Thay Chị Lấy Chồng

Chương 353: Tôi còn chưa đến nỗi bị con ranh giúp việc bắt nạt



“Đứng dậy.” Cô ta vừa ngồi xuống, tôi liền mở lời.

Chị Trần và Liễu Học Quân cũng không ngờ Tề Lam lại to gan như vậy, ai nấy đều lại gần và nói: “Tề Lam, không biết phép tắc gì cả, mau đứng lên!”

“Không đứng được.” Tề Lam không có ý định đứng dậy, chỉ vào bắp đùi mình và nói: “Ôi trời, ông chủ đúng là lợi hại thật, vừa to vừa dài, làm tôi sung sướng muốn chết.”

Tôi hơi cau mày. Nếu không phải chính tai tôi nghe thấy, tôi không thể nào tin được một cô gái mới 20 tuổi đầu lại nói ra được câu này.

Liễu Học Quân nghe càng chướng tai: “Tề Lam, cô nói cái gì thế! Cô có biết xấu hổ không.”

“Mặt mũi hả? Có mặt mũi có thể sướng được không?” Tề Lam vui vẻ nói: “Mọi người không biết đâu, ông chủ lợi hại lắm, cứ nhìn chân tôi đây này, chẳng đứng nổi nữa, vừa rồi làm chuyện đó quá lâu nên chân tôi bị căng gân rồi.”

“Đứng dậy.” Tôi trừng mắt nhìn ả.

“Đứng dậy á? Dựa vào cái gì mà cô còn định ra lệnh cho tôi?” Tề Lam nghe xong, vênh mặt đắc ý nói: “Tôi nói cho cô biết này Sa Điệp, tôi thấy cô không làm bà Lý lâu được đâu, chẳng mấy mà bà Lý sẽ thành tôi thôi.”

“Vậy ư?” Tôi nhìn Tề Lam, bỏ điện thoại sang một bên rồi đi tới, trực tiếp túm tóc ả rồi nhìn ả: “Vậy thì đợi cô làm bà Lý đã rồi tính, còn bây giờ, bà Lý chính là tôi.” Nói xong, tôi ra tức túm tóc ả kéo lên.

Tôi đâu có yếu, chẳng qua chưa thể hiện mà thôi. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi còn chưa đến nỗi bị con ranh giúp việc bắt nạt!

“A a a!” Tề Lam hét to: “Cô dám làm thế với tôi à? Cô điên rồi hả? Tôi nói cho cô biết, ông chủ về tôi sẽ tố cáo cô với ông ấy.”

“Tố cáo đi.”

Tề Lam vung tay định đánh tôi nhưng tôi đã lùi về sau một bước. Tề Lam bị đau nên đành phải đứng lên, tôi hất tóc ả ra rồi giơ chân đạp, ả cứ thế ngã lăn xuống dất.

Tôi nhìn sang Liễu Học Quân và chị Trần: “Giữ lấy cô ta cho tôi, tôi có chuyện muốn nói.”

Hai người không nói nhiều, tức khắc đi tới, một trái một phải ghì bẹp dí Tề Lam xuống đất!

“Sa Điệp, cô...”

Ả muốn nói gì đó nhưng tôi đã đạp chân lên miệng ả mất rồi.

Tề Lam trợn trừng mắt nhìn tôi, muốn nói cũng không thể. Thật ra thì cũng không phải là không thể nói, mà là hễ nói ra thì phải ma sát với đế dép lê của tôi. Ả không muốn nói, chỉ đành ư ử gọi.

Tôi nhìn ả từ trên cao xuống: “Tốt nhất là cô nói nhỏ một chút, nếu Thiểm Thiểm mà tỉnh, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu.”

Tề Lam không phục, nhưng ả lại không nói được.

Liễu Học Quân ở bên cạnh sung sướng nói: “Cho mày lên mặt đấy! Dám quyến rũ lên giường với ông chủ mà còn thật sự coi mình như là bà chủ à!”

Tề Lam giãy dụa một cái lại bị Liễu Học Quân đè tay lại, không nhúc nhích được. Tôi nhìn ả: “Tề Lam, cô hãy nghe cho kỹ đây, chuyện giữa cô và anh Mạnh ấy, tôi mặc kệ hết. Bất kể hai người lên giường hay là có con với nhau, tôi cũng không quan tâm. Nhưng có một vài chuyện cô phải nhớ. Một, không được làm chuyện đó ở phòng ngủ chính của chúng tôi. Hai, đừng tưởng mình sắp được làm bà Lý mà tác oai tác quái. Chỉ cần ngày nào cô chưa thành bà Lý thì cô vẫn chẳng là cái thá gì cả, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tống cô ra khỏi căn nhà này, sau đó khiến cô cả đời này không thể bước chân vào thành phố Vĩnh An!”

Tôi nói không to giọng nhưng vô cùng khí thế. Tề Lam nhìn tôi, thoáng cái trở nên yên lặng, không còn giãy nữa.

Cuối cùng tôi mới nhấc chân ra khỏi miệng ả. Tề Lam cũng không nói chuyện, cứ nhìn tôi như vậy.

