[Ngôn Tình] Nơi Cuối Con Đường

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau Chu Vân tỉnh lại đã là giữa trưa, Điền Đông không có trong phòng ngủ, trong phòng bếp có tiếng xào rau. Cô đói đến mức ngực dính vào lưng, nhưng bụng đói không phải việc cấp bách, cái cô cần chính là tự do.

Cô nhanh chóng mặc quần áo, cầm lấy ví tiền và chìa khóa chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

Nhưng cửa bị khóa lại.

Cúi đầu xuống cô mới thấy chìa khoá cửa phòng đã bị người ta lấy đi, không còn trên móc khóa nữa.

Chu Vân vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, tắm rửa xong thì Điền Đông gọi cô đi ăn cơm.

Sau khi ăn ngấu nghiến, Chu Vân khôi phục lại sức sống.

Sau khi Điền Đông dọn dẹp xong ở nhà bếp, hắn bước ra ngồi đối diện cô, đôi mắt nhìn cô: “Chúng ta nói chuyện”

“Là nên nói chuyện, anh biết vào nhà cưỡng gian có thể bị phán mấy năm không?”

Đối phương rất bình tĩnh: “Em có chứng cứ không? Ngày hôm qua là em cho anh vào cửa, không có dấu vết bạo hành, trên người của em cũng không có vết thương, phía dưới hơi sưng, người khác cũng sẽ coi như tình thú giữa vợ chồng.”

Sau đó lại nói: “Ngày hôm qua không phải em hưởng thụ lắm sao? Sau đó kêu lớn tiếng như vậy, hàng xóm chung quanh có thể đều nghe thấy đấy.”

Tuy Chu Vân đã sớm biết hắn là đồ vô sỉ nhưng lúc này đã tận mắt trải nghiệm.

Cô mở miệng: “Trước đó tôi đã nói qua, chúng ta không phải vợ chồng, anh cũng rõ ràng hơn tôi. Anh có người mình yêu, hà tất lại tới trêu chọc tôi?”

Cô không nghĩ tới đối phương bắt đầu cười lạnh: “Ngay từ đầu không phải em trêu chọc anh sao? Giống đoá hoa có độc.”

Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Bắt đầu như thế nào là do em nói, kết thúc như thế nào là do anh định.”

Chu Vân cười rộ lên: “Anh muốn kết thúc như thế nào?”

Điền Đông ngả người về phía sau ghế: “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”

“Nghiêm Nguyệt thì sao?”

Người đàn ông chỉ bình tĩnh nói: “Anh sẽ cho cô ấy một khoản tiền bồi thường, cô ấy sẽ không bị thiệt.”

Chu Vân nghe thế, không hề khách khí mà xé mặt nạ xuống: “Anh thật tự cho mình là đúng, anh cho rằng anh là ai, vua một cõi à? Trái ôm phải ấp, A không được thì đi tìm B, B không được lại muốn đổi A, tổ tiên các anh có phải loài vượn bậc cao có gien tốt muốn kế thừa hay không?”

Điền Đông nghe được châm chọc nhưng vẻ mặt không dao động: “Thật sự anh từng thích cô ấy, cô ấy là mối tình đầu của anh. Lúc trước em chia rẽ bọn anh, khi đó anh cũng quả thật là chán ghét em, hành vi quả thật không thoả đáng, cái này không có lấy cớ.”

“Có phải anh ngủ với cô ta chán chê rồi nên cảm thấy tôi có chút mới mẻ phải không?”

Hắn thẳng thắn: “Nguyên nhân chủ yếu là do khoảng cách giữa anh và Nghiêm Nguyệt càng ngày càng lớn, cô ấy không có cảm giác an toàn, anh có việc mình cần hoàn thành, anh không cần không một Chi tơ hồng.*”

菟丝花



Chu Vân chân thành nhìn hắn: “Nếu hai người chia tay, anh có thể đi tìm người khác, tôi không có ý kiến. Toàn bộ chuyện bây giờ không liên quan đến tôi.”

