời vớ vẩn như này nữa, ta sẽ đánh chàng!”

17.

Hình bộ rất nhanh tới phủ, lão cha hời tái mặt chặn bọn họ ở sân trước, sau đó lo lắng chạy đến sân sau tìm ta.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Hình bộ tới nói con đã đâm mù hai mắt An Dương quận chúa.”

Ta lập tức bày ra vẻ mặt vô tội.

“Cha, nữ nhi mà có bản lĩnh như vậy thì cha phải biết chứ. Trong phủ trưởng công chúa canh gác nghiêm ngặt, con lại yếu ớt đến mức tay trói gà không chặt, sao có thể đâm mù hai mắt nàng ta được?”

Dù ta có nói thế nào thì lão cha hời cũng không nghe, sắc mặt ông vẫn không hòa hoãn chút nào, còn liếc nhìn Triệu Mộc Thần.

Triệu Mộc Thần mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, giống như tượng gỗ vậy.

Lão cha hời thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm ta hồi lâu, cuối cùng cũng cáu kỉnh nói.

“Con đến sảnh trước với ta. Hình bộ đang đợi ở đó.”

“Vâng.”

Ta nhấc chân đi theo ông, Triệu Mộc Thần định đi theo, bị ta lườm một cái đứng bất động tại chỗ.

Sau khi rời đi một đoạn đường dài, ta mới quay đầu lại nhìn hắn.

Ánh nắng nhu hòa, gió nhẹ thổi, thiếu niên mỹ lệ đứng trước khóm hoa rực rỡ, tựa như một bức tranh.

Ở sảnh trước.

Hình bộ Thị lang họ Trương đeo đao ở thắt lưng, hung ác đứng đó, giống như một vị Diêm Vương sống.

Ta vừa thấy ông ta đã lập tức sợ đến tái mặt, đứng sau lưng lão cha hời, sợ sệt nắm lấy góc áo ông, nơm nớp lo sợ hành lễ.

“Bái kiến... Bái kiến Trương Thị lang.”

Trương Sĩ Thành cau mày nhìn ta, vẻ mặt cũng không có gì bất ngờ.

Tuy tên tuổi “hung hãn” của ta rất nổi tiếng, nhưng dù có hung hãn đến đâu thì khi gặp ông ta cũng sẽ sợ hãi thôi.

Huống chi, đây còn là một tiểu cô nương.

“Ngươi không cần sợ như vậy, ta chỉ hỏi ngươi vài vấn đề thôi.”

Ông ta cố hết sức để giọng nói của mình trở nên nhu hòa, nhưng sự thô lỗ trong giọng nói vẫn không giảm xuống được, hơn nữa còn mang theo chút quỷ dị. Ta càng co rúm hơn, nắm chặt góc áo của lão cha hời không buông.

Lão cha hời chưa từng thấy qua dáng vẻ này của ta, bèn cảm thấy đau lòng, nói với Trương Sĩ Thành.

“Trương Thị lang muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên!”

Trương Sĩ Thành cũng không lề mề nữa, ông ta lấy khăn tay ra, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm ta.

“Cái này của Mộ tiểu thư, phải không?”

Ta cẩn thận quan sát, sau đó nhẹ gật đầu.

“Phải… Là của ta…”

Nói xong, ta lại giả vờ không hiểu hỏi lại.

“Trương Thị lang, tại sao ngài lại có khăn tay của ta?”

“Ta tìm thấy nó ở phủ trưởng công chúa.”

Ánh mắt Trương Sĩ Thành trở nên sắc bén hơn, ông ta ở Hình bộ đã xử lý qua vô số vụ án, chính khí cao ngất trời, có thể dọa sợ cả yêu quái.

“Sao lại ở đó được? Ta giữ gìn khăn tay rất cẩn thận, cho dù có phơi nắng thì cũng sẽ để nó ở sân sau trong phủ, nha hoàn nô tài cũng không dám tùy ý đụng vào. Chắc là có kẻ xấu nào trộm khăn của ta đi, rồi ném nó vào trong phủ trưởng công chúa, vừa khéo bị ngài phát hiện, ngài phải lột da hắn ra cho ta.”

