[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 135: Thẩm vạn thiên cũng không ổn định được cục diện



"Làm gì đó!"

"Mẹ kiếp."

"Dám phá địa bàn của Kỳ Môn."

Toàn bộ người của Kỳ Môn đột nhiên đứng dậy, hò hét ầm ĩ, tranh nhau nói, ồn ào hết cả lên.

Lý Kỳ cùng vài vị Đường chủ lập tức đi về phía cửa, họ vừa giật mình vừa tức giận, thật sự muốn xem là tên nào ăn phải tim hùm gan gấu mà dám đến địa bàn của Kỳ Môn để gây chuyện. Ngô Tịch Hân cũng kéo Giai Giai đi theo phía sau.

Bang chúng của Kỳ Môn nhường ra một lối đi, Lý Kỳ cùng vài vị Đường chủ đi tới cửa, các thành viên khác trong bang đều vây xung quanh phía sau Lý Kỳ.

Chỉ thấy cửa khách sạn bị đập nát, cửa kính nằm trên sàn nhà, những mảnh kính vỡ tan, có 4, 5 tên trong bang đang đau đớn lăn lộn trên sàn nhà, chung quanh còn có một lớp bụi, ở cửa có 4 tên thanh niên to cao, bọn họ chia ra hai người đứng hai bên canh phòng, đó hẳn là “lính tiên phong” của người sắp xuất hiện, tên cầm đầu đích thực vẫn chưa ra mặt.

Lý Kỳ nặng nề thở ra một hơi, nhìn màn đêm ngoài cửa, thật sự rất muốn biết là kẻ nào dám đến “đất” của mình để đập phá.

Ngay sau đó, một nhóm người đi vào, Lý Kỳ nheo mắt, người đứng đầu bên kia đúng thật là ông chủ của Berkeley Kim Lăng Thẩm Vạn Thiên!

Bên cạnh Thẩm Vạn Thiên có mười mấy gã thanh niên cao lớn vạm vỡ, đứng sau lưng Thẩm Vạn Thiên và được mười mấy gã thanh niên vỏ bọc là một người trẻ tuổi dáng vẻ thư sinh.

Lý Kỳ nhìn người trẻ tuổi, trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc, cậu trai trẻ đứng tại “vị trí trung tâm” này có lai lịch thế nào? Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, Thẩm Vạn Thiên có địa vị lớn thế nào ở Kim Lăng chứ, một thiếu niên làm sao có thể có được thân phận cao quý hơn ông ta đây?

Ánh mắt của Lý Kỳ dán chặt vào khuôn mặt của Thẩm Vạn Thiên.

Nhưng khi Ngô Tịch Hân nhìn thấy chàng trai trẻ, trái tim cô dịu lại và suýt chút nữa thì rơi nước mắt, cậu ta thật sự đến cứu cô rồi.

Người thanh niên có dáng vẻ thư sinh chính là Tần Hằng.

"Là tên đó, ba, chính tên khốn đó đánh con…" Khang Địch bị đánh thành đầu heo chỉ vào Tần Hằng nhịn không được lớn tiếng nói một câu, khi nhận thấy ánh mắt của Lý Kỳ phóng tới, Khang Địch lại nhát gan ngậm miệng lại.

"Anh Tần Hằng…" Giai Giai kêu một tiếng, Ngô Tịch Hân lập tức bịt miệng cô bé lại.

Nhìn thấy mẹ con Ngô Tịch Hân không sao, Tần Hằng thở dài nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy trên người Giai Giai như có dấu vết bị đánh, trong lòng Tần Hằng lại đau xót.

"Hóa ra là ông chủ Thẩm, ông chủ Thẩm có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra không, Kỳ Môn đã đắc tội ông chủ Thẩm chăng?" Lý Kỳ chỉ đống lộn xộn trên mặt đất, rất muốn Thẩm Vạn Thiên đưa ra lời giải thích.

"Giải thích gì hả? Tôi đánh người mà cũng cần phải giải thích sao? Một bang Kỳ Môn nhỏ bé như cậu thì sá gì chứ, nhanh thả cô Ngô Tịch Hân ra cho tôi.” Thẩm Vạn Thiên tức giận nói.

Thẩm Vạn Thiên thật sự không để mắt đến Lý Kỳ, ông ta lăn lộn ở Kim Lăng nhiều năm, qua lại giữa hai giới hắc bạch, thủ lĩnh Lý Thanh Long của Thanh Long hội trước kia gặp ông ta cũng phải khách sáo vài phần, thì Lý Kỳ là cái thá gì, chỉ là một tên thủ lĩnh mới lên chức mà thôi.

