[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 303: Ép buộc từ chức



“Chú Mã, chú đừng có quá đáng," Du Minh tức giận nói.

Mã Phúc Thụy đang giật dây những người khác phản bội nhà họ Du, anh ta cũng ý thức được trước đó những quản lý cấp cao chủ động từ chức rất có thể đều là do Mã Phúc Thụy tạo ra.

Những phú nhị đại khác cũng nhịn không được nữa, đồng loạt tiến hành chỉ trích Mã Phúc Thụy, bọn họ đều là những cậu thanh niên trẻ tuổi nóng tính, nói chuyện cũng sẽ không nể mặt mũi, mắng Mã Phúc Thụy "ăn cây táo rào cây sung", "bạch nhãn lang", "chết không yên lành"...

Mã Phúc Thụy làm như không thấy đối với sự chỉ trích của đám người, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười lạnh, thuyết phục những quản lý cấp cao khác khiến cho nhóm phú nhị đại với tính tình nóng nảy muốn xông lên đánh cho ông ta một trận.

Dưới sự thổi phồng của Mã Phúc Thụy, những quản lý cấp cao khác cũng đã động tâm, dần dần có người đứng dậy từ chức với Du Chí Hòa, những người khác dưới sự ảnh hưởng tâm lý của quần chúng gần như là tất cả mọi người đều muốn từ chức.

“Chủ tịch Du, tôi không làm nữa?”

“Tôi cũng không làm, tôi thấy lần này nhà họ Du không thể nào vượt qua nguy cơ được rồi?”

“Đúng vậy đó, chủ tịch Du, ngài có chết thì cũng đừng mang chúng tôi đi cùng?”

...

Nhân viên quản lý cấp cao đều biểu lộ thái độ tiêu cực đối với nguy cơ lần này của tập đoàn Hoa Hiệp, bọn họ còn nghe được Mã Phúc Thụy sẽ chuẩn bị đường lui cho bọn họ từ trong lời nói của Mã Phúc Thụy, cho nên lúc này trong lòng của bọn họ đều muốn lấy lòng Mã Phúc Thụy.

Trong khoảng thời gian mười mấy phút ngắn ngủi, tám mươi phần trăm nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn Hoa Hiệp đều từ chức, cái này đối với hoàn cảnh khó khăn của nhà họ Du mà nói có thể nói là rét vì tuyết lạnh vì sương.

“Lão Mã, người sau lưng ông là ai, lần này người nhằm vào nhà họ Du chúng tôi là ai? Bây giờ ông có thể nói cho chúng tôi biết được không?” Du Chí Hòa hỏi.

Ông ta đã nhìn nhận vấn đề sâu sắc và chuẩn xác hơn, hành vi của Mã Phúc Thụy thật sự quá mức khác thường, loại biểu hiện này cũng chỉ có một nguyên nhân đó chính là ông ta biết người đang nhằm vào nhà họ Du có bối cảnh vô cùng cường đại, nhà họ Du căn bản không có hi vọng đảo ngược, cho nên ông ta mới dám trắng trợn cổ động cho nhân viên từ chức ở trước mặt của mình như thế.

“Hóa ra ông chỉ là nội gián, Mã Phúc Thụy, uổng công nhà họ Du chúng tôi đối xử tốt với ông như thế!” Du Minh nghe thấy lời nói của ba mình, mới hiểu được Mã Phúc Thụy biết người đang nhằm vào bọn họ là ai.

“Ồ, lão Du, ông vẫn rất thông minh nha. Không sai, đúng là tôi biết ai đang nhằm vào các người?” Mã Phúc Thụy đắc ý nói, hiện tại nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành, cho nên ông ta ngã bài với Du Chí Hòa cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Một khi ông ta thừa nhận, tiếng mắng của những phú nhị đại ở xung quanh lại nổi lên, "bạch nhãn lang", "chó hán giang", "vô liêm sỉ", mấy loại từ ngữ thô tục vang lên không dứt ở bên tai.

“Mấy thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch có tư cách gì mắng tôi, tôi là cha chú của các người?”

Mã Phúc Thụy giận dữ mắng mỏ đám phú nhị đại này, lại nhìn một vòng xung quanh, cười lạnh nói: “Không phải các người muốn biết ai đang nhằm vào nhà họ Du đó à, thật ra thì các người đều biết, đó là cậu chủ ở Lâm An?”

Cậu chủ Lâm An?

Cái đám phú nhị đại hai mặt nhìn nhau, sao lại có thể như thế chứ, trong nhóm cậu chủ ở Lâm An không có người nào là đối thủ của nhà họ Du.

