[Ngôn Tình] Trêu Chọc

Chương 2



Lại nói lão già nhà tôi từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cho tôi tham gia vào chuyện làm ăn của gia đình, sóng gió thương trường trước giờ tôi không biết, đối với nhà họ Thịnh cũng chỉ biết một chút.

Còn chưa đợi tôi phản bác, anh lại bắt đầu nói chuyện: "Nghe nói nam chính hôm nay còn chưa đến."

"Xem ra, công tử nhà họ Thịnh không phải rất thích cô, thậm chí tiệc đính hôn còn không muốn đến." Giọng điệu đầy mỉa mai.

Tôi bị chọc đúng chỗ đau sắc mặt trở nên đỏ bừng, biểu hiện ngoài mặt Thịnh Dục cũng không muốn làm, ghét bỏ trắng trợn như vậy tôi mới lần đầu gặp phải mặt mũi của tôi cũng bị vứt đi rồi.

Trong lòng tôi tức giận gần ch//ết, toàn thân trên dưới đến cả miệng cũng cứng.

"Vậy thì sao chứ, không thích thì không thích, ai không biết chúng tôi chỉ là hôn nhân thương mại mà thôi, làm như ai cũng nguyện ý gả cho anh ta không bằng. Nghe nói anh ta ở ngoài chơi đùa rất nhiều, đàn ông bẩn, không cần cũng được."

Nói xong tôi vội vàng che miệng lại, xong rồi, vừa rồi nói hớ rồi, lỡ như anh ta có quan hệ tốt với Thịnh Dục đi tố cáo tôi thì sao?

Tôi cười hì hì, tranh thủ nói thêm: "Nhưng nhà họ Thinh gia phong uy nghiêm, Thịnh công tử chưa chắc là không chịu nổi giống như bên ngoài đồn, chắc chắn chỉ là tin vịt, tin vịt mà thôi haha."

Cũng không biết là câu nào đụng chạm anh mà sắc mặt anh đen lại.

Nhìn đi có thể xuất hiện ở nơi này, anh chắc chắn có quen biết với Thịnh Dục, cho nên tức giận.

Anh đứng thẳng lên đi lại gần, tôi bị ép lùi lại phía sau.

"Đàn ông bẩn? Nếu cô đã ghét bỏ anh ta như vậy, vậy không bằng....cùng tôi?" Anh cúi đầu tầm mắt ngang tôi, khóe miệng mang theo ý cười suy ngẫm.

Tôi cứng đờ, anh có muốn nghe những lời anh vừa nói không?

Trên người anh có hương thơm nhàn nhạt, khoảng cách quá gần, có thể nhìn thấy rõ hình bóng phản chiếu của tôi trong mắt anh.

Không phải các anh trai, anh là kẻ thù của anh ta sao? Còn muốn cướp vợ người ta?

Tôi đưa tay đẩy anh ra nhưng không chút nhúc nhích, được, vậy tôi lùi hai bước.

Dùng lời lẽ chính nghĩa nói: "Anh cũng quá làm liều rồi."

"Mặc dù tôi không thích Thịnh Dục, nhưng tôi có trách nhiệm, tin tức kết hôn truyền đi rồi, tôi không thể để mọi người nói rằng vợ chưa cưới của anh ta bỏ trốn theo người khác, tiệc đính hôn anh ta không đến, là chuyện của anh ta, tôi tuân thủ hôn ước là chuyện của tôi."

"Lại nói tôi đi cùng anh, nhà họ Thịnh sẽ không buông tha cho hai chúng ta."

"Cảm ơn anh đã chỉ đường, để tránh phiền phức không cần thiết cũng xin Giang thiếu gia đừng nói với người khác là hai chúng ta từng gặp nhau, nếu có cơ hội gặp lại cũng đừng nói lời giống như vậy.”

Tôi cúi đầu cũng không quan tâm anh ôm váy xoay người bỏ đi.

8.

