Thay Chị Lấy Chồng

Chương 363: Con tắm cho dì có được không?



“Cái gì?” Tôi dường như không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe được, “Ai đóng nốt số tiền còn lại cho bà ấy?”

“Cái đó thì tôi không biết.” Y tá nhún vai nói.

Sau đó liền bắt đầu bảo tôi điền vào một ít giấy tờ chuyển viện.

Lý Trọng Mạnh liên hệ chuyện chuyển viện.

Tôi điền xong, ngồi ở đó suy nghĩ về lời của y tá, Lý Trọng Mạnh cũng liên hệ xong, nói với y tá, “Chuyển đến trung tâm điều dưỡng bệnh viện Thánh Tâm.”

Nghe mấy chữ này, biểu cảm của y tá lập tức khác hẳn, “Các người là ai vậy? Bệnh viện Thánh Tâm không phải ai cũng có thể chuyển tới.”

Lý Trọng Mạnh nhìn y tá, nghĩ một chút rồi nói, “Tôi là Lý Trọng Mạnh, bệnh viện Thánh Tâm là…”

“Thì ra là bác sĩ Lý!” Lý Trọng Mạnh chưa nói xong, y tá lập tức đã biết rồi, “Ai dà, người ngành khác có lẽ không biết ngài, chứ ngành này của chúng tôi, ai không biết ngài chứ, giờ ngài là tâm phúc của ngành chúng tôi đó.”

Lý Trọng Mạnh không lên tiếng.

Bởi vì bệnh viện Lục Châu khá xa, người của Thánh tâm cũng cần một chút thời gian mới tới.

Trong thời gian này, y tá cứ nói chuyện mãi với Lý Trọng Mạnh, Lý Trọng Mạnh lại không để ý cô ta, cô ta cứ nói, nói đi nói lại, sau cùng mới nói ra mục đích, “Bác sĩ Lý, ngài xem ngài có bao nhiêu bệnh viện, có thể cho tôi đổi công việc một chút được không, làm việc ở đây, đều không phải là việc con người có thể làm ra.”

“Tôi sẽ liên lạc với viện trưởng của các người, bảo ông ta chỉnh đốn lại bệnh viện.” Lý Trọng Mạnh nhàn nhạt nói.

Y tá không cam tâm, “Đó là việc của viện trưởng, tôi… tôi thường ngày đối xử với Mưu Lan Tích khá tốt.”

“Không thể nào.” Lý Trọng Mạnh lập tức từ chối, “Tiền tôi cũng đưa cô rồi, nếu cô muốn đổi việc, số tiền này có thể giúp cô ổn định một thời gian.”

Y tá nghe anh ta nhắc đến chuyện này, cũng không nói thêm gì nữa.

Xe của Thánh Tâm vẫn chưa đến, tôi liền muốn lên nhìn Mưu Lan Tích một chút, y tá lập tức từ chối, “Đừng đi nữa, nhỡ như xảy ra chuyện gì tôi không chịu nổi trách nhiệm, chờ xe đến trực tiếp đón người đi.”

Lý Trọng Mạnh không lên tiếng, tôi biết, anh ta cũng không muốn tôi đi.

Một người phụ nữ gầy còn da bọc xương, mặc dù nhìn có vẻ vẫn có thể giao tiếp.

Thế nhưng, bà vẫn có khả năng tấn công người khác.

Khoảng 2 tiếng sau, cuối cùng, xe của bệnh viện Thánh Tâm đến rồi, lúc y tá đón Mưu Lan Tích, vừa mở của phòng, liền lập tức nôn.

Mưu Lan Tích vì nhưng lời tôi nói trước đó, cực kì phối hợp đi theo chúng tôi.

Mặc dù vì đặc thù bệnh của bà, xe đến đón không phải là xe cứu thương, mà càng giống xe cảnh sát đi bắt tội phạm hơn.

Cách li bà và chúng tôi.

Mưu Lan Tích không có bất cứ hành lí gì, chỉ có hai con búp bê vải.

Người bà rất xấu, vì thế y tá không nguyện ý đến gần bà, chỉ có tôi theo bà.

Bởi vì tôi nói nơi ở mới có giáo viên, vì thế Mưu Lan Tích cực kì phối hợp, một chút cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi ở đó, ôm hai con búp bê vải.

Trên đường trở về, tôi cách lớp thủy tinh hỏi bà, “Hai bảo bảo của dì tên là gì?”

“Chị tên là Minh Minh, em tên là Khanh Khanh.”

Mưu Lan Tích nghiêm túc trả lời.

Trong lòng tôi chua chát.

Khanh Khanh kia chính là tôi, Tống Duyên Minh vốn gọi là Minh Minh.

Tôi lại hỏi, “Vậy, dì hi vọng bọn chúng lớn lên sẽ như thế nào?”

Mưu Lan Tích nhìn tôi, khuôn mặt gầy đét, đôi mắt lấp lánh có thần, nghe câu hỏi của tôi, giống như thấy ánh mặt trời vậy, nói, “Bọn chúng á, làm gì cũng được, chỉ cần chúng thích, chúng vui là được.”

Lúc Mưu Lan Tích nói, đôi môi khô khốc kéo lên một độ cong tuyệt đẹp.

Tôi nhìn bà, trong lòng phức tạp cực kì.

