[Ngôn Tình] Đại Ngàn

Chương 4: Leo núi



Vì Trình Lỗi là đại biểu nhân dân của thị trấn Đa Tây, làm việc ở văn phòng ủy ban trên trấn, trước kia Bạch A Đào và chồng vẫn luôn sống trong kí túc xá trong thị trấn do nhà nước cấp..

Lần này Khổng Mạn đến đây, A Đào sợ cô ở một mình không quen nên có lòng xin một phòng kí túc xá đôi dành cho giáo viên, cô cũng dọn qua đây ở chung với Khổng Mạn.  

Trên tầng 3 của tòa kí túc xá có hai người đang chung tay góp sức khuân vác hành lý lên lầu.

Đến trước cửa nhà, A Đào móc chìa khóa ra mở cửa rồi bước vào.  

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, phòng bếp nằm bên cửa sổ của phòng khách, không lớn lắm, cỡ chừng 30, 40 m2, vừa đủ cho hai cô gái sinh hoạt.

Đêm đến lúc ngủ, A Đào lôi kéo Khổng Mạn ngủ chung.

Hết hỏi chuyện ban sáng lại thì thầm cả đêm. 

Dạo gần đây Khổng Mạn ngủ không yên ổn, A Đào đã ngủ rồi nhưng cô vẫn không vào giấc được.

Cô thả lỏng đầu óc, không hiểu sao lại nhớ đến lúc mới quen A Đào.

Cô quen A Đào vào năm năm trước, lúc đó cô mới vừa tốt nghiệp đại học.

Khi đó giáo viên hướng dẫn muốn cô tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, nhưng bản thân Khổng Mạn không muốn học tiếp.

Cô lúc đó nghèo xơ xác lá, ra xã hội tự nuôi sống mình mới là con đường sáng suốt nhất.

Còn A Đào đang trong quãng thời gian khốn khổ, biến cố đổ ập xuống, cô vừa lo lắng vừa tức giận đến nỗi ngất xỉu trước mặt Khổng Mạn đang đi xuống cầu thang sau khi đến trường gặp giáo viên hướng dẫn để giải thích.

Khổng Mạn mang cô đến phòng y tế của trường. 

Bác sĩ treo xong bình truyền dịch, nói với Khổng Mạn, cô gái này bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài, dẫn việc bị hạ đường huyết, lại thêm tâm trạng không ổn định mới khiến cô ấy tạm thời ngất xỉu.   

Lúc đó nghe xong cảm giác của cô như thế nào thì cô đã quên rồi, chỉ nhớ được sau đó cô đi xuống nhà ăn mang lên cho cô gái gầy yếu thiếu dinh dưỡng một phần cơm, còn an ủi cô gái đó một thôi một hồi.

Sau đó cô bứt rứt khó kìm được sự tò mò bèn hỏi thăm sự tình. 

Chính sự tò mò đó đã khiến lòng trắc ẩn của cô bị đả động.    

Lúc đó A Đào chỉ vừa mới lên đại học, dưới quê nhà truyền tới tin dữ, cha bị nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn muộn, phải cần chi phí phẫu thuật rất lớn. Mẹ cô vì lo lắng cho chồng, trên đường vội vàng đến bệnh viện đã bị tai nạn giao thông.  

Em trai từ lúc học cấp 3 đã thôi học để chăm sóc bố mẹ. Thế mà họ vẫn không cho cô trở về. 

Nhưng số tiền cần đóng để làm hóa trị và phẫu thuật càng lúc càng lớn, khiến cho gia đình nhà nông vốn dĩ đã không sung túc gì chẳng mấy chốc đã lâm vào tình cảnh túng quẫn ngặt nghèo.

Việc này khiến cho tất cả tiền học phí và phí sinh hoạt của A Đào đều bị cắt hết.

Một mình cô ở Bắc Kinh đã thử hết mọi cách, nào là khoản vay sinh viên, rồi thì học bổng hỗ trợ sinh viên nghèo,...nhưng đều bị gửi trả lại vì nhiều lý do.

