[Ngôn Tình] Trêu Chọc

Chương 5



“Cô là bạn của chồng tôi à, đúng lúc tôi mua đồ ăn, Giang Trạc cũng thật là sau khi kết hôn miệng cũng thay đổi rồi, nhất định phải ăn đồ tôi nấu. Người không biết còn tưởng rằng người mang thai là anh ấy nữa.” Tôi che miệng cười, muốn giả vờ bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Em gái Vãn Tình đúng không, ở lại ăn cơm với chúng tôi đi.” Tôi đặt đồ ăn trên tay xuống, nhiệt tình mời cô ta.

“Không cần đâu, tôi đi trước.” Cô gái nhỏ không cho tôi một chút sắc mặt tốt nào, trước khi đi thậm chí còn hung hăng véo Giang Trạc một cái.

26.

Người ta chân trước vừa đi, chân giang tôi đã thoát khỏi tay của Giang Trạc, còn không quên lạnh lùng cười cợt anh một tiếng: “Giang đại thiếu gia thật là phóng khoáng, khắp nơi lưu tình người ta đã đuổi theo tới nhà luôn rồi.”

Anh giơ hai tay lên, ánh mắt chân thành: “Không phải, cô ta là em gái của bạn tôi, chúng tôi chỉ gặp nhau một lần.”

“Ai quan tâm anh.” Trên miệng nói vậy nhưng không nhịn được mà lầm bầm: “Đều đã biết địa chỉ nhà anh rồi, còn nói chỉ gặp qua một lần.”

Giang Trạc thần bí đi đến bên cạnh tôi: “Em phản ứng lớn như vậy, sẽ không phải…là đang ghen đó chứ.”

Bỗng nhiên tôi bị chọc trúng tâm sự, không dám ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải, chỉ là vừa rồi nghĩ rằng phải làm nhiều cơm hơn, hầu hạ một mình vị tổ tông là anh thôi đã đủ phiền rồi. Ai biết được em gái Vãn Tình của anh có khó đối phó giống như anh không chứ.”

Tôi chợt ngẩng đầu muốn đưa đồ ăn trên tay cho anh, kết quả anh đứng quá gần tôi lập tức va vào trán anh.

Tôi đau đến nghiến răng, Giang Trạc vẫn cứ không buông tha. Nhìn vào gương mặt đẹp trai đó tôi chỉ muốn sờ vào một cái, đôi mắt hoa đào toàn là ý cười: “Sao mặt em lại đỏ như vậy?”

“Tôi muốn đi vệ sinh, anh đi rửa rau đi.” Nói xong tôi lập tức ôm trán bỏ chạy.

Trong nhà vệ sinh, tôi đã rửa mặt rất nhiều lần, vết đỏ trên mặt mới từ từ biến mất.

Tôi phỉ nhổ bản thân mình vô dụng, tâm trí lại bị lung lây.

Trong đầu tràn ngập khuôn mặt và hơi thở nóng bỏng của Giang Trạc, miệng anh hồng hồng mềm mại, xem ra….hôn khá tốt đó.

27.

Buổi tối lúc Giang Trạc trở về nhà tôi đang nấu bún ốc, má Trương ở bên cạnh muốn nói lại thôi “Tiểu thư, thiếu gia sẽ không ăn cái này đâu.”

Không ăn càng tốt, tôi cố ý đó.

Gân xanh trên trán Giang Trạc nổi lên: “Em nấu phân à?”

Trên mặt tôi toàn là ý cười: “Sao lại có thể như thế được thiếu gia?”

“Ăn dấm thì ăn dấm, sao còn công báo tư thù thế này nữa.” Xem ra tâm trạng anh rất tốt, còn cười toe toét.

Nghe xong, tôi đi đến phần bún đó bỏ thêm ít măng chua.

Trước mặt anh.

“Hôm nay tôi Giang Trạc từ đây nhảy xuống cũng sẽ không ăn cái này một miếng nào.” Anh véo mũi hét lên.

Giây tiếp theo “Còn không, ngày mai còn có thể tiếp tục ăn cái này nữa không?” Nước bún Giang Trạc cũng uống hết làm má Trương mở mắt to mà nhìn.

Tôi đắc ý cười, không một ai có thể cự tuyệt được bún ốc.

Ăn xong bửa tối, tôi rửa bát xong thì nằm trên sân thượng hóng gió.

Không biết Giang Trạc đi đến bên cạnh tôi từ lúc nào, nằm xuống một cách quen thuộc.

“Ngày mai là ngày cuối giao hẹn rồi.” Anh phá vỡ im lặng nói chuyện trước “Em muốn quay về kết hôn sao?”

“Đúng rồi, không vậy thì sao?” Tôi bỏ một miếng dưa hấu vào miệng.

Gió đêm thật dễ chịu, tôi không muốn phản ứng lại anh, cũng không nhận ra giọng nói của anh có hơi hiu quạnh.

“Đinh Lê.” Anh bỗng nhiên nghiêm túc gọi tên tôi.

