[Ngôn Tình] Nhu Gia

Chương 4



10.

Sau khi thành thân với Thôi Hữu, Ninh An đối xử với tỳ nữ trong phủ ngày càng độc ác.

Chỉ cần có vài phần xinh đẹp đều sẽ bị Ninh An đánh chửi, có lúc xuống tay tàn nhẫn còn có thể mất thêm một cuộn chiếu cỏ (đôi lời của Phiện: chiếu để đắp x.ác ă)

Cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng đều nơm nớp lo sợ, sợ một ngày nào đó tai hoạ sẽ ập xuống đầu mình.

Vì để dưỡng thai, Ninh An uống rất nhiều thuốc.

Thân thể trở nên mập mạp cứ như được thổi hơi.

Bởi vậy, nàng ghét nhất là nhìn thấy vòng eo nhỏ gọn của những nữ nhân khác.

Lúc ám vệ nói đến chuyện này, ta và hoàng hậu đang đánh cờ.

"Ninh An quả thật cự kì yêu thích Thôi Hữu."

"Đây là chuyện tốt."

"Đúng là chuyện tốt."

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hậu: "Chúng ta có nên xuống tay với Ninh An trước không?"

Hoàng hậu cười cười: "Không phải ngươi nói muốn giữ lại Ninh An cho ngươi xử lý sao?"

Người hạ giọng: "Nàng ta cũng chỉ là một cái bao cỏ mà thôi, vẫn nên xử lý Lý Hiền phi trước."

"Nương nương nói rất đúng."

Hoàng hậu cười cười, sau khi hạ một quân cờ xuống, cả ván cờ liền thua.

Người cũng không quan tâm, sai người thu dọn bàn cờ.

"Chỉ vì bị cướp đi vị hôn phu nên ngươi mới ghét Ninh An như vậy sao?"

Hoàng hậu như vô tình mở miệng hỏi.

"Cũng không đúng lắm."

"Ninh An muốn vị hôn phu của thần thiếp, thần thiếp chỉ việc cho là được thôi."

"Nhưng nàng còn muốn cả tính mạ.ng của thần thiếp, này thiếp không thể cho được."

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hậu: "Thần thiếp vẫn còn muốn sống."

Hoàng hậu không nhìn ta, làm như đang nhìn mây trôi ngoài cửa sổ.

Một lát sau, người cười nói: "Có ai mà không muốn sống cơ chứ?"

Sau khi vào cung, hoàng thượng rất sủng ái ta.

So với những người cũ trong cung, ta còn trẻ lại rất hiểu chuyện.

Trong cung luôn là như vậy, kẻ nào được sủng ái, kẻ đó chính là người tôn quý nhất.

Mọi đồ dùng ăn mặc của ta ngày càng quý giá, ánh mắt Lý Hiền phi nhìn ta cũng ngày càng khó coi.

"Quý phi tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng ngược lại rất biết cách dụ dỗ nam nhân."

Ta kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái: "Lý Hiền phi tỷ tỷ đang nói gì vậy?"

"Ta và tỷ đều là cung phi, không yêu thương bệ hạ chẳng lẽ lại quan tâm đến thứ khác sao?"

Lý Hiền phi giận quá hoá cười.

"Ngươi! Người mới vào cung như hoa hồng đua nhau nở, trong lòng quý phi nên biết rõ mới phải chứ."

"Lý Hiền phi tỷ tỷ nói đúng, hoa không thể hồng trăm ngày, người không thể tốt ngàn ngày, tỷ tỷ đã tốt nhiều năm như vậy rồi, nên cẩn thận mới được nha."

Sau khi nhỏ giọng nói xong những lời này, ta làm ra vẻ mặt bị doạ sợ lui về sau vài bước.

"Lý Hiền phi tỷ tỷ sao lại nói vậy?"

"Bệ hạ chỉ sủng ái ta một chút, tỷ tỷ cũng không cho sao?"

Lý Hiền phi còn chưa kịp mở miệng.

Bệ hạ đã chậm rãi bước tới.

"Trẫm sủng ái ngươi, còn có kẻ dám bàn tán sao?"

Ông ta nhìn thoáng qua Lý Hiền phi, sắc mặt lạnh nhạt:

"Lý Hiền phi, có nhiều thời gian rảnh như vậy thì nên quản Ninh An nhiều hơn, ta nhìn nàng ta càng ngày càng không ra thể thống gì."

Lý Hiền phi oán hận liếc ta một cái, cứng ngắc đáp một tiếng vâng.

Ta dựa sát vào lòng hoàng thượng, nhếch khoé môi.

Có Dung phi chỉ dạy, thói quen của ta cũng ngày càng giống Dung phi lúc trước.

Hoàng thượng chỉ hận không thể đem những thứ đã nợ Dung phi lúc đó đền bù hết cho ta.

Thật là mỉa mai làm sao.

11.

Vào đêm, trăng lưỡi liềm cong như một chiếc móc câu.

Hoàng hậu nói: "Ta thấy Lý Hiền phi nhịn không được mấy ngày đâu."

"Ngươi đoán xem, nàng ta sẽ làm gì?"

