[Ngôn Tình] Năm Tháng

Chương 10



[NGOẠI TRUYỆN NIÊN TUẾ]

Những năm tháng niên thiếu của tôi trôi qua rất yên bình.

Vì nguyện vọng của bố mẹ, tôi đã trúng tuyển vào trường đại học mà bố mẹ mong muốn, có một công việc mà người khác hằng mong ước và trong mắt họ tôi được coi là một người thành đạt.

Tôi trở thành giáo sư lịch sử của trường đại học A, đây được coi là một công việc tốt, và tôi cũng rất vui.

Bố mẹ kỳ vọng tôi trở thành một quý ông tinh tế, vì vậy tôi trở thành một người đàn ông vừa phong độ vừa có tri thức.

Chỉ là không ai biết, một người đàn ông có vẻ bề ngoài chững chạc trưởng thành như tôi lại thích đọc truyện.

Nó không phải thể loại truyện não tàn hay hư cấu, nhưng tôi vẫn có thể đọc một số truyện ngôn tình, cổ trang,... Sinh viên nói tôi rất sành điệu. Nhưng chỉ có tôi biết rằng đây là một cửa sổ nhỏ để tôi giải tỏa tâm trạng của tôi.

Ban đầu, tôi chỉ đọc truyện cho vui và cũng không cố ý chú ý đến ai, nhưng tôi vô tình thấy trên trang web có một tác giả tên Niên Niên.

Niên Niên, tên tôi là Tuế An, nghe xứng đôi một cách khó hiểu.

Duyên phận là thứ không thể lý giải được.

Tôi tò mò nhấn vào.

Bất ngờ là bộ truyện này viết rất hay, lời văn nhẹ nhàng bình thản, đó là điều tôi thích.

Vì vậy, khi rỗi rãi, tôi thường đọc truyện của cô ấy trên điện thoại.

Tôi là người không tiếc lời khen, khi thấy câu văn hay, cốt truyện hấp dẫn, tôi sẽ để lại lời nhắn ở phần bình luận.

Lâu ngày, tác giả này trở nên quen thuộc với tôi.

Tôi đã nhắn tin riêng thảo luận cốt truyện với cô ấy và tôi có thể cảm thấy cô ấy là người có nhiều ý tưởng.

Cách hành xử của một người luôn bộc lộ bản chất của người đó ngay từ lần đầu tiên và cô ấy cũng vậy.

Mặc dù giọng điệu cô ấy nhắn tin cho tôi rất vui vẻ và hoạt bát, nhưng tôi luôn có thể nhìn thấy sự dịu dàng ẩn chứa trong trái tim cô ấy thông qua phong cách viết lách.

Điều này rất hấp dẫn đối với tôi.

Vì một số lý do, tôi đã đặt tên tài khoản là Niên Tuế.

Điều khiến tôi theo đuổi nó trong một thời gian dài là bởi vì cô ấy luôn có hàm ý sâu xa trong nó.

Tác giả này rất hiểu biết về thơ ca, và hai chúng tôi có rất nhiều chủ đề chung.

Sau này ở bên cô ấy, tôi nghĩ lại, có lẽ tình cảm bất giác được xây dựng lên từ đó.

Điều khiến tôi ấn tượng nhất là khi cô ấy trở nên nổi tiếng và tổ chức buổi ký tặng độc giả.

Cô ấy mời tôi đến, ngay lúc đó, tôi cảm thấy chưa bao giờ tôi phấn khích như lúc này.

Có thể do mới lạ, cũng có thể do chưa biết, nhưng tôi hào hứng đến mức thức trắng đêm như mắc phải hội chứng đi chơi xuân của học sinh tiểu học.

Kết quả tôi đến muộn.

Lúc tôi vội vàng chạy đến, buổi ký tặng đã sắp kết thúc.

Tôi cảm thấy áy náy.

Tôi đặt mua một bó hoa hồng trắng lớn ở cửa hàng bán hoa, nghĩ đến những lời văn xoa dịu cô ấy, tôi nghĩ đó sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo.

Đang đi về phía trước, một cô gái va vào tôi.

