[Ngôn Tình] Đơn Giản Chỉ Là Yêu

Chương 8: Bất ngờ



Bar Legend.

Lúc này Thiệu Huy đang uống rượu cùng Ngô Khải Hoài, thì nhìn thấy một chuyện vô cùng thú vị.

Anh ghé tai Ngô Khải Hoài nói thì thào.

"Hả? Bây giờ?"

"Cho cậu năm phút."

"Gấp vậy sao?" Anh ta liền ba chân bốn cẳng chạy đi không dám chậm một khắc.

Ba phút sau..

Ngô Khải Hoài quay lại thở hỗn hển đặt vào tay Thiệu Huy thứ anh cần. "Sao tự nhiên anh hứng vậy?"

Thiệu Huy nhếch mép. "Có những chuyện nên biết ít một chút, sẽ sống thọ."

"..."

Ngô Khải Hoài đen mặt nuốt nước bọt. "Vâng!" Nhìn theo bóng lưng Thiệu Huy mà anh ta phải lắc đầu.

"Nhiều lúc mình cảm thấy dì nhớ lộn năm sinh của anh ấy thì phải. Đúng là quỷ đội lớp người."

Trước hành lang nhà vệ sinh.

Một đôi trai gái đang hôn hít điên cuồng, Thiệu Huy ung dung lướt qua vỗ vai người đàn ông một cái khiến anh ta giật mình.

"Cho anh cái này, tôi bận xem kịch rồi nên không dùng tới."

Người đàn ông nhìn xuống chiếc thẻ phòng và bao cao su liền nhận lấy. "Cậu.."

"Hiểu mà, đều là đàn ông với nhau. Nhưng an toàn vẫn là trên hết."

"Đúng, đúng. Cám ơn nhé chàng trai trẻ."

"Không cần khách sáo. Tôi còn phải cám ơn anh." Thiệu Huy nhếch mép giọng nhỏ dần, đi thẳng vào phòng vệ sinh, tay ấn gọi đi..

"..."

Người đàn ông không hiểu lời này là có ý gì. Nhưng chuyện chính vẫn là vui vẻ.

"..."

Ngô Khải Hoài nhận được cuộc gọi liền đen mặt, khẽ rùng mình.

* * *

Sau khi trở về New Zealand giải quyết công việc trong ba ngày, Thiệu Huy liền đặt vé máy bay trở về luôn trong đêm.

"Tất cả hành khách xin hãy chú ý. Chuyến bay từ New Zealand đến thành phố k sẽ hạ cánh vào mười lăm phút nữa. Xin quý hành khách hãy chú ý giữ chặt dây an toàn."

"Xin nhắc lại lần nữa.."

Mặc cô nhân viên hàng không ra sức nói, mọi ánh nhìn vẫn đổ dồn về phía chàng trai với đôi bàn tay linh hoạt liên tục gõ lách cách trên bàn phím máy tính.

Quả thực không sai khi người đàn ông tập trung làm việc thì không có gì sánh bằng, huống gì với nét đẹp tinh xảo này..

(Làm tốt lắm, tiếp tục phát huy)

Một dòng e-mail vừa được gửi đi, màn hình laptop đã ngay lập tức được gấp lại với ánh nhìn sắc lạnh quét qua người họ.

Cái cảm giác lạnh sống lưng, khiến bao nhiêu ánh mắt liền bẽn lẽn rời đi, vì theo lý mà nói nhìn chằm chằm người khác như vậy là không lịch sự một chút nào.

* * *

Vừa ra khỏi sân bay, Dương Dư đã đợi anh sẵn ở cửa ra vào.

"Thiệu tổng!" Anh ta cúi chào bước qua kéo chiếc va-li cho vào hầm xe.

Về nhà tắm rửa thay quần áo, anh lại đến thẳng tập đoàn mà không nán lại nghỉ ngơi.

Dương Dư thật sự không hiểu, một thiếu gia nhà giàu như Thiệu Huy vốn dĩ không cần phải nổ lực như vậy, tự gầy dựng sự nghiệp còn không cho gia đình biết, thật sự không biết anh là đang muốn làm gì.

Lạc Thư Di vừa tan làm, ra đến cửa đã nhìn thấy xe của Thiệu Huy.