Tôi nhìn ả: “Tề Lam, nếu cô được anh Mạnh yêu thương, thành công lên làm bà Lý thì đương nhiên tôi sẽ nhường vị trí ấy cho cô, còn cam tâm tình nguyện nữa. Nhưng nếu tôi biết được cô ỷ vào mấy lần lên giường với anh Mạnh mà bắt nạt Liễu Học Quân và chị Trần, thậm chí là gây bất lợi cho Thiểm Thiểm thì cô cứ yên tâm đi, cho dù anh Mạnh có che chở cô, tôi cũng sẽ có biệt pháp giết chết cô trước khi cô được làm bà Lý!”

Tề Lam nhìn tôi, sợ tới mức gật đầu lia lịa.

Chị Trần ngồi xổm bên cạnh thở dài một hơi: “Haizzz, cô đấy, làm người giúp việc thì cứ làm người giúp việc đi, đừng có mơ tưởng hão huyền nữa. Nếu quả thật cô có số làm bà chủ thì sẽ không ai cướp mất của cô đâu, nên cô đừng có mà sốt sắng.”

Chị Trần là người từng trải, đã sống ở nhà họ Lý mấy chục năm rồi nên chuyện gì chẳng biết.

“Buông cô ta ra.” Tôi vừa dứt lời thì Liễu Học Quân và chị Trần đều buông tay.

Tề Lam ngồi dậy, ra sức lau miệng, hồi lâu mới nói: “Cô ấy, tại cô không làm chuyện đó với ông chủ, ông ấy là đàn ông, sao có thể không có nhu cầu. Hơn nữa đừng tưởng chúng tôi không xem ti vi, cô và Tiểu Lý của Hào Thiên có qua lại với nhau!”

“Tề Lam!” Chị Trần gọi ả.

“Một người tốt như ông chủ, lại còn đối xử tốt với cô, cô không làm ông ấy thỏa mãn thì đừng có mà giữ mãi không buông thế, chi bằng nhường lại cho những người có nhu cầu như chúng tôi!” Tề Lam không phục: “Ông ấy thích tôi đấy, ông ấy khen tôi chặt, nước nôi đầy đủ, nói là làm với tôi sướng lắm, mà tôi cũng sướng nữa, đáng lẽ tôi mới nên trở thành bà Lý!”

Nghe ả nói mấy câu tục tĩu, tôi bỗng thấy buồn nôn, bèn hỏi ả: “Chuyện tình dục hài hòa, quả thật đó là một trong những điều kiện tất yếu của cuộc sống vợ chồng, nhưng cô nghĩ xem, chỉ chuyện này phù hợp thôi thì có thể trở thành vợ chồng không?”

“Vậy ngay cả yêu cũng không chịu làm thì còn làm vợ chồng làm cái gì! Cô có tư cách gì để làm bà Lý đây!” Tề Lam chất vấn.

Câu hỏi của ả khiến tôi phải cười lạnh. Đúng vậy, tôi không muốn làm chuyện đó với Lý Trọng Mạnh, Lý Trọng Mạnh vẫn cứ giam giữ tôi như cũ. Không những vậy mà anh ta còn dan díu với Tề Lam, tất cả chuyện này thật nực cười biết bao.

Tôi nhìn xoáy vào ả: “Tôi đây cầu chúc cô sớm ngày trở thành bà Lý. Nhưng mà trước đó, cô dám làm gì đó thì đừng trách tôi không tha cho cô.”

Tôi nói xong bèn cầm di động lên tầng. Đến phòng ngủ, tôi nhìn thấy phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, chỉ là không mở cửa sổ ra. Cả căn phòng tràn ngập mùi sau cơn hoan ái, tôi vừa ngửi một phát đã thấy buồn nôn rồi.

Tôi mở bung cửa sổ ra, sau đó quay người đi về phía phòng làm việc.

Trong phòng làm việc đặt hai cái bàn, một là của tôi và một cái là của Lý Trọng Mạnh. Trên hai bàn đều đặt máy vi tính, nhưng cái của tôi thì chẳng có ai dùng.

Tôi mở máy vi tính ra, đang đợi máy khởi động thì tôi liếc sang điện thoại, phát hiện Đào Nhi gửi tin nhắn cho tôi, kể với tôi rằng chồng cô ấy đã đi làm việc rồi, bởi vì lại có người bàn tán về vấn đề cha đẻ của Thiểm Thiểm.

Tôi mở website tin tức ra, tìm kiếm hồi lâu nhưng không có gì cả. Lúc đang định gọi hỏi Đào Nhi thì cô ấy đã gọi tới.

“Cô có biết không, chuyện vừa rồi tôi nói với cô đã được ém xuống rồi, hơn nữa ngay sau đây thôi cô sẽ thấy người phát tán chuyện này sẽ phải công khai xin lỗi trước cánh truyền thông.” Điện thoại vừa kết nối thì Đào Nhi đã nói ngay.

Tôi sửng sốt vài giây: “Tại sao?”

Thật ra chuyện này không phải là đồn vô căn cứ, hơn nữa nếu ai để ý, nhất định có thể tìm ra chứng cứ.

Đào Nhi thở dài: “Con trai bảo bối của cô đúng là có năng lực thay đổi càn khôn phết ấy. Chồng tôi vừa nói cho tôi biết, lần này Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt cùng nhau ém chuyện này xuống.”