Nói đến lời cuối cùng, ta tức giận đến quên cả nỗi sợ hãi, lộ ra dáng vẻ đanh đá tùy hứng thường ngày.

Trương Sĩ Thành chăm chú nhìn ta, tựa như muốn nhìn thấu ta, nhưng ta lại bị ánh mắt này của ông ta dọa sợ, trốn sau lưng lão cha hời.

“Trương Thị lang, nữ nhi của bổn quan sẽ không làm ra chuyện ngông cuồng xằng bậy như vậy, chắc chắn là có người cố ý vu oan hãm hại nó.”

Lão cha hời tỏa ra khí thế thuộc về Thái phó, biến thành hộ nữ cuồng ma, ta đứng sau lưng ông lặng lẽ giơ ngón cái khen ngợi.

(*Hộ nữ cuồng ma: rất yêu thương con gái mình, không phân biệt được phải trái thị phi đúng sai, cưng chiều/bảo vệ con gái mình vô điều kiện.)

Nhưng dù vậy, ta vẫn bị đưa đến nhà tù Hình bộ, bị tạm giam.

Bởi vì An Dương quận chúa luôn miệng nói có liên quan đến ta, thậm chí còn nói ra dáng vẻ của ta trước khi móc mắt nàng ta.

Đánh rắm á!

18.

Sống hai đời, đời thứ hai ngồi tù.

Cảm giác này… thật mới lạ!

Ta mới chỉ bị tình nghi chứ chưa bị định tội, hơn nữa còn là nữ nhi của Thái phó, cho dù ta làm hại An Dương quận chúa thật, ta cũng sẽ không sao.

Nhưng thật sự vẫn... rất không thoải mái!

Ba ngày sau, Thái hậu được chôn cất.

Hoàng đế đau buồn đến mức suýt ngất đi, còn trưởng công chúa dường như đã phát điên.

Bà ta vào cung, chỉ vào hoàng đế mắng ông ta dối trá, trước đây chưa từng hiếu thuận với mẫu hậu, bây giờ lại diễn vẻ đau buồn trước mặt mọi người, giả vờ giả vịt!

Nghe nói sau khi nghe những lời này, sắc mặt hoàng đế lập tức trở nên tái nhợt, lão cha hời cũng rất khó chịu.

“Trưởng công chúa phát điên rồi, mau đưa nàng về phủ. Không có lệnh của trẫm thì không được tự ý ra ngoài.”

Chà, như thế có khác gì nhốt lại đâu.

Chuyện này còn chưa kết thúc, chuyện khác đã lại đến. Ngay sau đó, vô số người lên tiếng vạch trần trưởng công chúa cấu kết với nhiều quan lại trong triều, ý đồ muốn làm loạn triều cương, chứng cứ rành rành.

Tất nhiên còn liên quan đến cả việc An Dương quận chúa coi mạng người như cỏ rác, cậy thế ức hiếp người.

Hoàng đế xem xong chứng cứ, vô cùng tức giận.

Một khi phạm pháp, vương tử cũng sẽ bị định tội giống như dân thường, làm hoàng đế thì phải công bằng, sao có thể bao che dung túng cho tỷ tỷ và cháu gái mình được?

Vì vậy, hai người bọn họ bị giáng xuống làm thường dân.

Ta đang bị Hình bộ tạm giam cũng được phán vô tội, hung thủ đã đến nhận tội, nói mình đã đâm mù hai mắt An Dương quận chúa, sau đó cố ý đổ tội cho ta để thoát khỏi hiềm nghi, thậm chí còn bỏ chiếc khăn tay của ta lại.

Hắn ta nói mình bị An Dương quận chúa để mắt đến, yêu cầu làm nam sủng thề sống chết phục tùng nàng ta, đồng thời nàng ta còn tàn nhẫn giết chết cha nương của hắn ta.

Đêm đó, hắn ta vốn muốn giết An Dương quận chúa để báo thù, nhưng ngay khi vừa mới đâm mù hai mắt nàng ta thì đã bị phát hiện, nên sợ hãi bỏ chạy.