Ta rót cho hoàng hậu ly trà: "Đêm khuya như thế, nương nương nên uống ít trà đi."

"Ngươi có tâm rồi."

Hoàng hậu nhận lấy ly trà, ta mới nói: "Thiếp đoán, nàng ta sẽ lấy của người trả cho người."

"Thật là thông minh."

Hoàng hậu vỗ vỗ tay ta.

"Ta thích những người thông minh như ngươi."

Ta rũ mắt, đè nén cảm xúc nơi đáy mắt.

"Có thể làm việc cho nương nương là phúc phần của thần thiếp."

Hoàng hậu đi rồi, Dung phi mới từ bên ngoài đi vào.

"Sau bao năm xa cách, phong thái của hoàng hậu nương nương vẫn cứ như ngày nào."

"Năm đó, ta cũng bị bộ dạng này của nàng lừa gạt, ngày ngày đều gọi nàng là Uyển Oánh tỷ tỷ."

"Ngươi thật thông minh, chỉ nhìn một lần liền biết được bộ mặt bồ tát nhưng tâm địa rắn rết của nàng."

Ta thông minh chỗ nào?

Ta chỉ là đã ch.ết một lần rồi mà thôi.

Huống chi, kiếp trước ta ch.ết như thế nào ta còn chẳng rõ, cho đến ngày Thôi Hữu hỏi ta làm sao biết được chuyện hắn qua lại với công chúa.

Ta chợt nhận ra.

Thôi Hữu làm sao biết được người vạch trần hắn gian díu cùng Ninh An là ta?

Rất đơn giản, chỉ có thể là do hoàng hậu ám chỉ hắn.

Tại sao hoàng hậu lại nói chuyện này cho Thôi Hữu biết?

Trừ khi, Thôi Hữu là người của bà ta.

Kiếp trước, sau khi thành thân với Ninh An, Thôi Hữu lợi dụng sự áy náy của phụ thân ta, lôi kéo ông ấy nhập bọn.

Nhìn bề ngoài thì giống như đang làm việc dưới trướng thái tử.

Nhưng sau khi hoàng đế ch.ết, Lý Hiền phi cũng đi theo.

Thái tử cũng chỉ là một con bù nhìn, người thật sự nắm quyền là hoàng hậu đã trở thành thái hậu.

Nếu như Thôi Hữu bám vào hoàng hậu, như vậy những đều hắn làm đều sẽ có sơ hở, có dấu vết để lần theo.

Cho nên, Thôi Hữu đầu quân cho hoàng hậu từ lúc nào?

Ta lẩm bẩm hỏi ra tiếng.

Dung phi cười lạnh một tiếng: "Ta đoán, hẳn là ngày cùng công chúa gian díu bị bắt."

Ta gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy."

Nếu ngay từ đầu Thôi Hữu đã là người của hoàng hậu, hoàng hậu sẽ không gióng trống khua chiêng tính kế hắn.

Vậy hẳn là sau đó.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi mỉm cười.

Hoàng hậu quả nhiên là làm nên việc lớn, nếu không suy nghĩ kỹ, ta đã bị bà ta lười gạt đến ch.ết.

Chỉ sợ là lúc sắp ch.ết cũng đang đếm tiền vì bà ta. (đôi lời của Phiện: ý là sợ tới lúc ch.ết vẫn suy nghĩ cho hoàng hậu đó.)

"Hoàng hậu tâm tư thâm trầm, trước sau luôn là như vậy. Năm đó ta sinh non, vẫn cho rằng là Lý Hiền phi ra tay."

"Sau khi xuất cung, suy đi nghĩ lại vô số lần mới nhận ra có gì đó không đúng."

"Khi đó Lý Hiền phi đã hạ sinh thái tử, vậy nàng hại ta làm gì? Thái y đã nói rất rõ, thai của ta là nhi nữ."

"Là hoàng hậu xuống tay, giá hoạ cho Lý Hiền phi, vừa làm ta mất đi đứa con, lại khiến ta và Lý Hiền phi nảy sinh mâu thuẫn, đúng thật là một mũi tên trúng hai con nhạn."

Năm đó Dung phi cùng hoàng hậu luôn miệng gọi nhau hai tiếng tỷ muội, vậy mà hoàng hậu hại nàng lại không chút nương tay.

Dung phi khó hiểu: "Ngươi cũng không yêu hoàng thượng, cần gì phải làm đến mức này?"

Ta cười cười, thì thầm nói: "Ta không yêu hoàng thượng, nhưng yêu hoàng quyền."

"Không phải nữ tử nào cũng chỉ nghĩ đến tình yêu, có người trời sinh đã yêu quyền thế."

Dung phi nhịn không được cười khổ: "Quyền thế thật sự là thứ tốt."

Đúng vậy, nắm quyền lực trong lòng bàn tay, có thể khống chế tất cả, liệu có ai từ chối được loại cảm giác này không đây?

12.

Bây giờ ta đang là quân cờ của hoàng hậu.

Một quân cờ dùng để đối phó với Lý Hiền phi.

Hoàng hậu nói, nữ tử nên tự làm chủ vận mệnh của chính mình.

