[Ngôn Tình] Chú Nhỏ

Chương 2



Vì câu nói này, nước mắt rơi xuống không dừng lại.

Đường Hà không nói lời nào, lấy khăn giấy từ trong hộc tủ ra đưa cho tôi.

Tôi vừa lau nước mắt, vừa nói: “Cháu xin lỗi.”

Không nên khóc trước mặt chú, không nên vì việc này mà khóc, càng không nên để chú nói xin lỗi.

Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.

Đường Hà tắt máy, xe dừng lại.

Sau đó anh ngắt lời tôi: “Cháu không cần phải xin lỗi.”

Bên ngoài có gió lạnh đang thổi, ánh mắt anh rất tối: “Sợ chết, sợ tương lai, đây đều là cảm xúc bình thường, cháu không cần vì thế mà xin lỗi.”

Nước mắt vốn dĩ sắp dừng lại, lại từ từ chảy xuống.

Tôi luống cuống lau đi, nói với anh, cũng là nói với chính mình: “Cháu không thể yếu ớt như thế.”

Đường Hà đặt tay lên vô lăng, vô cùng nghiêm túc mà nói cho tôi biết: “Đương nhiên là cháu có thể. Năm nay cháu mới 17 tuổi, vẫn là một đứa trẻ con, trẻ con có quyền làm nũng có quyền khóc.”

Tôi mờ mịt nhìn anh.

Trước kia câu tôi nghe được nhiều hơn là “Con phải hiểu chuyện”.

Đây là lần đầu tiên có người nói, tôi có thể làm nũng có thể khóc.

Cửa sổ xe bị người ta gõ vào, Đường Hà hạ cửa sổ xe xuống.

Một cái mặt tròn tươi cười nhô ra bên ngoài cửa sổ: “Làm gì vậy? Thấy xe cậu vào từ lâu rồi, sao lâu thế chưa xuống? Không phải là cùng chị gái nào đó ở trong xe tìm kích thích…”

Đường Hà thấp giọng nói: “Câm miệng.”

Người đó đã quen với sự lạnh lùng của anh, tiếp tục trêu chọc: “Ôi, trông em gái này lạ quá, Đường Hà, không phải cậu lại đổi bạn gái mới…”

Tôi mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ đối diện với anh ta.

Anh ta chợt im lặng.

Đường Hà xoa huyệt thái dương, rất bất đắc dĩ nói: “Cậu có thể bình thường một chút không? Đây là cháu gái tôi.”

Tôi điều chỉnh tâm trạng xong, theo Đường Hà xuống xe, trên đường đi, người bạn tên là Trần Tùng của anh luôn nhận lỗi.

Tôi nhẹ giọng nói: “Không sao ạ.”

Lại nghe thấy Trần Tùng nhỏ giọng nói thầm với Đường Hà: “Sao cậu lại mang cháu gái đến? Lương Thiến cũng ở đây, vậy thì không phải cô ấy sẽ ghen hết cả lên à?”

Đường Hà hỏi lại: “Tôi mang theo ai thì liên quan gì đến cô ta?”

Trần Tùng nói: “Này, người ta là mối tình đầu của cậu mà, cậu nói xem có liên quan không?”

Mối tình đầu sao?

Bàn tay không tự chủ được mà siết chặt cái túi.

Đường Hà không trả lời vấn đề của anh ta, chỉ quay đầu liếc nhìn tôi: “Đằng trước là đường đá, chú ý dưới chân.”

Chẳng mấy chốc tôi đã nhìn thấy chị gái tên là Lương Thiến đó.

Còn chưa bước vào suối nước nóng, chị ấy đã không sợ lạnh mà thay áo tắm, từ xa xa chào hỏi bọn tôi: “Đường Hà, anh tới rồi à.”

Dáng người của chị ấy cực kỳ đẹp, trước lồi sau lõm, khiến tôi không nhịn được mà tự ti mặc cảm.

Trần Tùng chọc Đường Hà một cái: “Cậu nhìn xem, tôi đã nói cô ấy còn tình cảm với cậu mà.”

Đường Hà không để ý đến anh ta, chỉ bình thản trả lời: “Ừm.”