“Từ sau khi anh kết hôn lại bắt đầu hẹn hò với Nghiêm Nguyệt, tôi đã không phải là một sự lựa chọn bên trong lựa chọn của anh. Cảm ơn anh đã để mắt tới tôi, chẳng qua tình cảm đều cần anh tình tôi nguyện, chúng ta vẫn luôn không cùng tần số, tôi không muốn ở cạnh anh.”

“Năm đó chính anh đưa ra lựa chọn thì đừng hối hận, hối hận không có ý nghĩa gì cả. Người trưởng thành hẳn nên gánh vác trách nhiệm, đưa ra lựa chọn thì phải gánh vác hậu quả. Mất răng cũng phải ráng mà ăn, dù ghê tởm cũng phải nuốt vào.”

Hắn nhíu mày: “Trong cuộc sống đòi hỏi không ngừng lựa chọn, nhưng theo thời gian cũng cần phải liên tục sửa đổi. Nếu sai rồi còn phải đi lại con đường tối tăm thì không phải rất ngu xuẩn sao?”

“Anh đánh giá cao sự cầu tiến, nghiêm túc, kiên trì và bền bỉ cũng như sự gợi cảm của em. Chúng ta trên giường lại hợp rơ như vậy. Hai người có thể cùng nhau thể hiện ra những mặt tối trong tính cách của mình. Ở bên em anh thấy rất thoải mái, anh theo đuổi em, đây là lựa chọn hiện tại của cá nhân của anh.”

Chu Vân nghe hắn nói xong cũng không dao động.

Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện, một người đàn ông vì trả thù vợ đã cưỡng gian cô vào đêm tân hôn, chơi rách cả âm đ*o của cô ấy. Cô ấy đến phòng khám, bác sĩ thương hại khiến cô ấy cảm thấy bản thân mình bị trừng phạt đúng tội.

Sau đó người đàn ông này ngoại tình, chẳng quan tâm gì vợ mình cả. Sợ người khác không biết, ngày nào anh ta cũng  thuê phòng với người tình trong những buổi hẹn hò kín đáo.

Người vợ trong gia đình ngây thơ nghĩ rằng nếu có một đứa con, cô ấy có thể có hy vọng vào cuộc sống của mình. Sau mấy tháng mang thai thì cô ấy té ngã sinh non.

Cô ấy mới cảm thấy mình nên thay đổi cách sống của mình thôi.

Người vợ quyết định nên cho mình thoải mái, cô ấy biết bọn họ mướn phòng khách sạn nào nên ngồi chờ ở phía đối diện. Sau khi cặp tình nhân kia lên lầu thì lập tức đến đồn công an khai báo, khiến đôi tình nhân kia thân bại danh liệt.

Chu Vân vẫn luôn nhìn hắn trong quá trình thuật lại, đến cuối cùng cô mới nói: “Câu chuyện này bắt đầu chính là sai lầm, quá trình cũng hoàn toàn không tốt đẹp. Nam nữ trong đó cũng không ai bị ngược đãi về thể chất, cũng không phải con rối mặc cho ai định đoạt, có thể tùy thời sắm vai nhân vật mà người khác muốn họ sắm vai.”

Nói xong cô bỏ thêm một câu: “Nguyên tắc này khi đó còn có thể áp dụng, hiện tại tình huống này cũng phù hợp.”

Điền Đông lẳng lặng nghe xong: “Anh biết người năm đó báo án chính là em, câu chuyện này thật bi thương. Nếu như năm đó anh dũng cảm một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra, là anh sai.”

Hắn nhìn cô: “Nhưng sau này anh lại may mắn gặp được em, bởi vì anh muốn ở bên em.”

“Chu Vân, xin lỗi em.”

Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc mà không còn vấn đề gì, hai người im lặng không nói lời nào. Điền Đông bắt đầu bày ra thói hư tật xấu của đàn ông, hắn ôm chầm lấy cô rồi bắt đầu cởi quần cô.