Nhất là khoản trợ cấp sinh viên nghèo, chỉ vì lúc nghỉ hè cấp 3 cô đi làm thêm tích cóp được chút tiền, mua một cái laptop hơn 2000 tệ mà người ta từ chối đơn xin của cô. 

Cô cũng đi làm đủ mọi công việc partime, nhưng ở nơi Bắc Kinh phồn hoa nhân tài đầy rẫy, năng lực cô chưa bằng ai nên tiền kiếm ra cũng ít ỏi chẳng thấm tháp vào đâu.

A Đào của lúc đó tình cảnh tuyệt vọng tới nỗi muốn bóp nghẹt trái tim người khác.

A Đào cắm đầu cắm cổ nỗ lực cố gắng như thế, nhưng thứ nhận lại lại là sự tuyệt vọng trước xã hội bất công.

Lúc đó cô đã nghĩ gì à? Có lẽ cô nghĩ đến lúc trước thi đại học, ngay đến chi phí này kia cô cũng chưa bao giờ phải bận lòng. Bởi lẽ đó mà ngay từ lần đầu tiên, Khổng Mạn đã có thiện ý rất lớn đối với cô gái gầy yếu này. 

Cô đưa cho cô gái một tấm thẻ, bên trong thẻ là tiền lương 30 nghìn tệ mà cô để dành được, giúp cô gái hoàn thành việc học. 

Ba của Bạch A Đào cuối cùng cũng không cố được, sang mùa thu năm 2013 thì qua đời. Còn chân của mẹ cô sau vụ tai nạn cũng mang nhiều di chứng.

Nói đi cũng phải nói lại, A Đào cũng là một cô gái kiên cường lạc quan.

Đầu học kỳ 2 của năm 2 đại học cô đã không động đến số tiền trong thẻ nữa. Đầu học kì 1 năm 4, cô đã tích từng chút từng chút tiền dành dụm gửi lại trong thẻ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Bạch A Đào không ở lại Bắc Kinh, cô trở về trấn nhỏ này dạy học, vừa mới kết hôn hồi năm ngoái.  

Hai cô gái trước giờ vẫn luôn giữ liên lạc với nhau. 

Trước đây lúc Khổng Mạn làm tổng biên tập của tạp chí Thế giới thời trang, cô cũng có giao thiệp với giới giải trí, dù không phải nổi tiếng gì lắm nhưng chút tên tuổi tiếng tăm thì vẫn có.

Lúc sự việc về Khổng Mạn bùng nổ trên mạng, A Đào lập tức lo nghĩ không yên, mỗi ngày đều gọi một cuộc điên thoại, ước sức gì bay tới Bắc Kinh thăm cô.

Tình hình càng lúc càng gay gắt, A Đào bèn đề nghị cô đến Vân Nam cho khuây khỏa tâm tình, cũng nhằm mong cô lánh nạn đợi khi qua cơn sóng dữ thì lại trở về Bắc Kinh.

Khổng Mạn một thân một mình sống ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, bạn bè của cô nhiều thì chưa tới mức nhưng cũng gọi là có bè có tụ. Cơ mà sau khi sự việc xảy ra thì chỉ mỗi A Đào là lo lắng cho cô.  

Cô cũng không muốn vây khốn mình ở Bắc Kinh ngày ngày đều khó chịu bức bối bèn nhận lời mời của A Đào. 

**

Sang ngày kế là chủ nhật. 

A Đào mang cô lên phố sắm sửa đồ đạc.  

Hôm qua lúc đến đây còn thấy đường phố vắng tanh vắng teo, thế mà bây giờ đường phố lại khá nhộn nhịp.

A Đào giải thích rằng đám học trò học xa nhà hôm nay sẽ quay lại trường học.

Đường phố trên trấn đều được lát xi-măng, bên đường người ta căng lên một tấm bạt to để che nắng, phía dưới tấm bạt có đủ loại quầy hàng nhỏ lẻ, bún gạo bánh đúc, quần áo giày dép, văn phòng phẩm học sinh,...