“Đánh rắm! Tất cả các cậu chủ của Lâm An đều đang đứng ở đây, chúng tôi đều đến đây ủng hộ cho cậu Du..." phú nhị đại Tôn Kiện giận dữ nhìn Mã Phúc Thụy, mở miệng nói.

“Đợi cái đã, sao lại không nhìn thấy cậu Tào thế, cậu Tào đâu rồi?” Trong nhóm phú nhị đại bỗng nhiên có người phát hiện Tào Ninh của nhà họ Tào không có mặt ở hiện trường, bọn họ nhìn nhau, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Tào Ninh đâu.

Trong lòng của Du Minh và Du Chí Hòa đều giật mình, chẳng lẽ là nhà họ Tào...

“Mọi người tới từ lâu rồi hả, tôi đến trễ, thật sự ngại quá?” Lúc này cửa phòng họp bị đẩy ra, Tào Ninh phong độ nhẹ nhàng cùng với Tào Kiến Phong là ba của anh ta sải bước đi vào trong, khác biệt với thường ngày Tào Ninh mang một gọng kính tròn, sau lưng của anh ta còn có một đám phóng viên đi theo.

“Nè, cái đám phóng viên này, ai cho các người vào đây hả, ra ngoài đi?” Nhìn thấy phóng viên cũng đi vào, bọn phú nhị đại khác lập tức bước lên chuẩn bị đuổi bọn họ ra ngoài.

Hiện tại nhà họ Du gặp phải vấn đề lớn như thế, hơn nữa có nhiều người muốn từ chức, một khi mà chuyện này bị nhóm phóng viên trắng trợn thêu dệt truyền ra bên ngoài, chuyện này sẽ làm tăng thêm lo lắng đối với bên ngoài, gây cho nhà họ Du trăm hại mà không có lợi, đối với việc giải quyết vấn đề trước mắt của nhà họ Du.

“Chờ đã, là tôi đã để bọn họ vào đây?” Tào Ninh chặn mấy phú nhị đại lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ tự phụ.

“Cậu Tào, cậu muốn làm cái gì vậy hả? Chúng ta đến đây để giúp nhà họ Du giải quyết vấn đề khó khăn, không phải đến đây để gây thêm phiền phức cho bọn họ?” Một phú nhị đại thấp giọng nói với Tào Ninh.

Ban đầu cảm thấy hôm nay cậu Tào đến đây là đến để tăng thêm thanh thế cho nhà họ Du, bọn họ căn bản không ngờ tới thực lực của nhà họ Du còn yếu hơn nhà họ Tào rất nhiều, lại chính là người đứng phía sau.

“Chính là bởi vì tôi muốn giải quyết vấn đề khó khăn cho nhà họ Du, cho nên tôi mới cần những đám phóng viên này, tiếp theo đây sẽ xảy ra một chuyện lớn ở Lâm An?” Tào Ninh nói rồi lại đẩy mấy phú nhị đại ngăn cản trước mặt, dẫn theo một nhóm phóng viên đi vào phòng họp.

Chuyện lớn ở Lâm An??

Những phú nhị đại nhìn thấy biểu hiện lúc nãy của Tào Ninh, ai nấy cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, ngày hôm nay Tào Ninh thật sự rất cường thế, giống như là một đoạn thời gian không gặp nhau, anh ta đã không còn là cậu sinh viên đại học nho nhã lễ độ.

“Cậu Du, chú Du, chào hai người?” Tào Ninh chào hỏi với hai ba con Du Chí Hòa.

Tào Kiến Phong đứng ở bên cạnh anh ta lộ ra về mặt khó xử nhìn hai ba con Du rồi lại nhìn con của mình, hiện tại trong lòng của ông ta vô cùng thấp thỏm, con mình có thể thu mua tập đoàn Hoa Hiệp được à?

Nếu như làm hỏng, thế thì chuyện này sẽ đắc tội không ít gia tộc ở Lâm An đâu, nhà họ Tào bọn họ không có cách nào lăn lộn ở Lâm An.

“Ngày hôm nay tôi đến đây cũng chỉ là vì một chuyện, tôi muốn thu mua tất cả các tài sản của nhà họ Du?” Tào Ninh nói thẳng ý đồ đến đây của mình.

Anh ta vừa mới nói ra, Du Minh liền nổi giận, anh ta chỉ và Tào Ninh, mở miệng mắng: “Tào Ninh, quả nhiên là cậu, là cậu và Mã Phúc Thụy đã cấu kết với nhau ngấp nghé gia sản của nhà họ Du chúng tôi có đúng không? Nói, là ai đã sai bảo các ngươi, kẻ chân chính đứng sau màn rốt cuộc là ai?”