Nghe Thẩm Vạn Thiên nói vậy dĩ nhiên trong lòng Lý Kỳ không thoải mái rồi, ông ta biết Thẩm Vạn Thiên có thế lực ở Kim Lăng, nếu là trước đây thì có lẽ sẽ nghe lời răn đe của ông ta nhưng hiện tại Kỳ Môn đã là bang hội đứng đầu Kim Lăng thì mình thua Thẩm Vạn Thiên chỗ nào chứ? Dựa vào đâu mà nể mặt ông ta?

Suy nghĩ của Lý Kỳ lay động, đây có thể là trận chiến đặt ông ta ngang hàng với Thẩm Vạn Thiên hoặc có thể hôm nay ông ta sẽ dẫm đạp Thẩm Vạn Thiên dưới chân mình.

"Ồ… Hóa ra là ông chủ Thẩm tới chỗ tôi tìm người.” Lý Kỳ thản nhiên cười, trong điệu cười lộ ra ý ra oai: "Đòi người thì nên tỏ thái độ sao cho phải, hôm nay ông chủ Thẩm đập nát nhà hàng của tôi lại còn đánh bị thương người của tôi, có phải đến lượt tôi ghé thăm thì cũng có thể đập tan khách sạn Berkeley của ông chủ Thẩm đây không nhỉ!”

"Cậu…” Thẩm Vạn Thiên tức giận như thể bị bóp chẹt lồng ngực, đã lâu rồi, chưa có ai ở Kim Lăng này dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với ông ta.

"Cậu gì mà cậu? Tốt hơn hết ông phải bồi thường cho tôi tất cả chỗ này bằng không, khách sạn Berkeley của ông mà có xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi" Lý Kỳ hung hăng nói một câu rồi hét lớn: "Khang Địch! Ra đây!"

"A… Vâng." Khang Địch đi đến bên cạnh Lý Kỳ, cha anh ta là Khang Hồng Tuyền cũng đi theo đứng bên cạnh con trai.

"Là tên nhóc đứng sau lưng Thẩm Vạn Thiên đánh cậu phải không?” Lý Kỳ quan sát Tần Hằng sau lưng Thẩm Vạn Thiên, âm hiểm cười nói: "Nếu đã leo lên đầu lên cổ Kỳ Môn chúng tôi thì xem ra các người không muốn sống nữa rồi, hai cha con các người hãy qua đó đánh thằng đó một trận nhớ đời cho tôi, yên tâm, ở địa bàn của Kỳ Môn sẽ không có ai dám đánh lại đâu!”

"Tôi nghĩ ông cũng cho rằng như vậy nhỉ Thẩm Vạn Thiên?" Lý Kỳ nhìn Thẩm Vạn Thiên với ánh mắt khiêu khích rồi quát: "Thất thần làm gì, đi!"

Lý Kỳ quyết tâm hạ bệ uy nghiêm của Thẩm Vạn Thiên.

"Lý Kỳ, cậu dám…" Thẩm Vạn Thiên tức giận gầm lên, ông thận sự không ngờ, với thân phận của mình mà cũng không chấn chỉnh được Lý Kỳ.

"Thằng nhãi ranh, hóa ra mày là người của Thẩm Vạn Thiên, bảo sao mày lại kiêu ngạo như vậy, mày đánh ông đây thành ra như vậy thì bây giờ ông đây cũng sẽ đánh lại mày!" Khang Địch cười âm hiểm nói.

"Chính mày đã đánh con tao, mẹ kiếp, con trai của Khang Hồng Tuyền mà mày muốn đánh là đánh sao, không đánh cho mặt mày nở hoa thì ông đây không mang họ Khang nữa…” Khang Hồng Tuyền thở phì phì nói, ông ta xắn tay áo và khoe cánh tay rắn chắc của mình.

"Bảo vệ cậu chủ!" Thẩm Vạn Thiên rống lên, mười mấy người lập tức vây quanh Tần Hằng ở giữa.

"Con trai, lên, trên địa bàn của Kỳ Môn, bọn họ không dám ra tay đâu! Hôm nay cha sẽ cho con thấy uy lực và oai hùng của cha con khi xưaa!" Khang Hồng Tuyền hét lên với con trai, hiện tại người của Kỳ Môn đều đang quan sát bọn họ, thân là đường chủ của Kỳ Môn lại càng không thể làm mất uy phong của Kỳ Môn được.

