Tiêu vương phi sửng sốt, Tề Mộ cười lạnh, mọi người còn lại
đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng đi ra đại sảnh nghênh đón quý
phi nương nương.
Mẫn quý phi đúng theo hai chữ “Minh mẫn”, người năm nay gần bốn
mươi nhưng hãy còn mỹ mạo, cười rộ lên liền làm cho người ta
thấy đây là một nữ nhân trí tuệ nhanh nhạy, bầu bạn bên người
quân vương lâu ngày, trên người nàng lại có thêm một tia tôn quý
mà người thường không thể có.
Mẫn quý phi miễn lễ cho mọi người, đi lên trước cười nói với
Tiêu vương phi: “Hôm nay là thọ yến của vương phi, nghi thức xã
giao liền miễn đi, báo vậy này nọ coi như là bản cung lấy làm
lễ vật cho vương phi.”
Nha hoàn sau lưng Mẫn quý phi mở ra hộp châu báo nâng trên tay.
Trong hòm phía trên tất cả đều là trân bảo hiếm thấy, nhưng
Tiêu vương còn không thèm liếc mắt một cái, nàng chỉ cười, Mẫn quý phi so với bà thân phận tôn quý nhưng lại có một chút hạ
phong, “Đa tạ nương nương.”
Quách ma ma nhận hòm trong tay tiểu nha hoàn.
“Kỳ thực, bản cung lần này đến đây để chúc thọ vương phi là
chuyện thứ nhất, thứ hai là bệ hạ nghe nói Tiêu vương bệnh
nặng nên cố ý để cho bản cung đến thăm hỏi Tiêu vương.”