[Ngôn Tình] Trở Về

Chương 117



"Sư huynh bất động rồi, con có thể đi ức hiếp nó rồi đấy."

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Trước đây Liên Hề Vi lo Chiêu Nhạc lớn lên sẽ thành một đứa thích khóc nhè nhưng nỗi lo của nàng không hề thành sự thật. Hình như nước mắt của con bé đã chảy hết vào thời còn mới sơ sinh rồi.

Sau năm năm tuổi, Chiêu Nhạc không còn khóc nữa, bình thường rất khó chọc con bé khóc, Tắc Tồn thử hơn mười lần mà không lần nào thành công. Riêng Chiêu Nhạc bị chọc tức cầm kiếm trúc đuổi theo ba sư huynh đáng ghét hòng chọt mông bọn họ. Tu vi của Tắc Tồn hiện nay được xem là hàng đầu trong tu tiên giới, một nhóc con mấy tuổi làm sao đuổi kịp y, thế là Tắc Tồn tha hồ tung hoành.

"Nào nào đuổi theo sư huynh đi nào Tiểu Chiêu Nhạc."

"Nào, khóc một cái cho sư huynh xem nào."

Tắc Tồn vừa chạy vừa quay đầu chọc Tiểu Chiêu Nhạc. Chiêu Nhạc bị chọc đỏ cả mặt, má phồng lên như chú ếch con. Con bé rơm rớm nước mắt nhưng cố nén để nước mắt không chảy xuống, tay cầm kiếm trúc đại sư huynh đẽo cho, quyết lòng rượt theo.

Vẻ ngoài Tắc Tồn vẫn còn là thiếu niên độ tuổi thanh xuân nhưng tuổi thật thì chừng ấy rồi, y chưa ý thức được thảm kịch sắp đến với mình, vẫn đang cười đùa ha ha. Cười đến giữa chừng thì khựng lại, giữ nguyên dáng chống nạnh cười to.

Liên Hề Vi bước ra, theo sau là Tắc Dung. Tắc Dung lườm đệ đệ một cái sau đó làm như không thấy gì quay mặt đi.

Tắc Tồn nháy mắt với Tắc Dung: ca ca mau cứu đệ!

Tắc Dung: cái gì á? Ta không hiểu đệ muốn nói gì, ta không biết gì hết, đệ tự mà cầu phúc cho mình đi.

Liên Hề Vi đến bên cạnh Tiểu Chiêu Nhạc, xoa đầu con bé, "Sư huynh bất động rồi, con có thể đi ức hiếp nó rồi đấy."

Tắc Tồn: sư phụ! Không! Không phải người thương con nhất sao! Tại sao lại tàn nhẫn như thế!

Tắc Tồn nháy mắt liên hồi với sư phụ, nháy muốn chuột rút đến nơi. Nhưng vị sư phụ đã chìm đắm trong sự đáng yêu của tiểu đồ đệ chẳng chút do dự chọn đứng về phía Tiểu Chiêu Nhạc.

Tiểu Chiêu Nhạc còn nhỏ nhưng ra tay cũng độc lắm, nghe sư phụ bảo thế thì làm mặt dữ dằn cầm kiếm trúc, khí thế hùng hổ xông về phía Tắc Tồn. Thật ra Tắc Tồn có bị chọt cả ngày cũng không để lại thương tích, suy cho cùng cũng là tu sĩ mà, chỉ có mất mặt thôi. Tắc Tồn bị tiểu sư muội cầm kiếm chọt mông cuối cùng cũng được nếm trải cảm giác hối hận.

Chiêu Nhạc chọt đến khi nào mỏi tay mới chịu ngừng. Tắc Tồn tưởng con bé bớt giận rồi, ai dè con bé ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức một lát rồi lại tiếp tục. Trời cao không phụ người có lòng, phần y phục trên mông Tắc Tồn bị chọt đến nát bươm.

Tắc Tồn cảm thấy mông mình mát lạnh, mà ngay những lúc xui xẻo thế này đại sư huynh lại về Thanh Trúc Lý. Hắn vừa bước vào cửa thì thấy chiếc mông trần của sư đệ.

Chấp Đình: "..."

Sau trận giáo huấn bi thảm đó, Tắc Tồn không dám chọc ghẹo tiểu sư muội nữa. Chẳng còn ai kiếm chuyện nên Chiêu Nhạc thuận lợi trưởng thành với hình tượng lạnh lùng của mình.

Nhưng trẻ con đều thích noi theo những người bên cạnh mình mà hình tượng người làm "vật tham chiếu" phải đủ ưu tú. Theo Chiêu Nhạc thấy, chẳng có ai lợi hại hơn sư phụ của mình, thế là con bé học theo hình tượng của sư phụ giống như người sùng bái Liên Hề Vi. Tuổi còn bé tí mà bắt đầu ôm kiếm, làm mặt lạnh với cả thế giới.

Thật ra suy nghĩ lúc ban đầu của Liên Hề Vi là hy vọng con bé giống đại đồ đệ, chung quy thì trong lòng nàng không có ai sánh bằng đại đồ đệ của mình nên mọi người noi theo hắn là quá đúng luôn rồi.

Nhưng đáng tiếc, đại sư huynh dịu dàng tỉ mỉ trong mắt Chiêu Nhạc giống một người mẹ cần được bảo vệ hơn. Chiêu Nhạc sống mười mấy năm chưa thấy đại sư huynh động thủ với người khác bao giờ, đôi tay của hắn dùng để cầm sách vở và chăm sóc hoa cỏ là nhiều. Trong ký ức của con bé, đại sư huynh luôn nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, dường như không biết giận là gì, từ nhỏ đến giờ đều là đại sư huynh chải tóc cho con bé.