Chu Vân giãy giụa đưa ra yêu cầu: “Anh đi mua xong thuốc tránh thai với áo mưa đi, tôi  không muốn mang thai.”

Điền Đông lấy di động ra nói vài câu với tài xế. Phía dưới bắt đầu động tác, dùng ngón tay cắm vào cô bé của cô, vừa động vừa dùng tay phải nắm lấy cằm cô để cô nhìn vào mắt hắn. Ngón tay hắn dùng sức vơ vét bên trong rồi nhìn chằm chằm vẻ biến hóa của cô, để cô nhìn xem ngón tay hắn di chuyển như thế nào. Chu Vân cảm thấy yếu ớt và cảm thấy thẹn.

Sau khi phía dưới ướt át thì hắn xoay cô qua, để cô đỡ lấy cửa sổ phòng khách. Ánh nắng giữa trưa mùa thu tiến vào, sáng sủa nhưng không gắt, chiếu sáng tất cả mà không che giấu.

Hắn đỡ vật nam tính cương cứng cọ xát lên cô từ phía sau, đối mặt với cô từ các góc độ khác nhau và rãnh mông chặt chẽ. Phía sau mang mang lại cho hắn nhiều kích thích thị giác hơn.

Chờ đến khi người phụ nữ càng ngày càng bị hắn kích thích muốn chửi thề, hắn cố hết sức nhét dương v*t vào cô, một bước đúng chỗ, Chu Vân thiếu chút nữa đã bị hắn đẩy lên tường. Còn chưa kịp thở thì phía sau mưa rền gió dữ. Hắn không để ý tới trình độ phản ứng và tiếp thu của cô mà chỉ dựa vào ý muốn làm bừa của mình, giống như đây là một cách giao tiếp khác dành cho hắn.

Cái mông Chu Vân bị trứng đánh cho tê dại, cây gậy thô dài lại cắm đầy đóa hoa, cảm giác phía dưới bị đẩy đến cực hạn, cửa động như sắp nứt ra. Cô hơi sợ hãi, bắt đầu kêu nhẹ một chút nhưng người đàn ông phía sau mắt điếc tai ngơ. Ngược lại hàng họ càng ngày càng cứng, tốc độ càng lúc càng nhanh, biến thành máy móc làm tình không có tình cảm.

Lực cắm vào rút ra liên tục khiến bên dưới cô tê rần, ngứa ngáy, buồn tiểu ngày càng lộ rõ. Cô muốn đi vệ sinh, kết quả là cũng bị làm lơ.

Một giọng đàn ông trầm đục truyền đến: “Tiểu ra quần” rồi vừa nói vừa tăng lực.

Phần eo của cô như sắp bị miệng hổ cắn đứt, phía dưới theo sức lực đưa đẩy lớn hơn bắt đầu tích trữ nước tiểu.

Sau một hồi chóng mặt và run rẩy, Chu Vân bắt đầu tiểu ra sàn nhà.

Người đàn ông phía sau vẫn không dừng lại và tiếp tục chơi cô, để nước tiểu của cô phun lên tường và sàn nhà cùng với những chuyển động của hắn khắp nơi.

Lúc tiếng đập cửa vang lên, Điền Đông đã tới chỗ mấu chốt nên bắn vài phát mạnh mẽ vào.

Ngừng một lát hắn mới rút ra mặc quần vào đi mở cửa, nhận lấy túi đồ xong nói lời cảm ơn rồi đóng cửa lại.

Trở về thấy nhìn thấy Chu Vân trần truồng ngồi dưới sàn, ánh nắng mùa thu chiếu lên tóc cô như một cô bé hơi đáng thương.

Tài xế Tống che ngực lại đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Má ơi, vừa rồi tổng giám đốc Điền để trần, vừa đẹp trai vừa có hương vị đàn ông. Người đàn ông như mình nhìn thấy mà tim còn đập bùm bùm.”