[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 312: Hai mặt



Buổi trưa, khi Nhan Hiểu từ trong khu tập thể đi ra, chủ động chào hỏi Tần Hằng, nhưng Tần Hằng ngay cả nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, Tần Hằng chỉ cảm thấy cô ta đáng ghét.

Nhan Hiểu khẽ mỉm cười, lộ rõ vẻ rất có lỗi, đợi cô ta đi xa rồi, lén lút quay đầu liếc nhìn Tần Hằng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đồ khốn, anh tưởng tôi rất mong muốn lấy lòng anh sao? Nếu không phải cậu Tống bảo tôi tiếp cận anh, như anh bây giờ, cho dù đàn ông trên thế giới có chết sạch, tôi đều sẽ không nhìn trúng anh, anh bây giờ còn mang vẻ giận dữ! Thật là nực cười! Tương lai có lúc anh phải khóc!”

Nhan Hiểu đi vào trong nhà ăn, cô ta tự mình ăn trước một phần cơm, sau đó lại tới trước ô cửa lấy cơm.

Lúc này, vừa hay Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt cũng tới lấy cơm cho Tần Hằng.

Từ sau khi “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” tới Yên Đại, bọn họ thường sẽ lấy cơm cho Tần Hằng ăn.

Tiểu Phong và Tiểu Hoa cùng Chung Khiết học ở thư viện, hôm nay do hai người bọn họ tới lấy cơm.

Hai người đang sắp xếp, Nhan Hiểu rảo bước đi tới, chen ở trước mặt bọn họ, trực tiếp nói với bà cô lấy cơm: “Cho tôi một phần cơm!”

Tiểu Phong và Tiểu Hoa rất tức giận, bọn họ tới Yên Đại nhiều ngày như vậy rồi, sinh viên của Yên Đại đều rất có trật tự, sao hôm nay nữ sinh này lại không có quy tắc như vậy, trực tiếp chen vào hàng của bọn họ?

“Bạn học này, bây giờ nên tới lượt chúng tôi lấy cơm chứ, bạn nên đi ra sau xếp hàng, bạn nhìn đằng sau chúng tôi còn có rất nhiều bạn học đó.” Tiểu Tuyết khách khí nói với Nhan Hiểu.

Nhan Hiểu lúc đầu ở công ty âm nhạc Xướng Mộng, cũng là một minh tinh nhỏ tuyến 18, lúc đó còn quen mấy người bạn trai phú nhị đại, dẫn tới tính cách của cô ta cũng vô cùng bá đạo.

Lúc này nhìn thấy Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt trông như xinh đẹp hơn cô ta vài phần thì thấy trong lòng càng thêm không thoải mái.

“Tôi đói bụng, nhường tôi lấy trước, dù sao tiếp theo là tới các cậu rồi!” Nhan Hiểu khẽ cười lạnh nói, cô ta vừa nói xong, lập tức bị người khác chọc thủng lời nói dối.

“Không phải, tôi vừa rồi thấy cô ta đã ăn xong rồi!” Một đàn em đeo kính xếp hàng ở đằng sau nói. “Bây giờ bạn còn có gì để nói không, cho dù bạn đói bụng, bụng của người khác không đói sao? Nếu như đều chen hàng giống như bạn, vậy cả nhà ăn không phải sẽ loạn hết sao?” Tiểu Tuyết nhìn Nhan Hiểu nói.

“Không sai, chúng tôi cũng đều đói bụng rồi!”

“Ra đằng sau xếp hàng đi, Yên Đại tốt xấu gì cũng là đại học tốt nhất nước K, loại người như bạn bây giờ đang làm mất mặt Yên Đại!”

Các sinh viên khác cũng lũ lượt chỉ trích Nhan Hiểu.

Ngay cả bà cô lấy cơm đều không nhìn nổi nữa, nói với Nhan Hiểu: “Cô gái, ra đằng sau xếp hàng đi, cháu chen hàng thì tôi không lấy cơm cho cháu nữa!”

Nhan Hiểu bị nhiều người như vậy chỉ trích cũng hoàn toàn không sợ! Một đám sinh viên có gì mà giỏi chứ? Nếu như không phải là vì đáp ứng cậu Tống, cô ta sẽ không tới trường làm sinh viên.

“Tôi hôm nay chen hàng thì thế nào chứ! Các người có ý kiến à, có ý kiến thì giữ lại! Các người tưởng các người đông người thì tôi sẽ sợ các người sao, cái rắm! Tôi nói cho các người biết, ở trước mặt tôi các người đều là một đám em trai!”

Nhan Hiểu bá đạo nói, sau đó lại dùng điệu bộ heo chết không sợ nước sôi, nhìn bà cô lấy cơm nói: “Được, cô từ chối cho tôi lấy cơm phải không? Vậy được, ai cũng đừng mơ ăn được, tôi hôm nay chặn ở ô cửa này, các người tới ô cửa khác mà lấy cơm!”

“Bạn!”

Ánh mắt của Tiểu Tuyết trở lạnh, nữ sinh này cũng quá gây sự vô lý rồi, cô ta thật sự muốn giơ tay tát, dạy dỗ Nhan Hiểu!

Nhưng tay của cô ta bị Tiểu Nguyệt đè lại, Tiểu Nguyệt khẽ lắc đầu với Tiểu Tuyết, bọn họ không thể gây chuyện trong trường, nếu không sẽ gây phiền phức cho Tần Hằng.

Vì cậu Tần, Tiểu Tuyết chỉ đành nuốt cục tức này xuống.