Mấy ngày sau, hắn ta cảm thấy bất an nên ra đầu thú.

Khi ta rời khỏi ngục giam đã là nửa tháng sau, mặt trời trên đỉnh đầu giống như quả cầu lửa, ta nheo mắt đứng nhìn hai người đang đi tới.

Triệu Mộc Thần, và… Nữ chính.

“Tỷ tỷ, tỷ không sao, thật tốt quá!”

Hai mắt nữ chính rưng rưng, nức nở chạy đến ôm ta.

Trước đây ta đánh nàng ta nhiều như vậy, vậy mà nàng ta vẫn còn quan tâm, lo lắng cho ta.

“Kha nhi…”

Triệu Mộc Thần bước đến trước mặt ta, nhìn chằm chằm ta, trong ánh mắt đen nhánh tràn đầy thương tiếc.

Ta thản nhiên mỉm cười với hắn.

“Chúc mừng, chàng được tự do rồi.”

Mặc dù ta không nói rõ ràng, nhưng hắn vẫn hiểu được.

Sau khi ta về phủ tắm rửa xong xuôi, hắn ủ rũ quỳ xuống trước mặt ta, dâng cây roi ta thường dùng để đánh hắn lên trước mặt ta.

“A Thần, chàng muốn làm gì?”

Ta không hiểu.

“Ta biết Kha nhi thông minh, có rất nhiều chuyện ta không giấu được nàng, nếu nàng tức giận thì cứ dùng nó để trút giận đi!”

Ta lạnh lùng cầm roi lên, hắn cởi y phục ra, quay lưng lại với ta.

“Ta không tức giận, kỳ thực ta còn phải cảm ơn chàng mới phải. Nếu trưởng công chúa không gặp rắc rối, ta cũng sẽ không dễ dàng thoát khỏi tội danh.”

Nói xong, ta ném cây roi sang một bên.

Thật ra thì sự việc tiến triển nhanh như vậy, là do Triệu Mộc Thần và Lục hoàng tử đổ thêm dầu vào lửa.

Ngay khi nhìn thấy hắn và nữ chính xuất hiện cùng nhau, ta lập tức hiểu rõ hắn đã hợp tác với Lục hoàng tử, chặt đứt phe cánh của trưởng công chúa.

“Kha nhi…”

Triệu Mộc Thần quay đầu lại nhìn ta, trên mặt hiếm khi hiện lên vẻ hoảng sợ, hắn sợ hãi nhìn ta.

Ta hơi nghiêng người về phía trước, dùng ngón tay chạm vào từng bộ phận trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

“A Thần, ta chỉ dung túng chàng lần này, lần sau nếu còn thế nữa, ta sẽ đổi một món đồ chơi khác.”

Trên thế gian này không thiếu mấy món đồ xinh đẹp đâu.

Nghe thấy lời này, Triệu Mộc Thần càng thêm sợ hãi, không biết hắn tìm đâu ra một thanh chủy thủ, sau đó tự đâm mạnh vào ngực mình.

Máu tươi lập tức phun ra như suối.

19.

Sắc mặt ta vẫn thờ ơ như cũ.

Muốn dùng khổ nhục kế để khiến ta mềm lòng à?

Ta ghét nhất là việc tự hại này!

“A Thần, chàng có biết tại sao ta thích dùng roi trừng phạt chàng không?”

Ta ngước mắt lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, trong mắt không hề có gợn sóng.

Triệu Mộc Thần sửng sốt, giống như không hiểu tại sao ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Ta không để ý đến những thay đổi trong cảm xúc của hắn, ta duỗi tay rút thanh chủy thủ ra, hơi nghiêng người tránh máu phun trúng.

Ta vờ như không thấy sắc mặt ngày càng tái nhợt của Triệu Mộc Thần, sau khi ném thanh chủy thủ đi, ta dùng ngón tay chạm vào vết máu trên ngực hắn, nhìn vết máu kia, trên mặt ta tràn đầy chán ghét.