Dù trấn Đa Tây nằm ở rìa tỉnh Vân Nam, giao thông cũng không thuận tiện lắm nhưng cũng không nghèo nàn lạc hậu như mấy chương trình thêm mắm dặm muối trên tivi hay chiếu.

Khổng Mạn lúc sáng đã trông thấy cuốn "Sổ tay tuyên truyền xóa đói giảm nghèo ở trấn Đa Tây" mà A Đào đặt ở phòng khách, cô hòm hòm hiểu được vì sao rồi.

Mấy năm gần đây đất nước luôn cố gắng đẩy mạnh chính sách xóa đói giảm nghèo ở nông thôn.

Tổ chức chiến dịch hiện đại hóa nông thôn, canh tác những giống cây trồng mới, ủng hộ việc trồng cây thuốc lá.

Nhập về nước số lượng lớn quả hạch đào vỏ mỏng, các loại chủng loại hoa hồng, trái cây ăn quả như nho, xoài hữu cơ,...góp phần làm cho kinh tế trấn nhỏ phát triển nhanh chóng.  

ô ơi, em nói thiệt chứ nhà em nghèo khổ dữ lắm, nhà thì chỉ có mỗi một gian phòng, lúc trời mưa thì bị dột nước, trở trời thì gió lùa vào hiu hiu như chốn không người."

Khổng Mạn đáp lời: "Ừ, thế em phải cố gắng học tập thì sau này em mới khấm khá lên được, còn mua nổi một căn hộ to nữa chứ."

Phó Á Bằng nghẹn họng nhưng vẫn cứng cổ: "Nhà em ở chỗ rừng núi hẻo lánh, trong nhà một mảnh ruộng một khoảnh đất cũng chẳng có, toàn do tía em một mình vào núi săn bắn nuôi em học hành."

Khổng Mạn chau hàng mày, thời buổi giờ mà vẫn còn mưu sinh bằng nghề săn bắn cơ à? Sao nghe có cảm giác thời đại của những năm thập niên 80 ấy cà?

Nhưng cô vẫn không ngắt lời cậu nhóc, bởi vì dù lòng cô vẫn phơi phới nhưng đã sức cùng lực kiệt, đường lên núi thì càng lúc càng nhọc nhằn, trắc trở.

Dần dần, Phó Á Bằng đang nói cái gì Khổng Mạn không còn nghe rõ ràng được nữa vì cô mệt quá đi mất.

Ở hai bên thái dương mồ hôi rơi nhễ nhại.

Cuối cùng, sau khi leo lên một sườn dốc be bé rồi rẽ vào một khúc cua, phạm vi tầm mắt dần thoáng đãng hơn, bên kia triền dốc là một cánh đồng hoang vu, từng trận gió núi thổi tới xóa tan cái nóng bức trên người.

Phó Á Bằng nhìn Khổng Mạn, hé miệng hỏi: "Cô ơi, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé cô."

Khổng Mạn đặt mông ngồi bệt xuống, cô mệt quá chả còn hơi sức đâu để ý trên đất là cái gì. 

May là chỗ cô ngồi có một lớp lá khô, đoán chừng là của người chăn dê nào trước đó dùng để nghỉ ngơi.

Thời điểm hiện tại đang là mùa xuân, giữa vùng núi rừng này thì cỏ khô gỗ mục là chiếm phần lớn, thỉnh thoảng cũng có vài cây nảy mầm đâm chồi khá sớm, màu xanh nhạt của cây cối hiện ra trong tầm mắt.

Ở phía trên chỗ mà hai cô trò đang ngồi vừa khéo có một cây sinh trưởng khá cứng cáp, có thể giúp hai cô trò che được ánh nắng hừng hực của mặt trời. 

Phó Á Bằng cũng ngồi kế bên cô, "Cô ơi, thể lực của cô yếu quá, mới đi được có bao xa đâu."

