Mục Thiên Trạch vốn thoáng thấy có chút áy náy, khí thế đều yếu bớt, giờ nghe côhùng hổ nói vậy, tính tình nóng nảy liền nổi lên, “Chuyện của tôi không cần người khác quản, cho dù cha mẹ tôi cũng vậy, bọn họ không đồng ý à? A… Vậy xem bọn họ rốt cuộc sẽ nghe tôi hay là lựa chọn mất đi đứa con trai này.”
“Cậu!” Phong Quang bị tức nói không ra lời, cuối cùng cắn răng nói một câu, “Cậu sẽ hối hận!”
Dứt lời, cô chạy đi xa.
Mục Thiên Trạch nhìn về một góc phía trên, “Nhìn lâu như vậy cũng nên đi ra đi.”
“Tôi… tôi cũng không phải cố ý nhìn lén.” Phương Nhã Nhã đi ra, đem thứ gì đó trong tay ném cho cậu, “Đây là đồ anh họ cậu đưa cho cậu, anh ấy vào phòng học khôngtìm thấy cậu nên nhờ ta đem cái này cho cậu.”
Đây là một cái chìa khóa xe, bởi vì đua xe cho nên chiếc xe duy nhất của Mục Thiên Trạch đã bị cha cậu thu hồi, bất quá cha cậu cũng không biết cậu ta lén lút mua một chiếc khác còn xịn hơn, hơn nữa Mục Thiên Trạch còn đem xe giấu trong gara của anhhọ cậu.
“Tôi đã nói sao lại không thấy chìa khóa xe đâu, thì ra là để quên ở nhà anh họ.”