“Anh ta chính là người chồng mà em ẩn hôn trước đó à?”
Tôi vẫn luôn cho rằng Phó Tử Thần là người tương đối hàm súc, ai ngờ anh ấy lại hỏi trực tiếp như thế.
Tôi cũng không muốn dối gạt, dù sao tôi và Lục Trần cũng sắp ly hôn rồi.
Nắm chặt túi, gật gật đầu.
Phó Tử Thần dịu dàng nở nụ cười, sờ đầu tôi, giọng điệu nhu hòa: “Em mau về đi, anh đứng đây đợi em về nhà đã!”
Tôi liếc mắt nhìn về phía Lục Trần đứng cách đó không xa.
Hai mắt Lục Trần nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt lên đầu tôi của Phó Tử Thần.
Trước khi Phó Tử Thần rời đi, bảo mẫu liền nói Lục Trần tới.
Bảo mẫu vẫn chưa biết chuyện tôi và Lục Trần, vậy nên mới để cho anh vào.
“Anh tới đây làm gì?”
Tôi không vui nhíu mày.
Lục Trần không nói một lời, ánh mắt buồn bã nhìn tôi.
“Nam Tân, đừng không cần anh mà!”
12.
“Lục Trần, anh móc tim mình ra cho tôi xem, có khi tôi sẽ tin đấy!”
Vẻ mặt tôi hờ hững, bảo.
Lục Trần cười khổ một tiếng, thật sự đi vòng qua, cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn dí vào chỗ ngực mình.
Anh từng bước tới gần, tôi bị hành động bất ngờ này của anh dọa mất hồn.
Vội vã lui về phía sau, Lục Trần đỏ mắt đứng yên.
“Lục Trần, anh điên rồi hả?!”
“Nam Tân, đừng không cần anh mà, xin em đấy!” Ngữ khí của Lục Trần hèn mọn vô cùng, áo sơ mi trắng trên người dần bị nhiễm đỏ.
Bị kích thích, hai mắt tôi nhắm chặt, lập tức ngất đi.
Bên tai tôi truyền đến tiếng la hét hoảng sợ của Lục Trần.
Lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt của ba mẹ tôi.
Mẹ đã khóc đến mức hai mắt đỏ bừng, thấy tôi tỉnh lại, cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc khóc òa lên.
Ba mẹ bảo, người đưa tôi tới bệnh viện là Lục Trần, còn anh vì mất máu quá nhiều nên cũng nhập viện.
Nằm ngay bên cạnh phòng tôi.
Do dự một lúc, cuối cùng tôi cũng quyết định mặc quần áo đi qua.
Xuyên qua tấm kính trên cửa, tôi nhìn thấy Lục Trần không chút huyết sắc đang nằm trên giường bệnh.
Tôi đẩy cửa đi vào, Lục Trần cũng chậm rãi mở mắt ra.
Lúc thấy người tới là tôi, trong mắt anh hiện lên một tia vui sướng.
“Lục Trần, giờ anh làm những chuyện đó thì có ý nghĩa gì nữa chứ. Anh không thích tôi, lại không nỡ để tôi rời đi, nói thật lòng, tôi đã quá mệt mỏi rồi!”
Nghe thấy những câu này, Lục Trần vội vàng ngồi dậy. Vì động tác quá mạnh nên làm ảnh hưởng đến miệng vết thương, máu đỏ thấm ướt đồ bệnh viện.
Lục Trần dường như không cảm nhận được đau đớn, anh giữ chặt tay, không chớp mắt nhìn tôi.
“Nam Tân, vì sao em không chịu nghe anh giải thích!”
“Nghe anh giải thích? Tôi suýt nữa bị những người anh giúp đỡ trên núi đó mưu hại đấy, lúc đó anh đang chết ở đâu? Có phải đang anh anh em em với em gái Lâm kia không!”
Càng nói càng tức điên lên, tôi hất tay Lục Trần ra, không quan tâm đến tiếng hét của anh, đóng sầm cửa rời đi.
Trở lại phòng bệnh, tôi lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất viện.
Lúc tôi đi, Lục Trần che miệng vết thương đang xuất huyết lại, đứng trước cửa.
Đáy mắt anh động nước, trông cực kỳ tủi thân.
Hộ sĩ và bác sĩ đứng ngay bên cạnh, không ngừng khuyên anh nhanh chóng về phòng.
Lục Trần bướng bỉnh đứng tại chỗ nhìn tôi, tựa như chẳng nghe thấy những lời này.
Chiếc dây cột tóc trên cổ tay anh càng khiến tôi tức giận, nhanh chóng bước qua, giật ra vứt vào thùng rác bên cạnh.