Khổng Mạn cởi nón xuống quạt quạt, từ bao nhựa lấy ra 2 chai nước khoáng, một chai đưa cho Phó Á Bằng, một chai cho bản thân uống, cô uống một hơi nửa chai nước rồi mới hỏi: "Nhà của em còn bao xa nữa?" 

Phó Á Bằng cầm chai nước, ngón tay chỉ về đỉnh núi phía xa nói: "Đó, cái ngọn núi hơi trắng bạc đó đó, là nó đó cô."

Khổng Mạn nhìn qua thử, lúc đầu cô không thấy rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy được mấy ngọn núi cao cao phía trước.

Cô lại nhìn về hướng mấy ngọn núi phía xa hơn, thấp thoáng mang màu sắc khác với màu của núi xanh.

Khổng Mạn chết lặng nhìn sang người bạn nhỏ, Phó Á Bằng gật gù đầy vẻ chắc mẩm.

Khổng Mạn sợ hãi chỉ về ngọn núi phía trước hỏi: "Nói vậy có nghĩa là, chúng ta phải trèo qua mấy ngọn núi lớn phía trước đó hử?" 

Thêm một cái gật đầu. 

???

Fuck! 

Cô đã nhận công việc gì vầy nè? 

Cái này có mà tự chuốc vạ vào người ấy chứ!  

Hai người cả đoạn đường cứ đi đi ngừng ngừng, giữa đường hai cô trò còn giải quyết hết bánh mì đang xách trên tay, do xách theo mệt quá.  

Đến khi rẽ vào một con đường mòn thoáng đãng thì nước khoáng trên tay Khổng Mạn cũng đã bị uống hết.  

Mặt cô tràn đầy tuyệt vọng, nắng noi thế này mà không có nước chắc cô chết mất.

Cô không thể không hỏi lại vấn đề mà mình đã hỏi tới mấy lần: "Nhà của em rốt cuộc là còn bao xa vậy."

Phó Á Bằng nhấc đồng hồ điện tử đang đeo trên tay lên nhìn nhìn rồi trả lời: "Còn phải đi hơn hai tiếng nữa lận, cô chịu khó chút nhé cô." 

"Nhưng mà cô hết nước uống rồi." Khổng Mạn đưa bình nước không cho cậu bé xem. 

"Không sao, ở đây có nhiều con suối lắm cô, uống không hết ấy chứ."

Phó Á Bằng nói xong còn thật sự mang Khổng Mạn men theo con đường nhỏ đi đến chỗ có một khe suối, ở đó có một cái cây cực lớn, chỗ rễ cây kết hợp với mặt đất tạo ra một cái hang động lớn, bên trong chảy ra một dòng nước không nhiều lắm nhưng được cái sạch sẽ trong veo.

Chắc có người ở chỗ có cây tre đào hết đất cát xung quanh ra, từ trong ống tre chảy ra một dòng nước, dòng nước đó lại chảy xuống một hồ nước rộng phía bên dưới. 

Nhờ có nguồn nước này mà cỏ cây xung quanh đó xanh tốt rậm rạp hơn những chỗ khác nhiều.

"Nước này... có uống được không?" Khổng Mạn ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng này.

"Đương nhiên là được, ngày nào em cũng đều tới đây uống nước hết á cô." Phó Á Bằng đi đến bên hồ nước rồi ngồi xổm xuống.

Khổng Mạn cũng ngồi xuống bên cạnh, lấy chai nước khoáng ra hứng lấy một bình nước suối. Cô nâng chai nước lại gần để nhìn, nước bên trong trong veo, quả thật có thể uổng được.

Lúc Khổng Mạn còn đang quan sát, Phó Á Bằng đã nhận lấy nửa chai nước, nâng lên uống ngon lành. 

Cô nhìn cậu nhóc rồi cũng nâng lên uống theo.

Còn chưa kể, nước này thật sự rất mát, uống rất đã khát, giống y như nước khoáng trong chai..  

Khổng Mạn uống đủ nước rồi rót đầy chai.