“Ừ, Vân nhi, ngươi trước hãy đi lấy cái khăn lụa mỏng cho ta che
lại đã.” Đừng nhìn trên mặt nàng không để lộ cái gì, kỳ thực đáy lòng đã sớm đem Tề Mộ oán giận trăm ngàn lần, đêm qua
hắn đem nàng ép buộc lăn qua lăn lại, hận không thể làm cho trên người nàng lưu lại ấn ký của hắn, còn nhớ rõ… Hắn cầm đi
cái khăn dính vết máu kia…
Nghĩ đến đây tim Phong Quang không nhịn được mà đập nhanh, xong
rồi, nam nhân này đối với nàng mà nói sức hấp dẫn thật sự
quá lớn.
“Tiểu thư, mặt người sao lại đỏ lên rồi?”
“Khụ… thời tiết nóng quá.”
Một trận mưa to đêm qua làm cho không khí ban ngày tràn ngập mùi cỏ thơm tươi mát, ngồi ở trong sân, nhìn sương mai trên lá cây
trong suốt long lanh chiết xạ ánh sáng, Phong Quang tâm tình
thoải mái kêu Vân nhi lấy ra cầm mà đã lâu nàng không hề động
qua.
Vừa mới gảy một một nốt nhạc thì quản gia đi đến thông báo,
“Tiểu thư, người của Tiêu vương phủ tới cầu hôn, lão gia gọi
người đến chính phòng.”
Dây đàn phát ra “Coong…” một tiếng chói tai mười phần, Phong
Quang đột ngột đứng lên, không nghĩ gì nhiều mà chạy ra khỏi
phòng.
“A! Tiểu thư, đợi nô tỳ với!” Vân nhi đuổi theo phía sau gọi to.
Sắc mặt Hạ Triều rất không tốt, kỳ thực dùng từ “không tốt”
để miêu tả còn chưa đủ để hình dung, cho dù đối diện là thế
tử Tiêu vương phủ, Tiêu vương gia tương lai gương ông cũng không làm ra vẻ ôn hòa.
Ngược lại, Tề Mộ lại cười tao nhã, giống như đang gặp một
trưởng bối thân thiện, cùng Hạ Triều hình thành hai thái cực
đối lập nhau.
Không khí tại đại sảnh rất quỷ dị.
Phong Quang một bước đi vào lại muốn quay trở ra nhưng bị Hạ Triều gọi lại, “Phong Quang, lại đây.”
“Dạ… phụ thân.” Nàng đi qua người Tề Mộ, nhìn không chớp mắt,
quy củ đi tới trước mặt Hạ Triều, nhưng tầm mắt nóng rực sau
lưng khiến cả người nàng muốn nhũn cả ra.