Mặc dù ta và hoàng hậu không chắc sẽ cùng đi trên một đường, nhưng ta rất đồng ý với quan điểm trên.

Mùa xuân, cỏ mọc chim bay, hoa đào nở rộ, Ninh An sinh ra một nhi tử.(con trai)

Tiệc thôi nôi được tổ chức trong cung.

Mọi người tựa như đều đã quên mất phụ mẫu đứa nhỏ đã làm ra chuyện đáng xấu hổ gì, trên mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười vui sướng rất chân thành.

"Đứa nhỏ sinh ra dung mạo giống công chúa, miệng lại giống phò mã."

"Quả là thừa hưởng hết nét đẹp rồi."

Trong mắt Ninh An hiện lên vẻ vui sướng.

"Ta cũng cảm thấy miệng nó giống Thôi lang."

Ta ở rất xa đứa nhỏ.

Xa xa nhìn thoáng qua.

Kiếp trước đứa nhỏ này sống rất tốt, mọi thứ đều yên ổn, là tiểu bá vương nổi danh ở kinh thành.

Cũng không biết đời này có lớn lên được hay không mà thôi.

Tất cả mọi người đều tặng quà, ta cũng không ngoại lệ.

Khi đến gần Ninh An, ta đưa cho nàng một viên ngọc bích.

"Ngọc bích ôn thuần, vì vậy ta chúc đứa nhỏ này có thể bình an thuận lợi."

Ninh An không nhúc nhích, cung nữ bên cạnh nàng nhận lấy lễ vật, thay nàng nói cảm ơn.

Ta cười cười, không để ý đến sự vô lý của Ninh An.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Yến tiệc trong cung, sẽ luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

13.

Sau ba tuần hương, Hồng Ngọc vội vàng chạy tới.

"Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?"

"Dạ, là đại công tử nói, phu nhân nhận được thư mời vào cung của người, bây giờ vẫn chưa tìm được người."

Vẻ mặt ta thay đổi, vội vàng rời đi.

"Mẫu thân vào cung khi nào?"

"Đã hai canh giờ rồi."

Ta một bên giả vờ lo lắng, một bên lại liếc nhìn tiểu thái giám đang lén lút theo sau ta.

Đáy lòng nổi lên nụ cười bí ẩn.

Thôi Hữu à Thôi Hữu, chẳng lẽ cùng một biện pháp mà ta lại mắc mưu hai lần?

Đi ngang qua núi giả, sau gáy ta đột nhiên đau nhức, mềm nhũn ngã xuống.

"Xử lý xong chưa?"

Hồng Ngọc cung kính nói: "Mọi chuyện đều đã được xử lý theo yêu cầu của người."

"Người định đưa nàng ta đi đâu?"

Người vừa tới cười cười: "Đó là một chỗ tốt."

Hôm nay hoàng hậu lại muốn một mũi tên trúng hai con nhạn.

Ngoài mặt thì nói với ta rằng buổi tiệc hôm nay là để đối phó Lý Hiền phi, thực tế lại muốn đưa ta lên giường thái tử.

Trong phòng đốt mê tình hương, giống với Ninh An và Thôi Hữu lúc trước.

Sau khi đóng cửa phòng, Hồng Ngọc vội vàng lay cho ta tỉnh.

Ta ấn ấn trán: "Yên tâm."

Thôi Hữu luôn có thể khiến cho bọn nha hoàn, tiểu thư, phu nhân say đắm hắn.

Nhưng con người mà, sẽ có lúc bản thân sơ suất với những thứ bản thân tin tưởng nhất.

Lúc ta bảo Hồng Ngọc tiếp cận hắn, hắn ngược lại không hề hoài nghi chút nào.

Cùng lắm cũng chỉ là một nha hoàn, một nữ tử vì tình lang mà phản chủ, không phải là chuyện rất thường xảy ra hay sao?

Trong lòng bọn họ, trái tim của nữ nhân rất nhỏ, chỉ đủ để chứa son phấn và tình yêu.

Đúng là chọc cười ch.ết ta.

Trong phòng, thái tử ngủ như heo ch.ết.

Ta bảo Hồng Ngọc đốt một nhánh mê tình hương.

Sau đó đánh thức thái tử.

Bảo hắn nhanh chóng chạy ra ngoài với ta.

Thái tử còn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, lại còn vô cùng biết ơn ta.

Cũng không cần biết ơn ta như vậy đâu.

Bởi vì bọn ta vừa mới rời đi chưa lâu, người trong phòng liền được đổi thành Lý Hiền phi.

Hoàng hậu bày ra trò này, vì để ta tin tưởng rằng tiệc hôm nay là để hãm hại Lý Hiền phi, nên đã cố ý dẫn Lý Hiền phi đến chỗ không có người.

Ngược lại lại rất tiện cho ta tráo người.

Về phần mẫu thân ta, lá thư của Thôi Hữu, từ đầu đến cuối bà đều không tin.

Cùng một trò, làm sao lại có người năm lần bảy lượt mắc bẫy được.

Thôi Hữu cũng xem thường mẫu thân ta quá rồi.