"Dạ, hôm nay ba con ta hãy làm gỏi đám người đó, để các bang hội khác ở Kim Lăng biết, hai ba con chúng ta là cặp cha con trâu bò của Kỳ Môn, về sau ai còn dám đến Kỳ Môn kiếm chuyện!" Đang ở sào huyệt của Kỳ Môn nên lá gan của Khang Địch cũng lớn hơn.

Nói xong, hai cha con liền giơ nắm đấm, hét lớn xông về phía đám người Thẩm Vạn Thiên.

"Bảo vệ cậu chủ!" Thẩm Vạn Thiên giận dữ gầm lên, mười mấy người bên cạnh Tần Hằng ngay lập tức bao vây cha con Khang Hồng Tuyền và nhốn nháo một phen, đến khi bọn họ giãn ra thì cha con Khang Hồng Tuyền đã thành một cặp đầu heo, mềm oặt ngã xuống đất.

Nhìn cha con họ Khang nằm trên đất như con chó chết, hai mắt Lý Kỳ nhảy dựng, ánh mắt như phun lửa.

"Kỳ gia, đập chúng."

"Ở địa bàn của chúng ta mà cũng dám giương oai"

"Kỳ gia ra lệnh đi!"



Lý Kỳ chậm rãi vung tay lên, ra hiệu người khác đừng nói nữa, ông ta có kế hoạch của chính mình.

"Thẩm Vạn Thiên, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, lập tức dẫn người của ông cút khỏi đây thì ông đây sẽ khoan hồng độ lượng tha cho ông một con đường sống!" Lý Kỳ nghiến răng nói.

"Vớ vẩn, mày mà cũng xứng đuổi tao đi sao, tao thấy hai năm sống ở Kim Lăng đã khiến mày quên mất thân phận của mày rồi!" Lần này Thẩm Vạn Thiên cảm thấy chuyện mình làm không thuận lợi, ông ta có thể không quan tâm đến thể diện của mình nhưng hiện tại ông ta đa làm mất mặt cậu chủ cũng là làm mất mặt nhà họ Tần nên ông ta vừa tự trách ngàn vạn lần vừa tức giận đến cực điểm.

"Lần này tao đã mang đến cho mày một món quà." Thẩm Vạn Thiên nói xong, thủ hạ của ông ta liền ném ra một chiếc hộp nhựa màu xanh lam, chiếc hộp nhựa vỡ vụn trên mặt đất, và một thứ tròn tròn lăn ra khỏi đó.

Mọi người trong Kỳ Môn đều bị sốc và vang lên rất nhiều tiếng thét của phụ nữ.

"A…"

Đó là đầu người! Không phải ai khác mà là đầu của Mao Hậu đã mất tích suốt ba ngày nay.

Vốn dĩ Thẩm Vạn Thiên vì muốn chế trụ Lý Kỳ nên mang đến, nhưng vẫn chưa có cơ hội ném ra, bây giờ vì bực bội mà ông ta lại để thủ hạ của mình ném ra.

"Không xong!" Tần Hằng thầm nghĩ trong lòng, Thẩm Vạn Thiên lật bài quá nhanh, điều này có thể sẽ chọc giận Lý Kỳ.

"Ông…” Lý Kỳ cảm thấy trên đỉnh đầu có một ngọn lửa bốc lên, hành động này chính là ngang nhiên uy hiếp, Lý Kỳ lập tức hét lớn một tiếng: "Các anh em, xử đẹp nó cho tao!"

Đám người Kỳ Môn lập tức hét lớn và xông về phía Thẩm Vạn Thiên và những kẻ khác, một số cầm dao trên tay, một số cầm ghế và đập vào đám Tần Hằng, Có hơn 150 người ở đây mà bên phía Tần Hằng chỉ có không đến 20 người và tình hình đã rất nguy cấp rồi.

"Bảo vệ cậu chủ!" Thẩm Vạn Thiên quát to, đến bây giờ, tình hình đã vượt ra ngoài dự đoán của ông ta, Ưu tiên hàng đầu của Thẩm Vạn Thiên lúc này là không được để cho Tần Hằng chịu bất kỳ tổn thương gì nếu không thì ông ta sẽ gây ra tội lớn.

Mười mấy người lập tức đứng chắn trước mặtTần Hằng như tấm khiên, ngăn cản hơn 150 người của đối phương, tuy rằng những người đi theo Thẩm Vạn Thiên đều là những thủ hạ mạnh nhất, nhưng bọn họ có lợi hại đến đâu đi nữa cũng không có khả năng một chọi 15.

Trước làn sóng tấn công này, mười mấy người chỉ ngăn cản được năm phút rồi lần lượt bị đánh ngã ra đất, bị đám người Kỳ Môn bao quây.