Thịnh Dục không xuất hiện giống như mất liên lạc.

Ngay cả những người không quen biết cũng nhảy ra cười cợt tôi, thành phố L không biết còn có bao nhiêu người muốn xem trò cười của tôi.

Trên đường tôi càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận, cũng không về phòng tiệc. Về nhà thu dọn đồ đạc rồi chạy trốn luôn.

Suốt đêm sống ở căn phòng trống của bạn thân.

Sáng sớm đã nhìn thấy tin tức của tôi nằm trên Đại Lạt Lạt với tiêu đề [Hôn nhân hào môn: Tân nhân đều mất liên lạc! Là ngoài ý muốn hay là âm mưu?]

Tôi cạn lời, cũng căn dặn mình, danh tính của bản thân nhất định phải giấu.

Đời người thật sự thăng trầm, hôm qua tôi còn là thiên kim tiểu thư cơm tới há miệng áo tới vươn tay. Hôm nay tôi đã là nhân vật chính trên tiêu đề giải trí, phải tự mình kiếm tiền cơm không nói, ngày thứ nhất đi làm còn gặp phải việc như thế này.

Cục diện như thế này hiện tại sẽ không phải là muốn tôi cởi áo chứ.

Gương mặt tôi đau khổ, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Trạc sợ anh sẽ nói ra lời kinh thiên động địa gì đó.

9.

Áo khoác đen không bỏ qua, lại có thể cắn ngược nói tôi quyến rũ anh ta, quyến rũ không thành thì tức giận tát anh ta.

"Trần tiên sinh, không phải nói có tiền thì có lý sao, camera của cửa hàng tôi mở 24/24, ai động thủ trước thì xem camera sẽ rõ. Anh muốn miệng rỗng bịa đặt tin vịt cho tôi sao, tôi không để ý việc gặp nhau ở tòa đâu. Ở đây nhiều người như vậy, anh nói cái gì làm cái gì, mọi người sẽ không mở mắt nói lời vô nghĩa." Tôi đi ra từng câu từng chữ nói rõ.

Đợi đến lúc tôi về nhà, tôi sẽ quỳ nhận lỗi với cha tôi, sau đó kêu ông ấy đến cửa hàng này mua mười mấy chiếc xe khen thưởng cho nhân viên, bù đắp thiệt hại.

Vừa nghĩ tôi vừa nhìn, hừ, Bentley, hay là mua ít mấy chiếc đi...

"Được rồi, kiểm tra camera giám sát đi, xem ai bị oan. Vậy ai, cô cũng đừng lo lắng xúc phạm người khác, đơn hàng 3 dưa 2 táo của anh ta có thể so với nhà họ Giang của tôi sao?" Giang Trạc vẫy tay, giám đốc hiểu, lặng lẽ lùi về phía sau.

Tôi hơi kinh ngạc, anh đã nói như vậy rồi, nhất định có lòng tin, có lẽ tôi không cần lôi kéo anh làm gì.

Áo khoác đen biết tên Giang Trạc, cũng không dám đụng chạm, vừa đi vừa chửi rủa.

10.

"Vị tiểu thư này nhìn có vẻ quen mặt, giống như đã gặp ở đâu rồi." Giọng nói của Giang Trạc vô cùng đột ngột.

Mọi người sôi nổi quay đầu.

Tôi trừng mắt nhìn anh, cười haha: "Haha, mặt tôi là mặt phổ thông, mặt phổ thông, tiên sinh có thể nhận nhầm rồi."

Nhìn thấy Giang Trạc đi về phía tôi, tôi nhanh trốn đến phòng nghỉ ngơi của nhân viên.

"Muốn trốn ở đâu?" Lúc đang chuẩn bị tiến vào phòng, giọng nói không nhanh không chậm truyền đến, tôi sợ hãi toàn thân run rẩy.

"Tôi giúp em lần này, thì cần phải suy xét chuyện tối qua...." Anh tiến lại gần tôi, giống như kề tai nói nhỏ.