Du Minh kết luận những chuyện xảy ra với nhà họ Du có liên quan tới Tào Ninh, nhưng mà anh ta biết rõ nhà họ Tào không có thực lực mạnh như vậy, thế thì sau lưng của anh ta chắc chắn là có người đang điều khiển chuyện này.

Những phú nhị đại khác cũng oán giận không thôi, bọn họ trào phúng Tào Ninh là lòng tham không đáy, cẩn thận cuối cùng ăn cho bể bụng.

Đối mặt với lời chế nhạo của nhóm phú nhị đại và Du Minh, Tào Ninh mỉm cười, những chuyện này anh ta đã dự liệu được từ sớm, trong lòng của anh ta đang suy nghĩ hiện tại các người cứ đắc ý đi, chờ đến lúc nào đó rồi các người cũng sẽ khóc lóc cầu xin tôi mà thôi.

“Chú Du, tôi nghĩ là chú còn hiểu rõ hơn tôi, tình hình trước mắt của tập đoàn Hoa Hiệp, tình huống vẫn cứ luôn chuyển biến xấu hơn, tổn thất của tập đoàn Hoa Hiệp trên vài nghìn tỷ, đến lúc đó chú cũng phải nộp đơn xin phá sản với phía tòa án, tài sản của chú sẽ bị rút lại một phạm vi lớn.

Chú đừng nói với tôi hiện tại chú vẫn còn đang suy nghĩ tập đoàn Hoa Hiệp có thể chuyển bại thành thắng nha, nhìn nhóm quản lý cấp cao của chú đi kìa, bọn họ đều từ chức hết rồi, hiện tại tập đoàn Hoa Hiệp phải lo những chuyện ở bên ngoài, cho dù thần tiên tới đây thì cũng không có khả năng cứu các người ra khỏi biển lửa?”

Trong lời nói của Tào Ninh tràn đầy sự tự tin và mạnh mẽ, như là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta.

“Hiện tại tôi đồng ý bỏ ra chín mươi nghìn tỷ để mua lại Hoa Hiệp và tất cả tài sản của chú ở Lâm An, tôi nghĩ là chú nên suy nghĩ cho thật kỹ đi?”

Tần Nguyên bỏ ra một trăm lẻ năm nghìn tỷ cho Tào Ninh thu mua, nhưng mà ngay từ đầu Tào Ninh cũng không để lộ ác chủ bài của mình ra, anh ta cũng để lại cho mình một khoảng trống để tăng mười lăm nghìn tỷ.

Nghe thấy con số chín mươi nghìn tỷ, trên mặt của đám phóng viên lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, nếu như khoản giao dịch này có thể hoàn thành, đây sẽ là vụ mua bán lớn nhất ở Lâm An, thậm chí là tỉnh Giang Nam, khu vực Hoa Đông, tuyệt đối sẽ làm cư dân mạng phải dậy sóng.

Mà nhóm phú nhị đại thì lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, bọn họ đều rõ Tào Ninh có thể ăn mấy bát cơm khô, nhà bọn họ sao có thể bỏ ra chín mươi nghìn tỷ được chứ? Cái này hoàn toàn toàn là Tào Ninh đang kéo đầu bê.

Tào Kiến Phong đứng ở bên cạnh Tào Ninh, lúc này lại càng bức rức bất an, ông ta là gia chủ của nhà họ Tào, cho nên rất rõ tình huống của gia đình mình nhiều nhất cũng chỉ có chín nghìn tỷ, tiền hoạt động cũng chỉ có hơn ba trăm tỉ.

Tào Ninh nói ra chín mươi nghìn tỷ, sếp lớn đứng sau anh ta thật sự có thực lực như vậy luôn hả?

Nếu như là Tào Ninh chỉ đùa chơi, vậy thì sẽ trêu chọc tất cả các gia tộc lớn ở Lâm An, thế thì sẽ không thể tiếp tục lăn lộn ở Lâm An được nữa rồi.

“Xem ra là bọn họ không tin cậu có thể bỏ ra chín mươi nghìn tỷ, vậy thì cậu chứng minh với bọn họ là được rồi?” Trong tai của Tào Ninh có được đặt một cái tai nghe bluetooth truyền ra âm thanh lười biếng của Tần Nguyên.

Thật ra thì trong cái kính mắt của Tào Ninh cũng có một camera ghi hình, Tần Nguyên có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng trong phòng họp, sau đó anh ta thông qua tai nghe bluetooth điều khiển chỉ huy Tào Ninh, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta.