“Cùng lắm mọi người cùng không ăn cơm, hừ, dù sao tôi đã ăn no rồi, tôi xem ai hơn ai.” Nhan Hiểu ngang ngược nói, nhìn trông thật sự chỉ là dáng vẻ thiếu đòn.

“Được được, tôi lấy cơm cho cháu! Tôi làm việc ở Yên Đại gần 10 năm rồi, còn chưa từng thấy sinh viên không có tố chất như cháu!” Bà cô lấy cơm tuy tức giận, nhưng để mặc Nhan Hiểu gây sự tiếp như vậy, người chịu thiệt là bà ta và các sinh viên khác, cho nên chỉ đành chọn cách thỏa hiệp.

Rất nhanh, bà cô lấy cơm đã gói cơm cho Nhan Hiểu rồi.

“Cảm ơn nha!” Nhan Hiểu nhận lấy suất cơm đã đóng gói, đắc ý liếc nhìn Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt, rời khỏi nhà ăn.

“Loại người gì không biết! Thật là tức chết người ta mà!” Tiểu Tuyết nhìn bóng lưng của Nhan Hiểu, tức giận lẩm bẩm.

“Hừ, đấu với tôi, các người còn non lắm!” Nhan Hiểu đi ra khỏi nhà ăn, bởi vì chuyện vừa rồi, tâm trạng vô cùng thoải mái, cô ta chính là thích cảm giác bắt nạt người khác.

Khi sắp tới khu tập thể, Nhan Hiểu lại lập tức diễn ra bộ dạng của sinh viên đơn thuần.

“Tần Hằng, đây là cơm em lấy cho anh, em thấy anh đứng gác nhất định rất mệt, cho nên em lấy một phần về cho anh, anh mau ăn đi.” Nhan Hiểu đi tới trước mặt Tần Hằng, chìa hộp cơm tới trước mặt Tần Hằng nói.

“Không cần...” Tần Hằng đẩy hộp cơm ra, đi về phía ký túc của mình.

Nhan Hiểu cặm cụi đi theo đằng sau Tần Hằng.

“Cậu Tần!” Lúc này, đằng sau lại truyền tới một giọng nói, Tiểu Nguyệt và Tiểu Tuyết xách suất cơm đã đóng gói cho Tần Hằng rảo bước đi tới.

“Đù, là bọn họ, lẽ nào bọn họ cũng quen biết Tần Hằng?” Nhìn thấy người tới chính là hai nữ sinh vừa rồi ở nhà ăn xảy ra xung đột với mình, trong lòng Nhan Hiểu thầm kêu không hay.

“Là cô!” Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đi tới bên cạnh Tần Hằng, nhìn thấy Nhan Hiểu, trong lòng không khỏi rất tức giận.

“Cô tới đây làm cái gì? Đi mau!” Tiểu Tuyết trừng mắt nói Nhan Hiểu, sau đó cáo trạng với Tần Hằng: “Cậu Tần, cô gái này vừa rồi ở nhà ăn chen ngang hàng của chúng tôi, còn không để người khác lấy cơm, chính là một người đàn bà đanh đá!”

“Không phải!” Nhan Hiểu vội vàng phủ nhận, sớm biết hai con nhỏ này quen biết Tần Hằng, cô ta sẽ không ngu ngốc muốn chen hàng của bọn họ rồi!

Nhan Hiểu lập tức soạn ra lời nói dối ở trong đầu, nếu như không kéo gần quan hệ với Tần Hằng, ngược lại dẫn tới sự chán ghét của anh thì quá hỏng bét rồi: “Là như này, tôi biết Tần Hằng đứng gác ở đây rất vất vả, muốn để anh ấy ăn cơm sớm một chút, vừa rồi tôi quá nóng lòng, cách cư xử khả năng quá hơi nóng, nhưng tôi là có lòng tốt, hai bạn học, nếu như vừa tôi thương tổn tới hai bạn, tôi xin lỗi hai bạn, xin lỗi!”

“Phì, ai tin lời cô chứ! Đừng ở đây giả bộ nữa, nhìn thật buồn nôn!” Tiểu Tuyết không hề khách khí mà mắng, sau đó nhìn sang Tần Hằng nói: “Cậu Tần, chúng tôi mua cơm cho cậu, mau tới ký túc ăn đi.”

Tiểu Tuyết Tiểu Nguyệt theo sau Tần Hằng, đi về phía ký túc.

“Tần Hằng, em cũng mua cơm cho anh, anh cũng cầm lấy ăn đi, đây là ý tốt của em!” Nhan Hiểu đi tới trước, muốn đưa hộp cơm cho Tần Hằng.

“Cút ra!” Tiểu Tuyết thuận tay đẩy nhẹ, hộp cơm trong tay Nhan Hiểu rơi xuống đất, cơm bị đổ ra đất, Tiểu Tuyết nhìn Nhan Hiểu nói: “Ai thèm ăn cơm của cô, cầm đi!”

“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” thường xuyên làm chuyện giết người, bọn họ sẽ không mềm lòng lương tay, trong lòng Tiểu Tuyết không hề thấy có lỗi một chút nào.

Có điều nhìn thấy cơm mà Nhan Hiểu lấy bị làm đổ ra đất, trong lòng Tần Hằng vẫn không tự chủ mà đau lòng.

Dù sao Nhan Hiểu luôn miệng nói, đây là cô ta đặc biệt mua cho mình.

“Cậu Tần, chúng ta đi, đừng quản người đàn bà đanh đá này!” Tiểu Tuyết nói rồi, cùng Tiểu Nguyệt theo Tần Hằng đi vào trong ký túc.