“Tổng giám đốc Lục vẫn nên đeo chuỗi tràng hạt của mình thì hơn!”
Một thời gian sau, Lục Trần không tới tìm tôi nữa.
Chuyện ly hôn vẫn chậm chạp không giải quyết được.
Tôi trực tiếp tìm đến công ty Lục Trần.
Nhìn thấy sự xuất hiện của tôi, Lục Trần lộ vẻ vui sướng. Lúc nghe tin ly hôn, vẻ mặt anh suy sụp ngay lập tức.
“Không ly hôn, anh đã thề với Phật tổ rồi, đời này sẽ không ly hôn với em!”
Lục Trần nói với vẻ đúng lý hợp tình, hệt như ly hôn với tôi là phạm vào sai lầm khủng khiếp vậy.
Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly!
Tôi tức điên máu, Lục Trần đột nhiên nở nụ cười.
Anh bước đến gần, tôi bị ép vào trong góc, không còn đường trốn.
“Chẳng lẽ là do anh không được? Vậy sau này có người đàn ông nào có thể thỏa mãn được em chứ”
Quá bất ngờ, tôi thật sự không trở tay kịp.
Trong lúc nhất thời, não tôi vẫn chưa load được.
Tôi vươn tay đẩy Lục Trần đang không ngừng tới gần mình ra.
Lục Trần trước nay luôn ăn chay niệm Phật đột nhiên phóng đãng thế này, tôi không quen lắm.
Cuối cùng chỉ có thể chạy lấy người, chuyện ly hôn tiếp tục bị trì hoãn.
Lục Trần dường như đã tìm được cách chơi xấu rồi.
Chỉ cần tôi đề xuất chuyện ly hôn, người này sẽ có cách khiến tôi không có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Trong tiệc sinh nhật của Phó Tử Thần, Lục Trần không được mời cũng tự tới.
Lục Trần là nhà đầu tư trong bộ phim mới của Phó Tử Thần, có đạo diễn ở đây, anh ấy không thể đuổi người được.
Lục Trần lạnh lùng giống như người sống chớ lại gần, ngồi trong góc nhìn tôi chằm chặp.
Tối nay tôi mặc một bộ lễ phục khoe trọn tấm lưng xinh đẹp.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Trần, tôi chợt cảm thấy mình không mặc quần áo.
Không chịu nổi nữa, tôi định lên trên lầu.
Phó Tử Thần liếc mắt nhìn Lục Trần cách đó không xa, anh ấy cũng ngầm hiểu.
Đang định dẫn tôi rời đi, Lục Trần đã cầm ly rượu đi về phía này.
Lục Trần mặc bộ quần áo trắng như hồi trước, chẳng qua không đeo chuỗi tràng hạt nữa.
Đứng gần những bộ tây trang lễ phục có vẻ không hợp lắm.
Thân hình cao lớn và khuôn mặt anh tuấn kia lại vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Tôi hơi vội vàng, cuối cùng biến khéo thành vụng dẫm lên làn váy, khoảnh khắc sắp ngã xuống, Lục Trần nhanh tay hơn Phó Tử Thần lao đến ôm chặt tôi.
13.
Bàn tay đáng ghét của Lục Trần ôm chặt bên hông, tôi dùng sức thế nào cũng không hất ra được.
Lòng bàn tay còn cọ xát như có như không, khiến tôi hơi run rẩy.
Tôi trừng mắt nhìn Lục Trần, lúc này bàn tay kia mới an phận hơn.
“Tôi nghe nói tổng giám đốc Lục tin phật, là đại truyền kỳ trong giới doanh nhân.”
Phó Tử Thần chẳng thèm nể mặt Lục Trần.
Lục Trần cũng không tức giận, chỉ cúi đầu nhìn về phía tôi, “Bây giờ tôi không theo Phật nữa, tôi theo vợ mình cơ!”
Tôi thật sự hơi ngạc nhiên trước độ dày của da mặt Lục Trần.
Đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Thanh Nhi đã được thả ra, lúc này mặc bộ lễ phục được thiết kế riêng đứng bên cạnh ông chủ hợp tác với công ty Lục Trần.
Khoác lên bộ lễ phục và lớp trang điểm xinh đẹp, cô ta trông rất nhu nhược động lòng người.
Lục Trần đang âm thầm phân cao thấp với Phó Tử Thần không chú ý tới Lâm Thanh Nhi.
Lâm Thanh Nhi cũng nhìn thấy ánh mắt của tôi, lập tức nở một nụ cười khoe khoang.
Tôi không định tìm cô ta gây phiền toái, nhưng con ả này lại chủ động dâng tới cửa.