Tôi luôn im lặng đi theo sau bọn họ, không để ý mà bị Đường Hà nắm lấy cổ tay, kéo đến phía trước.

“Lương Thiến, đây là cháu gái tôi, nhiều năm rồi chưa xuống nước, làm phiền cô trông chừng nó một chút.”

Ánh mắt như có điều suy nghĩ của Lương Thiến rơi trên người tôi, ngay sau đó cười nói: “Đã là thiếu nữ rồi mà bị anh nói giống như thằng nhóc con vậy.”

Chị ấy đi qua, ôm lấy bờ vai tôi, thế là vị trí đổi thành chị ấy đứng bên cạnh Đường Hà.

“Đi thôi, cháu gái.” Chị ấy cố ý nhận mạnh hai chữ cuối, cười một cái, lại nói: “Quên kể cho các anh nghe, em đặt hai hồ nước nóng kề bên nhau.”

*

Luc tôi thay đồ xong đi ra ngoài, Đường Hà và Trần Tùng đã ở trong hồ rồi.

Mượn hơi nóng lượn lờ, tôi lén lút nhìn bọn họ.

“Cháu gái, bên này có bậc thềm.” Lương Thiến gọi tôi.

Thế là hai người trong cái hồ bên kia đều ngẩng đầu lên.

Ánh mắt bị Đường Hà bắt được, khuôn mặt tôi chợt đỏ lên.

May mà anh giống như không chú ý tới, chỉ hất cằm lên với tôi.

Tôi đi về phía chỗ Lương Thiến, nghe thấy Trần Tùng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Áo tắm của cháu gái cậu cũng quá…”

Không nghe thấy câu nói kế tiếp, không biết Đường Hà làm gì, Trần Tùng càng không ngừng ho khan, giậm chân: “Chậu hắt nước tôi làm gì?”

Đường Hà lạnh nhạt nói: “Trượt tay.”

Lương Thiến nhìn thấy rõ trang phục của tôi cũng có chút ngạc nhiên: “Sao lại chọn kiểu dáng này?”

Tôi túm ngón tay, có chút khóc không ra nước mắt.

Nếu như tôi nói cho chị nghe tôi chỉ tiện tay lấy một bộ màu trắng thì chị có tin không?

Tôi thật sự không ý thức được… Đây là kiểu bikini.

May mà Lương Thiến không nói gì nữa, nhắm mắt lại, không nhìn tôi nữa.

Tôi cũng học theo dáng vẻ của chị ấy, chậm rãi ngâm cả người vào trong nước.

Nhiệt độ nước khá nóng, tôi lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Dần dần, âm thanh xung quanh nhỏ lại, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn có ánh sáng rực rỡ kỳ quái, có vài chuyện thật sự từng xảy ra, có vài chuyện lại giống như giấc mộng.

Tôi mơ thấy mẹ nắm tay tôi đi trong tuyết, chậm rãi từng bước.

Tôi muốn bà ôm tôi, lại phát hiện ra trong lòng bà đã ôm một em bé nhỏ.

Lại mơ thấy gió lớn thổi tới, cả gia đình đoàn viên ở dưới lầu.

Tôi ngồi một mình trong phòng sách, im lặng nghe tiếng trưởng bối phát bao lì xì cho tiểu bối.

Không có ai gọi tên tôi, không có ai quan tâm tôi ở đâu.

Lúc choàng tỉnh dậy thì trong hồ chỉ còn một mình tôi, Đường Hà duy trì tư thế vỗ vai tôi, cụp mắt nhìn tôi.

Tôi mờ mịt đối diện với anh: “Chú nhỏ…”

Anh chỉ mặc quần bơi, có lẽ để tránh hiềm nghi, anh lại lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên.

Nhưng đai lưng không được buộc chặt, cổ áo nới lỏng, lúc anh cúi người nhìn tôi, tôi cũng có thể thấy rõ ràng.

Trên xương quai xanh của anh còn mang theo bọt nước, xuống dưới nữa là cơ bụng căng đầy, xuống chút nữa…

Khuôn mặt chợt đỏ lên, may mà có suối nước nóng làm cái cớ.

