[Ngôn Tình] Nhớ Mãi Không Quên

Chương 3



9.

Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà anh, điều kỳ lạ là trong một lễ tết vui vẻ như này, trong nhà anh lại không có không khí lễ hội, không hề có câu đối Tết, riềm giấy...

Đồ duy nhất có liên quan nhất đến ngày lễ chính là ở chỗ tủ tivi có một chậu hoa thuỷ tiên vàng đang nở rộ.

"Sao anh không mua mấy đồ gì đó cho có không khí lễ tết? Không phải ngày lễ này là ngày rất quan trọng sao?" Tôi theo anh đi tham quan một vòng căn nhà, không nhịn được hỏi.

“Phiền phức lắm, đón tết lại còn phải dọn dẹp nhà cửa.” Giọng anh rất bình tĩnh.

Nhà anh không lớn, ngoại trừ có một căn phòng đang đóng cửa, các phòng còn lại đều đang mở toang, sau này tôi mới biết phòng đó là phòng làm việc của anh, anh bảo tôi ngoài phòng làm việc ra thì có thể tùy ý vào các phòng còn lại.

Nhà anh còn có một ban công rộng, cửa sổ không đóng kín, ở ngoài ban công còn có hoa mai đang nở rộ, anh có vẻ rất thích cây cối.

Nhà anh ngăn nắp nhưng lại có phần bừa bộn, sàn nhà trông sạch sẽ nhưng trên sô pha lại có quần áo chưa thu dọn, trên bàn thì có bát đũa, phòng bếp cũng trông không giống người thường xuyên nấu nướng, trong thùng rác còn vài hộp đồ ăn ngoài, có phải hôm nay tự mình nấu ăn vì không thể đặt thức ăn ngoài đúng không?

Sau khi xem hết các phòng, điều kỳ lạ là tôi không thấy một bức ảnh nào cả, tôi nhớ các gia đình khác đều có thói quen đặt ảnh trong nhà mình.

“Sao nhà anh lại chẳng có bức ảnh nào thế?”

Anh sửng sốt một lúc rồi mới trả lời: “Thói quen cá nhân thôi, anh không thích.”

Người này có vẻ không thích chụp ảnh cho lắm, nhưng trong nhà lại có máy ảnh thì cũng lạ thật.

Sau khi nói xong câu này, giữa chúng tôi rơi vào khoảng im lặng.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tôi đang nghĩ có nên nói gì đó không thì lại nghe anh nói: “Sau Tết, anh đưa em ra ngoài đi chơi nhé, trước khi em vốn rất thích đi chơi.”

"Được! Tôi muốn đi trung tâm mua sắm!"

Đừng thấy tôi đã thành ma, nhưng tôi là con ma thích ăn diện đấy, trung tâm mua sắm là nơi tôi rất thích đến, nhìn quần áo đẹp đẽ ở bên trong, phụ kiện xinh xắn trong quầy, còn có cả dãy đồ trang điểm muôn màu rực rỡ, dù như nào thì tâm trạng cũng cảm thấy rất tốt.

Chỉ là tôi chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào chúng, nếu ai đó có thể đốt chúng cho tôi thì đúng là tuyệt vời.

“Tôi không có tiền, vậy thì phải làm phiền anh tốn kém một lần rồi?”

Anh mỉm cười, không từ chối, còn vươn tay ra định sờ vào đầu tôi, nhưng lúc vươn tay ra mới phát hiện không thể chạm vào tôi, anh lúng túng bỏ tay xuống.

Lạ lùng là cảm giác quen thuộc ấy lại đến.

Năm nay cứ mơ mơ hồ hồ kết thúc như vậy, nhưng mà vận may cũng không tệ lắm, có được hai người bạn, một bạn lớn một bạn nhỏ.

Ahhh! Đang mong chờ được ghé thăm trung tâm mua sắm!

10.

Kỳ nghỉ lễ tết kết thúc, mọi thứ trên nhân gian lại trở lại dáng vẻ như thường ngày, nhưng anh thì khác, khi tôi hỏi thì anh nói mình làm việc tự do, không quan trọng là ngày lễ hay không phải ngày lễ, ngày nào anh cũng ngủ cho đến khi mặt trời chiếu đến mông, giống như đã lâu lắm rồi không được ngủ đủ giấc vậy.

Hôm đó anh rủ tôi đi mua sắm, tôi còn đang ngẩn người ngồi ở ban công nhà anh, hôm đó nắng đẹp quá, tôi thấy may mắn vì mình vẫn có thể nhìn thấy những thứ đẹp đẽ như vậy.

Tôi vui vẻ theo anh đến bãi đỗ xe, nhưng đây cũng mới là lần thứ hai tôi đến bãi đỗ xe, cảm giác quen thuộc kia lại quay trở lại, lạ thật, có phải thực sự tôi đã từng đến đây rồi không?

Cảm giác lái xe hơi hóng gió thật sự siêu sảng khoái, dọc đường đi tôi đều mở cửa sổ ra, để gió xuyên qua cơ thể, cảm giác này thật tự do. Tôi cảm thấy thoải mái như vậy, nhưng chỉ khổ người đàn ông này, dù sao tiết trời đầu xuân vẫn rất lạnh, tôi vẫn thấy hơi lo lắng không biết anh có bị cảm lạnh hay không, nhưng dáng vẻ của anh dường như đã quen rồi, vậy mặc kệ thôi, dù sao thì tôi sẽ không bị cảm lạnh đâu.

Lúc đến khu mua sắm, không khí lễ tết vẫn chưa phai hẳn, đâu đâu cũng thấy màu đỏ trông thật tưng bừng, những bài hát Tết vẫn vang lên trên loa phát thanh.