Tại sao, cuộc sống không công bằng với bà đến vậy?

Xe chạy thẳng tới trung tâm hồi phục bệnh viện Thánh Tâm, ở đây, Lý Trọng Mạnh đặc biệt sắp xếp cho Mưu Lan Tích một phòng riêng.

Việc đầu tiên bà làm chính là tắm rửa.

Tất cả y tá đều tránh ra xa, ngửi thấy mùi hôi trên người bà, trên mặt hoàn toàn không tình nguyện.

Tôi chủ động tiến lên, “Để tôi đi, tôi tắm cho bà ấy.”

Y tá đều rất kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi tiến về phía trước, không hề do dự đỡ lấy Mưu Lan Tích, mở miệng, sợ bà không chịu, vẫn nói, “Dì à, tôi tắm cho dì được không? Tiện thể….tiện thể cũng tắm cho hai bảo bảo nữa.”

“Được!”

Mưu Lan Tích vui vẻ đồng ý.

Tất cả y tá đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi.

Tôi cũng nhắm mắt làm ngơ, tiến lên, đưa Mưu Lan Tích đi tắm.

Điều kiện ở trung tâm hồi phục bệnh viện Thánh Tâm thật sự khá tốt.

Có bồn tắm, bên trong còn có thể ngồi. Tôi hòa sẵn nước, Mưu Lan Tích ngồi bên trong, tôi giúp bà rửa sạch hai con búp bê trước, sau đó, Mưu Lan Tích liền trở nên cực kì nghe lời.

Tôi giúp bà tắm bằng xà phòng một lượt, sau đó, lấy khăn tắm lau từng chút một.

Bởi vì quá lâu không tắm rửa, trên ngươi Mưu Lan Tích kết từng lớp ghét dày cứng, giống như vỏ sò vậy, tôi lại bảo Lý Trọng Mạnh giúp tôi lấy ít dấm trắng, sau đó tắm giúp bà từng chút một.

Nước lạnh rồi, tôi lấy gáo múc nước lạnh ra, sau đó lại thêm nước ấm vào.

Tắm xong mất khoảng gần 2 tiếng.

Cuối cùng tôi cũng giúp Mưu Lan Tích tắm sạch sẽ rồi.

Về sau tôi còn đưa bà đứng dưới vòi hoa sen, xoa sữa tắm, rửa sạch sẽ. Từ đầu tới cuối, Mưu Lan Tích một câu cũng không nói, hoàn toàn chỉ chú ý đến hai con búp bê.

Khi bà ấy tắm xong rồi, lúc tôi giúp bà lau khô người thay quần áo, Mưu Lan Tích nhìn tôi nói 2 chữ, “Cảm ơn.”

Tôi ngây người một chút, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất vui, nói, “Không có gì.”

Tóc Mưu Lan Tích rất dài, rất dài.

Sau khi bà tắm xong, tôi giúp bà sấy tóc.

Vì quanh năm không gội đầu, tóc bà giống như cỏ khô vậy, cho dù thoa rất nhiều dầu dưỡng tóc, vẫn bết lại từng mảng, làm thế nào cũng không gỡ ra được.

Mưu Lan Tích nhìn về phía tôi, cười nói, “Có thể cắt đi.”

“Thật sao?” Tôi có chút kinh ngạc.

Bộ tóc này thật sự rất dài.

Cắt đi, quá đáng tiếc rồi.

Mưu Lan Tích gật gật đầu.

Chỉ là tóc dài như vậy thật sự rất bất tiện, tôi lấy kéo, cắt một đường, trực tiếp cắt khoảng 1 mét.

Chỗ tóc cắt đi này, cực kì khô cứng, tôi liền đặt sang một bên.

Chỗ tóc còn lại dễ chải hơn rất nhiều, tôi giúp bà chải đầu, sấy tóc, tết thành bím.

Cả người bỗng chốc có tinh thần hơn hẳn.

Mưu Lan Tích nhìn tôi, tiếp tục nói, “Cảm ơn!”

Tôi nhìn bà, nhất thời cảm thấy, bà là một người bình thường, không có bệnh.

Thậm chí còn muốn đón bà đi.

Thế nhưng, chính lúc này, Mưu Lan Tích nhìn tôi, hỏi, “Thầy giáo mà cô bảo sẽ dạy con tôi ở đâu?”

Câu nói này, bỗng chốc kéo tôi về với thực tại.

Tôi dùng ánh mắt bi thương nhìn bà, cười miễn cưỡng, “Giờ dì phải thích ứng chỗ này một chút, giáo viên, rất nhanh sẽ tới.”

“Được.” Mưu Lan Tích nghe xong, cúi đầu nói với hai con búp bê, “Nghe thấy chưa? Các con rất nhanh có thể học kiến thức rồi, sau đó, nếu các con muốn học vẽ tranh, mẹ còn có thể dạy các con đó.”

Tôi nhìn Mưu Lan Tích, trong lòng cực kì khó chịu.

Lại ở đó một lúc, mới rời khỏi phòng bệnh.

Lý Trọng Mạnh đang gọi điện thoại ở cửa, lúc tôi đi ra, anh ta vừa nghe xong, tôi liền đi tới hỏi, “Người đóng viện phí cho mẹ em kia, tìm được là ai chưa?”