“Bây giờ các người gọi điện thoại cho toàn bộ ngân hàng ở Hoa Kỳ đi, tra tài khoản SNB 245654684258, tôi sẽ chứng minh với bọn họ, hiện tại trong tài khoản này có hơn chín mươi nghìn tỷ tiền tiết kiệm.

“Tôi biết là tất cả các người đều không tin nhà họ Tào, tôi có thể bỏ ra chín mươi nghìn tỷ?” Tào Ninh dựa theo chỉ thị của Tần Nguyên, lấy điện thoại di động ra gọi cho ngân hàng tổng bộ ở Hoa Kỳ.

“Xin chào, đây là ngân hàng tổng bộ Hoa Kỳ..."

Tào Ninh đưa màn hình điện thoại đối diện với hai ba con nhà họ Du cùng với nhóm phú nhị đại ở xung quanh một vòng, nói: “Chắc là các người biết số điện thoại của ngân hàng tổng bộ Hoa Kỳ chứ gì?”

Hai ba con Du thị với đám phú nhị đại đều có tâm trạng khẩn trương, đó đúng là số điện thoại của ngân hàng tổng bộ Hoa Kỳ, chẳng lẽ nhà họ Tào thật sự có thể bỏ ra chín mươi nghìn tỷ được à.

“Kiểm tra giúp tôi một chút xem trong tài khoản này có bao nhiêu tiền, số tài khoản là 245654684258…" Tào Ninh dùng tiếng anh tiêu chuẩn của mình nói chuyện với đối phương, nói xong, anh ta lại mở loa ngoài ra nâng điện thoại lên để cho người khác có thể nghe thấy một lát nữa đối phương sẽ nói cái gì.

Rất nhanh, trong điện thoại di động truyền đến âm thanh của đối phương.

“Cảm ơn, xin quý khách chờ một chút, chúng tôi đã kiểm tra rồi, trong tài khoản này hiện tại có năm phẩy không bốn tỷ đô la mỹ?”

Nghe thấy lời nói của đối phương, tất cả mọi người đều kinh ngạc, năm phẩy lẻ bốn tỷ đô la mỹ chuyển đổi thành tiền phải qua con số một trăm lẻ năm nghìn tỷ, Tào Ninh trở nên giàu có như vậy từ lúc nào thế?

Du Minh lắc đầu không dám tin tưởng mà nhìn Tào Ninh, Tào Kiến Phong nhìn Tào Ninh, ngây ra như phỗng, trong lòng tràn đầy kính sợ đối với đứa con trai của mình, mà nhìn bề ngoài Du Chí Hòa có vẻ không có cảm xúc, nhưng mà trong lòng cũng đang vô cùng hoảng hốt.

Tào Ninh cúp máy, mỉm cười nhìn Du Chí Hòa.

“Chú Du, bây giờ đã biết rồi đó, tôi thật sự có thể có thực lực để thu mua tập đoàn Hoa Hiệp của chú, hiện tại chú để tôi thu mua tập đoàn Hoa Hiệp của chú đi, đối với chú mà nói sẽ không có bất cứ tổn thất gì về tiền bạc, mà nếu như chú còn cố chấp không chịu đổi, chú cứ cố chấp phải nắm tập đoàn Hoa Hiệp ở trong tay của mình, vậy thì nhà họ Du sẽ tổn thất lên đến vài chục nghìn tỷ, tôi tin tưởng là lấy kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm ở T thành, chú nhất định sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất?”

“Tào Ninh, cậu cút khỏi chỗ này cho tôi, bây giờ tôi đã có thể trả lời cho cậu chắc chắn, muốn thu mua tập đoàn Hoa Hiệp chúng tôi à, không có cửa đâu! Tôi biết lần này nguy hiểm mà chúng tôi gặp phải là do cậu, là do Mã Phúc Thụy giở trò sau lưng, chúng tôi sẽ cho các người phải trả một cái giá thật lớn!” Du Minh nói.

“Cháu trai ngoan à, cháu nói như vậy là chó cắn lữ động tân đó, cậu Tào bỏ chín mươi nghìn tỷ ra để thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, là đang trợ giúp cho nhà họ Du giải quyết khó khăn, cháu còn không biết có ơn báo đáp, ngược lại còn xúc phạm cậu Tào với chú. Chú thấy là nhà họ Du có kết cục như này hôm nay là chuyện đáng đời, là báo ứng?” Mã Phúc Thụy cười cợt đi lên phía trước mở miệng nói.