"Cậu ta đi công tác về rồi sao?" Cô lẩm bẩm vội đưa túi xách lên che mặt mình lại, cố tình tránh đi. Còn chưa kịp bước đã đâm sầm vào ai đó.

"Xin lỗi tôi.."

"Chị trốn tôi?" Thiệu Huy cắt ngang lời cô, gỡ chiếc túi xuống.

"..."

Thiệu Huy? Rõ ràng lúc nãy cậu ấy đâu có.. Lạc Thư Di muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi.

"Chị muốn hỏi tôi ra lúc nào?"

Lạc Thư Di có hơi bất ngờ, cô không hiểu sao cậu ta lại biết cô nghĩ gì. "Sao cậu biết tôi sẽ hỏi vậy?"

Thiệu Huy nhếch mép.

"Vì tôi biết. Với lại tâm lý của những người thích trốn tránh, trong mười người chín người đều sẽ như vậy. Vì tôi cũng đã từng." Lời cuối được anh giữ lại không nói ra.

"..."

Nói như không nói. "Mà cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Chị quên hôm nay là bữa tiệc quyên góp từ thiện? Hay nhẫn tâm muốn để tôi đi một mình."

Lạc Thư Di vỗ trán. "Tôi thật sự không nhớ á.."

Thiệu Huy bất ngờ kéo cô ngồi vào xe.

"Cậu không thể báo trước à?" Lạc Thư Di liếc xéo anh lên án.

Thiệu Huy nhún vai tùy ý không nói gì.

"..."

Dương Dư ngơ ra. Thiệu tổng trở nên bá đạo như vậy từ bao giờ thế. Bản tính trầm tĩnh đi đâu mất rồi.

"..."

Lạc Thư Di ngơ ra nhìn bộ quần áo trên người mình lại nhìn sang Thiệu Huy.

"Chủ tịch à, cậu cũng không thể để tôi ăn mặc thế này đến bữa tiệc chứ?"

"Yên tâm. Tôi không để người phụ nữ của mình phải bị cười chê đâu."

"..."

Dương Dư.

"..."

Lạc Thư Di cứng đơ người xấu hổ. "Cậu ăn nói bậy bạ gì vậy? Ai là người phụ nữ của cậu chứ."

"Chị dám nói mình không phải là phụ nữ."

"Tôi biết mình là phụ nữ nhưng.."

"Đi cùng tôi không phải người của tôi thì là gì? Hay thật sự muốn.." Thiệu Huy cắt ngang lời cô nhếch mép cười xấu xa, lời nói mập mờ không hết ý.

"Tôi.. Nói không lại cậu." Lạc Thư Di hai má ửng hồng lên, xấu hổ nhìn ra ngoài. Cô không hiểu sao mình luôn tự đào hô làm bản thân xấu mặt. Cậu ta ăn nói lung tung thì lại thành vô tội.

Xe đổ lại trước một studio.

Thiệu Huy vừa bước vào đám nhân viên liền cúi chào cung kính.

Lạc Thư Di chậm rì rì theo sau anh mà trong lòng không khỏi suy nghĩ.

Thiệu Huy bất ngờ dừng lại, khiến cô đâm sầm vào lưng anh.

"A, cậu đừng có dừng lại mà không báo trước như vậy được không hả?" Lạc Thư Di xoa trán mình lên án.

"Là em không nhìn đường chứ không phải tôi."

"..."

Em? Cậu ta điên rồi.

"Hôm nay, chị là bạn gái tôi. Không thể cứ chị này cậu nọ đúng không hửm?" Thiệu Huy ghé tai cô, đôi môi mơn trớn thì thào với làn hơi nóng bỏng khiến Lạc Thư Di không thể tự chủ mà khẽ rùng mình.

Một người đàn ông đứng tựa lưng vào tường cười cười một lúc mới bước qua.

"Được rồi, đừng phát đường lung tung nữa."

Lạc Thư Di xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Cô cũng không hiểu mình đang nghĩ gì lại không tránh đi.

"Gary, giao bạn gái tôi lại cho anh."

"..."

Gary? Lạc Thư Di ngẩng mặt nhìn lên. Gary hôm đó họ nói chính là nhà đánh giá tác phẩm các cuộc thi thiết kế quốc tế sao? Người này mà cậu ấy cũng biết. Cô thật sự không hiểu Thiệu Huy thật ra là nhân vật như thế nào. Càng lúc càng khiến cô bất ngờ.

* * *