Trái tim tôi dừng lại một chút, tranh thủ ngồi dậy nghe anh nói chuyện.

“Tôi thích em, em gả cho tôi đi tôi sẽ đối tố với em, tôi rất nghiêm túc.”

Trên sân thượng không sáng lắm, chỉ có lác đác vài ánh đèn vàng xung quanh.

Ánh sao xa xa, gió đêm nhẹ nhàng, anh nhìn tôi với ánh mắt cháy bỏng.

Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với tôi nghiêm túc như vậy, trái tim tôi đập nhanh nửa nhịp.

28.

Chuyện cứ như vậy kéo dài đến ngày cuối, cuối cùng cũng kết thúc.

Buổi tối lúc làm bửa ăn cuối cùng, tâm trạng của tôi rất tốt, còn ở trong phòng bếp ngân nga hát hò.

Trong lòng muốn lập tức có thể không cần xuống bếp nữa.

Lúc Giang Trạc trở về tôi không biết, vẫn là má Trương nói cho tôi anh đã về nhà rồi đã sớm lên lầu.

Về với Giang Trạc còn có mẹ của anh.

Tôi có hơi ngại ngùng, không biết đối mặt với người nhà anh như thế nào.

Bỗng nhiên có loại cảm giác căng thẳng như ‘Con dâu xấu phải gặp ba mẹ chồng’.

Tôi cúi đầu, tìm cách thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn đó.

Tôi điều chỉnh tâm trạng một chút thì đến cửa phòng làm việc, chuẩn bị kêu bọn họ xuống ăn cơm.

Mới vừa chuẩn bị gõ cửa thì anh thanh bên trong đã truyền đến.

“Sao lại gầy rồi, gần đây ăn uống không tốt sao?” Có lẽ là giọng nói của mẹ Giang.

“Không có gì, trong nhà có đầu bếp mới đến, kỹ năng nấu nướng tệ muốn ch///ết.”

Giang Trạc đáng ghét, lại có thể ở sau lưng nói xấu tôi, chút nữa tôi sẽ bóp ch///ết anh.

“Đầu bếp mới cái gì, nếu thật sự không được thì đổi đi.”

“Con chơi đủ rồi, định khi nào thì về đính hôn?” Mẹ Giang nhẹ nhàng thay đổi chủ đề.

Giang Trạc nói gì tôi không nghe rõ.

“Thật là làm bừa.” Mẹ Giang mắng một tiếng “Mẹ xem kết cục cuối cùng của con như thế nào?”

Cái gì kết cục? Cái gì đính hôn?

Giang Trạc đã có vợ chưa cưới rồi?

Giọng nói của mẹ Giang lần nữa vang lên: “Cô dâu tương lai của con con nhìn thấy rồi? Không phải con nói thích con bé nhiều năm rồi sao?”

Lời phía sau tôi cũng không chú ý nghe nữa, trong đầu toàn là “Thích nhiều năm rồi….” Nhưng mà chúng tôi rõ ràng mới vừa quen biết.

Nhưng tối hôm qua anh mới nghiêm túc nói với tôi, nhà họ Thịnh bên kia anh sẽ giải quyết, chỉ cần tôi mở miệng, chỉ cần tôi đồng ý.

Hóa ra anh chỉ đang chơi đùa tôi sao?

Nghĩ đến lúc đó, anh vừa nhìn thấy tôi đã kêu tôi đào hôn gả cho anh, trò chơi vụng về như vậy chỉ có một mình tôi thật lòng.

Có thể thật sự anh chỉ muốn gây rắc rối cho Thịnh Dục mà thôi.

Gia cảnh anh như vậy sao có thể không cần vị hôn thê mà lấy người khác.

Xem ra rất nhanh thôi anh sẽ kết hôn với người trong lòng, trò cười này của chúng tôi cũng nên kết thúc rồi.

Tôi giống như đã mất cái gì, lại giống như chưa bao giờ có được nó.

29.

Tôi nói với má Trương một tiếng, kêu bà chú ý nồi súp sườn ngô một chút.

Má Trương nhận thấy muộn như thế này tôi còn muốn ra ngoài có hơi lo lắng, tôi cười cười giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Không sao đâu má Trương, con chỉ ra ngoài mua chút đồ mà thôi.”

Vừa quay đi tôi liền khóc.

Dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành rồi đã đến lúc phải đi.

Từ biệt thự giữa núi đến chân núi tổng cộng là 13.725 bước.

Tôi cũng không biết là đi bao lâu, giầy cao gót đã bị mòn tôi cũng không dừng lại lần nào.

Trong miệng tôi liên tục đếm, sợ phân tâm sẽ nhớ đến anh.

Cảnh đêm cũng rất đẹp, rất giống đêm hôm qua.

Tôi hồn bay phách lạc về đến nhà.

Ba tôi vừa nhìn thấy tôi thì đã kéo tôi qua nhìn trái nhìn phải: “Sao lại gầy như vậy con gái, có phải không ăn cơm đúng không?”