Cô gái cao gầy, dáng người rất mảnh khảnh, nhưng ánh mắt lại kiên định, giống như một ngọn cỏ lau cứng cáp không uốn éo.

Dù cô ấy ăn mặc sành điệu nhưng từ trong ra ngoài vẫn toát lên vẻ dịu dàng vốn có.

Trực giác nói với tôi cô ấy là Niên Niên.

Tôi hỏi tên cô ấy, sau khi cô ấy gật đầu, tôi đưa bó hoa hồng trắng cho cô ấy.

Người còn đẹp hơn hoa, quả nhiên bó hoa này rất hợp với cô ây.

Đột nhiên, một người đàn ông khó hiểu chạy đến tranh luận với Niên Niên.

Nghe Niên Niên nói chúng tôi không có quan hệ gì với nhau, tôi sơ sơ đoán được thân phận của hắn.

Là bạn trai cũ.

Sự khó chịu, tức giận cùng với đau lòng hiện ra trên mặt cô ấy.

Có lẽ xuất phát từ nguyên tắc bảo vệ phụ nữ, cũng có lẽ vì tư lợi, tôi đã chắn giữa hai người họ.

Kết quả là anh ta nói đến nỗi bắn cả nước bọt vào mặt tôi.

Nhưng không sao, Niên Niên bùng nổ.

Nghe cô ấy gằn từng chữ kể tội người đàn ông, không hiểu sao tôi bắt đầu đau lòng.

Tôi chợt nhận ra rằng tôi có thể đã bắt đầu thích cô ấy.

Thích không phải là một cảm xúc đáng xấu hổ, tôi có thể thản nhiên tiếp nhận nó, hơn nữa tôi còn muốn được đáp lại.

Tin tốt là Dư Niên mời tôi đi ăn cơm.

Thức ăn bình thường, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt dễ thương của cô ấy, tôi đã có cảm giác như đang ăn quốc yến, tim không khỏi loạn nhịp.

Chỉ cần nhìn cô ấy thôi cũng khiến trái tim tôi tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Sau bữa cơm, tôi gặp Niên Niên thường xuyên hơn.

Phần lớn đều là do tôi chủ động.

Xem như đó là một chút tâm tư của người già như tôi đi.

Tôi bắt đầu lo lắng liệu có khoảng cách thế hệ giữa hai chúng tôi không, sau cùng thì tôi cảm thấy tôi là một người tương đối cổ hủ, người luôn mang theo bình giữ nhiệt ngâm kỷ tử, trông giống như lão cán bộ.

Nhưng khi nhìn thấy Niên Niên vui vẻ tươi cười, trái tim tôi đã bình tĩnh lại.

Cô ấy rất thoải mái khi ở cùng với tôi.

Thật tuyệt.

Chúng tôi chính thức ở bên nhau tại tiểu đình viện trang nhã mà tôi dẫn cô ấy đến.

Chúng tôi trao cho nhau một nụ hôn, nụ hôn bắt đầu của tình yêu.

Sau này, nhà hàng đó là nơi chúng tôi thường đến vào dịp lễ tết.

Sau khi có con cũng không ngoại lệ.

Phải, chúng tôi đã kết hôn.

Vào ngày kết hôn, Niên Niên rất xinh đẹp, cô ấy nâng chiếc váy cưới trắng tinh khôi và hỏi tôi trông có đẹp không.

Trong lòng tôi, cô ấy tất nhiên là đẹp nhất.

Tôi mỉm cười đáp lại, Niên Niên vui sướng bảo tôi lấy điện thoại chụp ảnh cho cô ấy.

Tôi thấy hai tin nhắn trong điện thoại cô ấy.

[Anh hối hận, chúng ta còn cơ hội nữa không?]

[Tân hôn vui vẻ.]

Tôi biết ai đã gửi nó, vì vậy tôi bình tĩnh xóa tin nhắn và kéo hắn vào danh sách đen.

Niên Niên chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy hắn.

Xem như tôi ích kỉ đi, sau này hãy để tôi đau lòng thay cô ấy.

Tình chỉ là trăng trong vườn xuân, như hoa rơi như ảnh người đã khuất?

Tôi chúc cô ấy năm nào cũng bình an, cả đời thuận lợi.