Mùi hương thoang thoảng trên cơ thể anh quấn lấy tôi, tối qua ánh sáng mờ mịt, không nhìn rõ, tôi quay đầu, đúng lúc chạm vào góc cằm sắc nét của anh.

Hôm nay lúc anh tiến vào, thì tôi đã nhìn ra anh và mọi người không giống nhau, không mặc Âu phục chỉ mặc một cái áo khoác bình thường, rất khác so với những người đàn ông khác trong phòng khách.

Tay tôi phản ứng nhanh hơn não, vừa buông nắm cửa ra tôi lập tức bịt miệng anh lại.

Giang thiếu gia người có hai tay không nghe chuyện bên ngoài cửa sổ, lại có thể giúp người khác giải vây. Vốn dĩ chuyện này đã làm tôi không thể nào tưởng tượng được rồi, không thể khiến mọi người nghi ngờ lai lịch của tôi, anh còn không biết kiềm chế lời nói với tôi, thật là hại người mà.

Tôi lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, trên đầu vang lên âm thanh hít thở: “Đinh Lê, em có rửa tay chưa?”

11.

“Báo cáo một chút báo cáo một chút, nhất thời sốt ruột không chú ý.” Tôi lau tay vào quần một cái, không chú ý giọng nói của anh đã thay đổi.

“Đinh tiểu thư sống trong nhung lụa cũng sẽ làm công sao? Nhìn không ra em cũng có thể nhẫn nhịn đó.”

“Nếu như tôi nói cho nhà họ Thịnh biết em ở đây, em đoán xem sẽ có kết quả như thế nào?” Anh cười nhẹ.

Uy hiếp tôi đúng không, tôi tức giận đến ngứa răng, còn không thể bị anh nhìn thấy.

“Đừng! Đừng mà! Anh cũng biết là tôi bỏ nhà ra đi, ngài đại nhân đại lượng, xem như chưa gặp qua tôi có được không?” Tôi nở nụ cười nịnh nọt với anh.

“Không nói cũng được, vậy chuyện tối hôm qua tôi nói có cần suy nghĩ lại một chút không?” Anh khoanh tay dựa vào tường.

Lông mày anh cong lên nhưng trong mắt không hề có ý cười. Hơi thở anh mang theo sự lạnh lẽo từ mũi tràn ra.

Cố tình còn nói ra những lời tán tỉnh, nhưng sao càng nghe càng khó chịu nếu tôi có ảo giác rằng nếu đồng ý thì giây tiếp theo sẽ ch////ết bất đắc kỳ tử.

Người này không có xương sao, không phải dựa chỗ này cũng dựa chỗ khác, trong lòng tôi thầm oán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Trạc, anh đừng có quá đáng.”

Anh buông lỏng tay ra.

12.

Giang Trạc một hơi đặt 8 chiếc xe, được tính hoàn toàn vào thành tích của tôi.

Nhưng mà anh có một yêu cầu, để tôi đưa anh về nhà.

Mặt giám đốc cười tươi như hoa, nhìn thấy tôi đứng một bên oán hận thì thúc giục tôi: “Còn làm gì vậy, đưa Giang thiếu gia về nhà đi.”

Tôi tức giận trừng mắt nhìn đầu xỏ gây chuyện, Giang Trạc vui vẻ trên mặt toàn là ý cười, nghiêng đầu đi ra ngoài.

“Kỹ thuật của tôi không tốt, anh tự cầu phúc cho mình đi.” Tôi nói thật, hơn nữa khả năng đề phòng những người xung quanh nên trên đường đi tôi không nói chuyện.

Ngược lại Giang Trạc, ngồi ghế phụ lên Đại Lạt Lạt rồi quan sát tôi.

Trong lòng tôi có một ý xấu, đạp mạnh chân ga.

Cơ thể Giang Trạc không ổn định lao về phía trước, cười nhẹ một cái, nụ cười làm lòng tôi dựng lông.