Có 4, 5 người vây thành vòng tròn bảo vệ Tần Hằng cùng Thẩm Vạn Thiên ở giữa, bọn họ dùng chính thân thể của mình làm thành lá chắn, không để hai người họ bị thương.

Cuối cùng, 4, 5 người cũng để lộ ra một lỗ hổng, một tên trong Kỳ Môn cầm ghế nện xuống Tần Hằng, tình hình như chỉ mành treo chuông, Thẩm Vạn Thiên chắn trước người Tần Hằng, chiếc ghế vụn vỡ trên người Thẩm Vạn Thiên còn ông ta thì ngã xuống đất.

"Dừng tay!" Lúc này, Lý Kỳ gào to một tiếng. Người của Kỳ Môn dừng tay.

Ông ta rất bối rối không biết người thanh niên này là người như thế nào mà một kẻ có thân phận tôn quý như Thẩm Vạn Thiên cũng phải bảo vệ anh ấy?

"Ông Thẩm, sao ông lại…” Tần Hằng nâng Thẩm Vạn Thiên dậy, anh áy náy trong lòng.

"Không sao, cậu chủ không bị gì là may rồi…” Khóe miệng Thẩm Vạn Thiên rỉ ra một dòng máu tươi, ông ta chỉ biết rằng chức trách của mình là bảo vệ Tần Hằng.

Tần Hằng vô cùng cảm động trong lòng, hóa ra Thẩm Vạn Thiên lại trung thành với mình như vậy.

"Cậu chủ? Ha ha." Lý Kỳ cười khẩy, bây giờ đã trở mặt với Thẩm Vạn Thiên thì cũng không cần phải kiên dè gì nữa, nhưng ông ta lại hứng thú với người thanh niên Tần Hằng, cậu chủ của Thẩm Vạn Thiên là ai: "Xin hỏi cậu là cậu chủ nhà nào, nói ra để chúng tôi được mở rộng tầm mắt?"

Tần Hằng đỡ Thẩm Vạn Thiên ngồi lên ghế.

"Ông đánh ông Thẩm cùng nhiều anh em của tôi bị thương như vậy thì Kỳ Môn của ông nhất định sẽ không tồn tại được nữa đâu, nếu muốn tôi giữ lại cho ông cái mạng thì lập tức thả mẹ con Ngô Tịch Hân ra." Tần Hằng lạnh lùng nhìn Lý Kỳ, rất có khí chất của một cậu chủ xuất thân từ thế gia.

Lý Kỳ đã từng gặp gỡ vô số người nên sao có thể không nhận ra người thanh niên này không đơn giản chứ, người bên phía họ rõ ràng đều bị mình đánh ngã nhưng thằng nhóc ấy lại không chút thách thức mà còn bình tĩnh nói chuyện với giọng điệu ngông cuồng như vậy.

"Ha ha!" Lý Kỳ cân nhắc mãi không xong nên không nghĩ nữa, cùng lắm thì thằng nhóc ấy cũng chỉ là đại gia đời thứ hai ở Kim Lăng mà thôi, một khi chuyện mình xử đẹp Thẩm Vạn Thiên được truyền ra ngoài thì về cơ bản mà nói, ông ta đã tự đặt mình lên địa vị "Hoàng đế Kim Lăng", thằng nhãi này có là con trai của thị trưởng Kim Lăng thì sao chứ? Mình còn phải sợ sao: "Tất cả hãy nghe thằng nhãi con này chém gió cái gì mà sẽ khiến cho Kỳ Môn chúng ta không còn tồn tại nữa ngay trên địa bàn của chúng ta vậy, còn giữ lại mạng cho tôi nữa chứ, ôi, thật không hiểu trong đầu anh chàng này là hồ nhão hay là nước nữa.

Đám thuộc hạ của Kỳ Môn cười nhạo một tràn.

"Cậu còn là cậu chủ của tên bỏ đi Thẩm Vạn Thiên này sao? Tôi sẽ nể mặt cậu, chỉ cần cậu bò ba vòng trên đất sau đó lại học chó sủa thật to với các anh em của tôi thì tôi có thể thả cậu đi." Lý Kỳ độc địa nói.

"Ha ha, đúng, bảo tên này làm chó đi.”"

"Thẩm Vạn Thiên lần này trở thành kẻ dưới của một con chó rồi."



Tất cả người của Kỳ Môn hoặc hút một điếu thuốc, hoặc khoanh tay, tất cả đều chờ đợi một buổi biểu diễn hay.