“Bởi vì dùng roi đánh sẽ không chảy quá nhiều máu, mà máu lại là thứ ta ghét nhất, cho nên… Hiện tại, chàng đã chạm vào ranh giới cuối cùng của ta.”

Ta cầm lấy khăn tay, lau sạch vết máu trên ngón tay, rồi vô cảm ném nó vào trong sọt.

“Kha nhi…”

Sắc mặt Triệu Mộc Thần tái nhợt.

“A Thần, phiền chàng mau dọn khỏi sân của ta.”

Ta vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm lạnh lùng.

Hắn biết rõ tính cách của ta, nếu hắn còn tiếp tục dây dưa với ta, sẽ chỉ khiến ta càng thêm chán ghét hắn thôi.

Bởi vậy, hắn vô cùng nghe lời dọn ra ngoài, cứ đi được ba bước là lại quay đầu nhìn lại.

“Nô tỳ đã nói rồi mà, lẽ ra ngay từ đầu tiểu thư không nên mềm lòng. Cẩu tử kia chính là bạch nhãn lang*.”

(*Bạch nhãn lang: chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.)

Thu Nguyệt đi theo sau ta, từ xưng hô công tử lại biến thành cẩu tử.

Lần này, ta không uốn nắn nàng ta nữa.

“Tiểu thư, ngài yên tâm. Cẩu tử kia tuy anh tuấn nhưng vẫn còn có rất nhiều người anh tuấn hơn hắn. Lát nữa ta sẽ đến nhờ lão gia tìm vài nam tử khác cho ngài…”

Ta mỉm cười nhìn Thu Nguyệt, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy lời nàng ta nói rất chí lý.

Không bao lâu sau, lão cha hời quả thật tìm cho ta một nam tử, nhỏ hơn ta hai tuổi, ngoại hình khá giống Từ Trạch, nhưng tính cách lại trẻ con.

Ta đặt tên cho y là Tiểu Thái.

Có một ngày ta dẫn Tiểu Thái ra ngoài thì tình cờ gặp phải Từ Trạch. Sau khi thấy y đi bên cạnh ta, khuôn mặt gã vô cùng vặn vẹo.

Ha ha ha... Ta thật sự rất thích nhìn dáng vẻ không vui vẻ này của gã.

Vì thế, ta bèn cố tình dẫn Tiểu Thái ra ngoài thường xuyên hơn.

Triệu Mộc Thần nghĩ ta tìm đồ chơi mới thật, hàng đêm đều đứng trước cửa phòng ta, đứng đến khi trời hửng sáng, nhưng ta vẫn cứ vờ như không biết.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua ba năm, Lục hoàng tử được nữ chính giúp đỡ, danh vọng ngày càng tăng.

Trong nguyên tác, nữ chính còn có rất nhiều tri kỷ khác, bao gồm thứ tử nhà phú thương, cao thủ võ lâm và cả Triệu Mộc Thần.

Lúc này, hắn đã vượt qua kỳ thi Hương, tiến vào Hàn Lâm Viện, nhưng hắn vẫn luôn ở trong phủ Thái phó, hàng đêm đều đứng trước cửa phòng ta.

Mỗi khi gió đêm thổi qua, hắn đều có thể nhìn thấy bóng dáng ta chập chờn trên song cửa sổ, nhưng ta lại vờ như không thấy hắn, chơi đùa với Tiểu Thái.

Tiểu Thái càng lớn càng cao lên, nhưng tính tình lại quá nhát gan, chỉ cần vẻ mặt ta hơi âm u, y đều sẽ quỳ xuống đất run rẩy, như thể ta sẽ ăn thịt y vậy.

Ta vốn muốn bảo lão cha hời tìm một nam tử khác hợp ý ta, nhưng gần đây ông rất bận rộn, bận rộn đến mức không thấy bóng dáng.

Hơn nữa, vào thời điểm này, cả kinh thành đang bị bao phủ bởi một loại cảm xúc căng thẳng.

Hoàng đế bệnh nặng nằm liệt giường, mà điều gay go nhất là vẫn chưa lập Thái tử.

Vài vị hoàng tử đã bắt đầu rục rịch.

