[Ngôn Tình] Chúng Ta

Chương 2



3

Trung học Lễ Trí có tin tức động trời, ngày hôm qua học sinh ngoan Hứa Chân đã đồng ý lời tỏ tình của đại ca trường Quý Vân Châu.

Mọi người ai cũng biết trước kia Hứa Chân luôn theo chân trúc mã của cô ấy Lục Dư Bạch, đối xử tỉ mỉ từ đưa nước đến chiếm chỗ cho cậu ta.

“Chắc do anh Lục của chúng ta trái tim sắt đá, Hứa Chân la liếm bất thành.”

“Tôi nghĩ Hứa Chân chẳng qua là muốn kích thích anh ấy, biết đâu anh Lục lại đồng ý cô ấy ngay thì sao.”

“Đừng nói như thế, nếu đối tượng là Hứa Chân không phải rất phù hợp để có một đoạn tình yêu ngọt ngào à?”

“Nhưng cô ấy thích Lục Dư Bạch như vậy, sao có thể cùng người khác nói chuyện yêu đương……”

Lúc tôi đi vào, bọn họ đang thảo luận vô cùng sôi nổi.

Người ngồi bàn đầu nhìn thấy tôi thì mắt chữ o mồm chữ a, trông rất buồn cười.

Trong lớp lập tức im lặng, có người còn không dám nhìn tôi, ho nhẹ hai tiếng rồi cứng ngắc chuyển chủ đề.

Ngay cả lớp trưởng cũng rón ra rón rén đi thu bài tập.

Tôi làm như không có chuyện gì ngồi xuống chỗ của mình, coi như không có chuyện gì sảy ra, nhưng không có nghĩa tôi chịu được có người cố tình tìm đến để biến tôi thành trò hề.

Chỗ ngồi của Lục Dư Bạch là ngay bên cạnh tôi, từ khi tôi ngồi xuống thì cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm.

Có lẽ cậu ta đang đợi, đợi tôi qua dỗ dành cậu ta như lúc trước, dùng giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại mà xin cậu ta cùng tôi nói mấy câu.

Tôi cười lạnh, hơn mười mấy năm qua tôi không hề giống thanh mai của Lục Dư Bạch, ngược lại càng giống như người hầu để mặc cậu ta tùy ý sai bảo.

Đáng nhẽ với tính cách của tôi, cho dù rất thích cậu ta cũng không đến mức phải la liếm như này.

Tôi nghĩ có lẽ là do cốt truyện ảnh hưởng quá mạnh.

Có thể do biểu tình của tôi quá mức hờ hững.

Lục Dư Bạch không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy, đứng ở lối đi nhỏ, gõ gõ vào bàn tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, không kiên nhẫn hỏi: “Có việc gì?”

Cậu ta thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ không tán thành: “Chân Chân, cậu không nên dùng cách này để giận dỗi với tôi, rồi tự làm hành hạ chính mình.”

Tôi cảm thấy buồn cười, “Giận dỗi với cậu? Cậu có cái gì đáng để làm tôi giận?”

“Đừng khẩu thị tâm phi.” Lục Dư Bạch còn cho rằng tôi đang ngụy biện, biểu tình dịu đi, muốn xoa dịu tôi.

Cậu ta đặt một tay lên bàn tôi, tay còn lại muốn xoa đầu tôi.

Lông tơ toàn thân tôi dựng ngược lên, trong vô thức tôi nói lớn: “Lục Dư Bạch, cậu đang làm cái gì?”

Mọi người trong lớp vốn đã để ý bên này, có người còn năm lần bảy lượt nhìn qua.

Lời nói vừa nói ra thì động tác của mọi người cũng chậm lại, dùng đôi mắt sáng ngời mà hóng chuyện.

Bị nhiều người nhìn như vậy, lưng Lục Dư Bạch như bị kim chích.

Tay cậu ta dừng giữa không trung, thả xuống cũng không được mà không thả xuống cũng không xong, trên mặt mang theo sự xấu hổ.

Đã như vậy rồi mà cậu ta vẫn giả bộ, giả bộ thất vọng lắc đầu “Chân Chân, sao cậu lại biến thành thế này?”

“Tôi tới dỗ cậu rồi, cậu cũng đừng mạnh miệng nữa, con gái nên biết yêu thương bản thân.” Cậu ta nói, ra vẻ thành khẩn “Hơn nữa sự kiên nhẫn của tôi có hạn, Chân Chân, cậu nên biết điểm dừng.”

Mặt cậu ta dày đến mức độ nào mà còn cho rằng bây giờ tôi đang cố kích thích cậu ta.

Tôi nhìn cậu ta, gằn từng chữ một: “Cậu nghe cho rõ, tôi chỉ nói một lần, hiện tại tôi thích Quý Vân Châu, không thích cậu.”

Cậu ta làm như nghe phải chuyện nghìn lẻ một đêm, thở dài.

“Bướng bỉnh, Cái tên xấu xa đó không đáng để cậu thích.”

Tên xấu xa?

Cậu ta mà cũng có mặt mũi nói người khác xấu xa?

Nhớ đến những việc cậu ta đã làm ở kiếp trước, tôi hận không thể xé xác cậu ta ra.

Tôi đứng dậy muốn mắng cậu ta.

Thì đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ rơi vào tai mọi người.

“Tôi có xấu xa tồi tệ thì cũng mạnh hơn cậu.”

Quý Vân Châu đến.

Cậu ấy đeo cặp sách trên một bên vai, trên khủy tay kẹp chiếc áo khoác đồng phục, thân hình cao lớn cứng cỏi, từ đôi lông mày đến khóe mắt đều mang theo sự sắc bén.

Cậu ấy dùng hai ba bước đi tới, ném thẳng cặp sách xuống chân Lục Dư Bạch, cặp rơi xuống “bang” một tiếng.

Không biết trong cặp của cậu ấy đựng cái gì, mà rơi đến độ có cảm giác mặt đất rung rung.

Lục Dư Bạch trưng ra vẻ mặt thống khổ trong nháy mắt, nhưng ngữ khí lại tràn đầy khinh thường: “Chỉ bằng cậu mà cũng muốn so với tôi?”

Quý Vân Châu nhìn cậu ta không nói lời nào.

Không khí trong lớp trở nên kỳ lạ, dù sao thì cũng rất khó để chứng kiến cảnh đại ca và học sinh giỏi đối đầu như này.

Quý Vân Châu ở trước mặt tôi khá ngoan, nhưng thật ra tính cách cậu ấy rất nóng nảy, nếu có người dám khiêu khích cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ tức giận.

Bọn họ muốn xem kịch, thậm chí còn vui vẻ xem Quý Vân Châu vung nắm đấm.

Nhưng tôi rất lo lắng, cậu ấy không đáng bị nhà trường cảnh cáo vì đồ rác rưởi Lục Dư Bạch.

~~~~Còn nữa ~~~~~