Hình như Đường Hà không phát hiện ra, chỉ đưa tay qua, ngón tay lau qua mắt tôi.

Tôi chậm chạp nhận ra mình khóc trong mơ.

Đường Hà mím môi, không nói thêm gì, chỉ nói cho tôi biết: “Ngủ trong tình huống này nguy hiểm lắm, dễ ngạt thở.”

Anh đưa ly nước ấm qua: “Uống hết đi, bù nước.”

Tôi uống ừng ực hết ly rồi mới nhớ ra hỏi: “Hai người kia đâu ạ?”

Đường Hà nói: “Đi uống rượu rồi.”

Tôi vô thức hỏi: “Vậy sao chú không đi?”

Anh nhướn mày, dáng vẻ muốn cười lại không cười: “Chú đi rồi thì ai chăm sóc trẻ vị thành niên?”

*

Lúc trở về từ suối nước nóng, Lương Thiến và Trần Tùng bày tỏ cần Đường Hà chở đi một đoạn.

Đường Hà hơi bất ngờ: “Hai người không lái xe à?”

Trần Tùng nói: “Tôi muốn lái xe đến nhưng Lương Thiến cứ muốn bắt xe đi…”

Lương Thiến nhéo anh ta một cái, anh ta đột nhiên im bặt.

Sau đó chị ấy cười duyên dáng nói: “Dù sao cũng tiện đường, anh chở bọn em về hộ với.”

Nói xong, chị ấy kéo cửa ghế phụ ra rồi ngồi lên.

Tôi lặng lẽ vòng qua ghế sau ngồi.

Trên đường đi, mấy lần Lương Thiến bắt chuyện đều nói về chuyện xưa thời trung học.

Đường Hà giống như không hăng hái lắm, vẫn luôn không nói gì.

Trần Tùng thì lại vui vẻ, tiếp lời, không đến mức khiến bầu không khí quá xấu hổ.

Thấy sắp đến khu nội thành, Đường Hà hỏi: “Hai người ở đâu?”

Trần Tùng báo địa chỉ.

Lương Thiên thì nói: “Vẫn là nhà cũ, chưa từng thay đổi.”

Đường Hà nói: “Không nhớ nữa.”

Bầu không khí trong xe đột nhiên ngưng đọng, mắt Lương Thiến đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Đường Hà.

Mà Đường Hà vẫn luôn nhìn đường, không nói một câu nào.

Cuối cùng vẫn là Trần Tùng giảng hòa, báo tên khu nhà ở của Lương Thiến.

Xe dừng lại rồi, Lương Thiến lại không có ý định xuống xe, quay đầu nhìn Đường Hà hỏi: “Anh không có lời nào muốn nói với em sao?”

Đường Hà bình thản nói: “Không có.”

Lương Thiến mở cửa xuống xe, đóng cửa lại thật mạnh.

Đường Hà vẫn không có phản ứng gì, đạp chân ga, xe nhanh chóng chạy đi.

Trần Tùng lải nhải: “Sao cậu tuyệt tình vậy? Cô ấy có ý gì cậu không biết à? Lúc kéo cậu uống rượu chính là muốn quay lại với cậu đó.”

Đường Hà nói ngắn gọn: “Không có khả năng.”

Trần Tùng lại xoắn xuýt: “Cậu nói cậu xem, lúc lạnh lùng cũng lạnh lùng thật đó.”

Đường Hà lạnh lùng sao?

Trần Tùng nói xong thì quay đầu, nhìn thấy tôi lại cười lên.

“Em có biểu cảm gì đây, không tin hả? Lúc chú nhỏ em đi học đối xử với con gái phải gọi là lạnh lùng lắm, chơi bóng rổ có bao nhiêu cô gái đưa nước cho cậu ấy, cậu ấy cũng chẳng nhận chai nào, bỏ đi thẳng.”

Tôi nghi ngờ: “Như vậy mà cũng có thể yêu sớm được sao?”