Lão hoàng đế vốn đã hơn bốn mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh, bản thân ông ta cũng cho rằng mình sẽ sống thêm được vài chục năm nữa, vì vậy mới cảm thấy còn quá sớm để lập Thái tử, nhưng vì sự tự tin quá mức này của ông ta mà đã để lại cho Thiên Khải một tai họa ngầm.

Mấy đêm này, Triệu Mộc Thần tựa hồ không đứng ngoài cửa phòng ta nữa, ta cũng không còn tâm trạng trêu chọc Tiểu Thái, bèn bảo y trở về phòng.

Ta đứng dưới ánh đèn bạc trong sân, một thị vệ xuất hiện trước mặt ta.

“Mộ tiểu thư, bệ hạ mời ngài vào cung.”

20.

Hoàng đế muốn gặp ta làm gì?

Ta nháy mắt ra hiệu với ám vệ trong bóng tối, rồi đi theo thị vệ vào cung.

Hoàng đế tiều tụy nằm trên giường, tấm đệm giường màu vàng, y phục màu vàng, khuôn mặt cũng màu vàng.

“Thần nữ bái kiến bệ hạ.”

“Khụ khụ... Ở đây không có người ngoài, Tiểu Kha không cần đa lễ, khụ khụ…”

Hoàng đế vừa dứt lời đã thở dốc ho khan.

Có vẻ càng lúc càng suy yếu.

“Qua đây…”

Hoàng đế nhìn ta, ánh mắt ôn nhu khác thường.

“Con và nương của con trông thật giống nhau, ngay cả tính tình cũng y chang, không chịu tuân theo quy củ, không chịu bị trói buộc…”

Hoàng đế tựa vào đầu giường lẩm bẩm, tựa hồ đang rơi vào hồi ức.

Mà ta chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Thì ra giữa ông ta và cha nương của nữ phụ độc ác có xích mích với nhau.

Nương của nữ phụ độc ác là nữ tử đặc biệt trên giang hồ, vô tình gặp được lão cha hời và hoàng đế trong lúc du ngoạn.

Không có gì bất ngờ khi cả hai người bọn họ đều yêu bà, rồi bà yêu lão cha hời, hoàng đế muốn cưới bà, bà không tuân theo mà gả cho cha. Đúng là một câu chuyện đầy máu chó.

Sau khi nghe xong, ta rút ra được kết luận: Nương của nữ chính độc ác chết trong một vụ tai nạn và hoàng đế chính là người gây ra tai nạn đó.

Về phần cha nương của Triệu Mộc Thần, bọn họ là những người vô tội bị liên lụy.

Lão cha hời thấy có lỗi với Triệu Mộc Thần, nên mới nhận nuôi hắn.

Sau khi nhớ lại chuyện cũ, hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu.

“Tiểu Kha, con cảm thấy ai thích hợp ngồi vào vị trí này nhất?”

Câu hỏi này khiến ta hơi hốt hoảng, ta có thể trả lời được à?

“Thần nữ không biết.”

Ta tỏ vẻ ngây thơ hồ đồ, lắc lắc đầu.

​Đôi mắt đục ngầu của hoàng đế lóe lên tia sáng sắc bén không phù hợp với vẻ ngoài yếu ớt, sau đó ông ta lập tức bật cười.

“Ha ha... Con thật quá giống nàng ấy, ngay cả dáng vẻ giả vờ này cũng vậy…”

Ta vẫn vờ như không hiểu.

Hoàng đế tìm kiếm trên giường một lúc rồi lấy ra một món đồ, là một chiếc hộp gấm dài khắc hoa văn đỏ vàng.

“Con cầm lấy, đừng vội mở ra, chờ đến thời khắc mấu chốt rồi hẵng mở.”

Ta cau mày nhận lấy hộp gấm, cũng không hỏi thêm gì khác, hoàng đế thấy vậy thì xua xua tay, ra lệnh cho thị vệ dẫn ta ra khỏi cung.

Ta ngồi trước bàn cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm hộp gấm hồi lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi cám dỗ mà mở nó ra.

Khi nhìn thấy đồ vật bên trong, sắc mặt ta lập tức thay đổi.