"Chào mừng quý khách ghé thăm." Tôi đi theo anh một đoạn, bất giác đã đến một cửa hàng quần áo, giọng nói nhiệt tình của chị nhân viên bán hàng truyền vào tai tôi, tôi quay đầu nhìn lại, thấy chị gái đó đang cười rạng rỡ, vừa nhìn thấy đã khiến tâm trạng tốt lên.

"Chào anh, anh lại tới rồi sao, lần này muốn mua gì ạ? Của hàng chúng tôi có mẫu mới, anh có muốn tôi dẫn anh đi xem không?" Anh thường xuyên tới đây sao?

"Không cần, để tôi tự mình đi xem, tìm được đồ phù hợp sẽ gọi cô."

"Dạ được, vậy lúc nào cần thì có thể gọi cho tôi." Chị gái đó trả lời xong lập tức rời đi, lúc này tôi nghe thấy chị gái đó nói chuyện với đồng nghiệp: "Anh Tần là khách hàng vip của chúng ta đấy, lần nào anh ấy đến cũng mua rất nhiều, kiểu khách hàng này, có thể nhiều thêm mấy người được không?"

“Nhưng mà nói ra thì mỗi lần anh ấy toàn mua quần áo phụ nữ, bạn gái anh ấy nhất định cực kỳ hạnh phúc, ghen tị thật, tôi không có vận may này.”

“Nói đúng đấy, đàn ông tốt đều của người khác rồi.”

Hóa ra anh thường xuyên đến đây, vậy anh mua quần áo cho ai thế?

Khi tôi đang nghe lén cuộc trò chuyện, anh đã đi đến khu quần áo nữ, tôi vội vàng đuổi theo, anh đang cẩn thận lựa chọn quần áo.

"Anh thường xuyên đến đây hả? Tôi vừa nghe họ nói chuyện." Tôi không nhịn được nên hỏi thẳng anh, anh vừa trả lời tôi vừa chọn quần áo: "Đúng thế, em không cảm thấy những bộ quần áo trước đây của em chưa bao giờ lỗi mốt sao?” Anh bật cười.

"Hôm nay em đã tới đây, cứ chọn bất cứ thứ gì em muốn đi."

"Thật sao?"

Anh gật đầu.

"Cám ơn nha." Nói xong câu đó tôi lập tức vội vàng chọn lựa quần áo, con người tôi chính là kiểu người dễ bị phân tâm, ở đây có nhiều kiểu quần áo như vậy, chẳng mấy chốc đã thấy hoa cả mắt, thực ra tôi chưa bao giờ thiếu quần áo, nhưng hôm nay e là Tần Vân Lãng sẽ phải tốn tiền rồi. Đam Mỹ Hiện Đại

Hôm đó, chúng tôi ghé rất nhiều cửa hàng, mua rất nhiều quần áo, mỹ phẩm, trang sức lấp lánh,... lúc về nhà đã nhét đầy cái cốp phía sau, hôm đó thực sự là ngày hạnh phúc nhất kể từ khi tôi làm ma, Tần Vân Lãng cũng rất vui vẻ, mặc dù phải xách túi lớn túi nhỏ, nhưng anh chẳng chê nặng tí nào, sắc mặt vẫn vui vẻ, nhìn anh vất vả cầm đồ như vậy, tôi còn thấy có chơi ngại ngùng, trên đường về nhà, anh còn mở nhạc nghe, tâm trạng khá tốt, nhìn thấy anh vui vẻ tôi cũng thấy rất vui.

Chỉ là cách hai chúng tôi ở chung này, tôi luôn cảm thấy mình đã từng trải qua rồi, dáng vẻ bận rộn vừa rồi của anh nhìn quen quá.

Điều này khiến tôi không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ kiếp trước tôi là bạn gái của anh sao?

11.

Vừa về đến nhà, tôi còn đang nóng lòng muốn bóc những thứ đó ra, lặng lẽ thưởng thức chúng nó một phen, vì chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ bị đốt cháy, tuy nói là phải đốt cho tôi thì tôi mới nhận được, nhưng nhìn chúng đẹp như này, tôi còn thấy hơi không nỡ.

“Không nỡ à?” Không biết từ lúc nào, Tần Vân Lãng đã đứng ở phía sau tôi, tôi quay đầu nhìn anh, gật đầu: “Nếu không cần đốt chúng mà tôi vẫn có thể nhận được thì tối rồi.” Chỉ tiếc là chuyện đó không tồn tại.

“Đừng không nỡ nữa, lát nữa anh lại dẫn em đi mua, bộ quần áo được em mặc trên người mới là bộ đẹp nhất.” Câu này hình như cũng có lý, tôi lập tức không bi thương nữa, còn giục anh đốt nhanh lên.

"Anh có muốn đến nghĩa trang của tôi không?" Tôi vẫn luôn cho rằng phải đưa đồ tới mộ mới có tác dụng, nhưng anh bảo không cần, sau đó bèn sắp xếp lại đống đồ này, rồi lại lấy một cái chậu đồng rồi đi xuống tầng.

Chờ đến lúc anh quay lại, chúng tôi không nói chuyện gì, anh nhìn tôi, đáy mắt thoáng buồn, nhưng anh không để nỗi buồn đọng lại lâu.

Anh bảo tôi những thứ đó đều đốt xong rồi, em xem có muốn thay bộ quần áo nào không, sau đó còn chưa đợi tôi đáp lại đã quay người đi vào phòng làm việc.

Cảm giác quen thuộc đấy lại ập tới. Kết hợp với từng khoảnh khắc ở chung với anh trong những ngày qua, tôi đều cảm giác mấy chuyện này đều từng xảy ra trên người chúng tôi rồi, không lẽ giữa chúng tôi thật sự chỉ là quan hệ bạn bè thôi sao?