Trần Tùng cười lên: “Do chú nhỏ của em đẹp trai quá thôi, tính tình có kém hơn nữa thì cũng có tre già măng mọc. Đó, chị gái Lương Thiên ban nãy xuống xe đó, chính là người bất khuất nhất.”

Chú nhỏ, chị gái, nghe vai vế loạn hết cả lên.

Thật ra trông Đường Hà cũng chỉ giống như một anh trai mà thôi.

Trần Tùng ngược lại không hề hay biết, nói một lúc thì tự mình cười lên.

“Đương nhiên là em không phát hiện ra chú nhỏ của em lạnh lùng rồi, cậu ấy dỗ dành em như dỗ trẻ con ấy. Ban nãy em ngủ thiếp đi, bọn anh gọi cậu ấy đi uống rượu, cậu ấy cũng không muốn, nói là phải trông chừng em. Nếu để cho đám người học cấp 3 chung với bọn anh biết được việc này, nhất định có thể hù chết bọn họ.”

Nhịp tim dần dần tăng tốc, tôi không khỏi nhìn về phía Đường Hà.

Lúc tôi ngủ, anh ở bên cạnh trông chừng tôi sao?

Thật sự khó mà tưởng tượng được đó là cảnh tượng như thế nào.

Đường Hà làm như không nghe thấy, chỉ liếc nhìn Trần Tùng một cái cảnh cáo, nói: “Được rồi đó.”

Trần Tùng giơ tay xin tha: “Được được được, tôi không nói nữa.”

Đúng lúc đến nơi cần đến, Trần Tùng cầm lấy túi nhảy xuống xe, trước khi đi còn cười tủm tỉm chào tạm biệt tôi: “Tạm biệt nhé cháu gái.”

Trần Tùng đã đi rồi mà Đường Hà vẫn chưa có ý muốn lái xe đi.

Thông qua kính chiếu hiệu, anh nhìn tôi: “Lên phía trước ngồi.”

Tôi còn chưa phản ứng được: “Hả?”

Đường Hà nói: “Không phải cháu sẽ say xe sao?”

Tôi giật mình, nghĩ đến có lẽ lúc mua đồ, tôi đã nhắc một câu là tôi dễ say xe.

Không ngờ anh lại nhớ.

Tôi lặng lẽ xách theo túi, chuyển đến ghế phụ.

Xe chậm rãi chạy đi, Đường Hà không nói tiếp nữa, giống như sợ tôi nhàm chán, anh tiện tay mở một kênh radio.

Trong đó đang phát về chủ đề tình yêu, nữ phát thanh viên đang đọc thư của người nghe gửi đến.

“Tình yêu lúc còn trẻ thì luôn phấn đấu quên mình, nóng bỏng lại khó quên…”

Đường Hà nhíu mày, đưa tay tắt đài.

Liếc thấy tôi đang nhìn anh, anh nói: “Làm sao, muốn nghe à? Đây không phải là thứ cháu nên nghe ở độ tuổi này.”

Tôi nhỏ giọng phản bác: “Lúc bằng tuổi cháu chú đã có mối tình đầu rồi.”

Anh bất ngờ mà liếc tôi một cái, cười lên: “Vậy cháu nói xem, cái gì là yêu.”

Tôi nói không cần nghĩ: “Yêu chính là vào giờ phút nào cũng sẽ muốn ở bên cạnh người đó, sẽ tò mò toàn bộ mọi thứ về người đó, ở trước mặt người đó sẽ luôn đỏ mặt tim run, sẽ rất dễ dàng thể hiện ra mặt yếu ớt của mình, sẽ…”

m thanh đột nhiên dừng lại.

Gió đêm thổi vào từ cửa sổ xe, thỉnh thoảng có ánh sáng đèn đường chập chờn.

Vào giờ phút này, tôi hoảng sợ phát hiện ra tất cả những gì tôi miêu tả hình như đều có một hướng cụ thể.

Mà bây giờ, cái hướng này lại chẳng hề nhận ra, thậm chí còn trêu chọc tôi: “Ồ? Xem ra trong lòng cháu đang có một ai đó rồi.”

Tôi chỉ cúi đầu thật thấp, không dám nói nữa.