Một người vẹn toàn vô hại thế này đương nhiên không thể trở thành anh hùng trong lòng tiểu cô nương.

Mỗi khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Chiêu Nhạc, Liên Hề Vi tự hỏi, "Bình thường trông mình cũng như có thâm thù đại hận thế này à?" Hỏi không ra câu trả lời nàng lại đi hỏi Chấp Đình, "Chấp Đình, con có thấy sư phụ rất khó gần không?"

Chấp Đình lắc đầu, bây giờ cả tu tiên giới chắc cũng chỉ có mình hắn dám lắc đầu thẳng thừng như thế. Dù sao thì tất cả sự dịu dàng của sư phụ có một nửa là dành cho hắn rồi. Biết bao năm qua, các đồ đệ khác bao gồm cả Chiêu Nhạc cũng thản nhiên chấp nhận sự thiên vị này của Liên Hề Vi. Không chấp nhận thì làm được gì, đối với những chuyện liên quan đến Chấp Đình, Liên Hề Vi chẳng thèm nói lý lẽ.

"Thật ra, giống sư phụ cũng tốt thôi." Chấp Đình nghịch miếng mai rùa, nói: "Đến khi con bé dần dần trưởng thành, nó sẽ tìm được con đường thuộc về mình. Vả lại sư phụ không nhận thấy sao, Chiêu Nhạc học làm mặt lạnh như sư phụ rất đáng yêu đấy?"

Liên Hề Vi ngẫm nghĩ, gật gù tán đồng: "Cũng phải."

Chợt nhớ ra điều gì, Liên Hề Vi lại đỡ trán, phiền não nói, "Không biết dạo gần đây con bé Chiêu Nhạc nghe ai nói có tà ma hại người, bảo muốn xuống núi trảm yêu trừ ma. Con bé mà xuống núi có mà đưa cơm tới tận miệng cho tà tu đó thì đúng hơn. Ta không khuyên được nó, con đi nói chuyện với nó xem sao."

Chấp Đình: "Ở mãi trên Doanh Châu nên muốn xuống núi cũng không phải chuyện gì lạ. Con thấy sư phụ cũng không cần quá quản thúc con bé."

Liên Hề Vi: "Còn thế nào được, nó còn quá nhỏ, ta không yên tâm, bọn tà tu đó rất phiền phức, ta sợ con bé xuống núi sẽ gặp chuyện."

Có lẽ vì vấn đề tuổi tác nên Liên Hề Vi cảm thấy bản thân ngày càng hiểu tâm tư của các bậc trưởng bối. Chấp Đình đặt mai rùa lại ngay ngắn, "Nếu con bé muốn xuống núi thật thì chi bằng để Tắc Dung Tắc Tồn dẫn sư muội đi cùng, như vậy cũng tiện chăm sóc lẫn nhau."

Lúc nói những lời này Chấp Đình không hề nhớ năm xưa mình phản đối chuyện hai sư đệ Tắc Dung và Tắc Tồn xuống núi ra sao. Sư đệ và sư muội luôn khác nhau thế đó, sư muội nuôi nấng từ nhỏ đương nhiên phải thương yêu hơn sư đệ da dày thịt thô rồi.

Liên Hề Vi: "Chấp Đình, con chiều theo Chiêu Nhạc thế mãi không tốt đâu."

Chấp Đình: "Nhưng nếu con không cho Chiêu Nhạc xuống núi thì người cũng bị con bé đeo bám không buông rồi chủ động dẫn nó xuống núi thôi."

Liên Hề Vi định phản bác nhưng nghĩ kỹ lại một loạt những chuyện xảy ra mấy năm qua, cuối cùng ngậm miệng. Nàng và Chấp Đình cũng chẳng biết là ai cưng chiều Chiêu Nhạc hơn ai.

"Thôi bỏ đi, con nói gì cũng đúng, vậy thì để Tắc Dung Tắc Tồn dẫn sư muội đi trải sự đời đi. Lâu rồi không xuống núi, ta cũng phải đi dạo đâu đó đây." Nàng nhìn đồ đệ rồi bất chợt hỏi: "Con cũng khá lâu rồi không ra ngoài, sao nào, đi cùng sư phụ chứ?"

Chấp Đình im lặng giây lát rồi từ chối, "Linh dược con trồng sắp nở hoa rồi, lúc này mà ra ngoài e là sẽ bỏ lỡ kỳ khai hoa, lỡ mất thời cơ hái linh dược."

Liên Hề Vi không bất ngờ tí nào, nói: "Để ta xem xem con ru rú mãi ở đây có mọc rễ hay không nhé."

Chấp Đình mỉm cười nhìn nàng. Liên Hề Vi thở dài, nhìn hàng trúc xanh ngoài kia nói: "Dạo trước Lâm Tị huynh trưởng nhắc chuyện hôn sự với ta…"

Lúc nói câu này, nàng không hề nhìn thấy ánh mắt trầm xuống ngay tức thì của Chấp Đình.

"Có thể lần này ta phải đi Đại Dư một chuyến, bàn chuyện hôn sự với Lâm Tị huynh trưởng."

Sư phụ và mấy sư đệ sư muội xuống núi hết cả, trên Doanh Châu Chủ phong chỉ còn lại Chấp Đình và Vi Hành không bước chân ra cửa nửa bước. Liên Hề Vi thường cười hai người giống rùa linh bảo vệ ổ quanh năm suốt tháng, nhưng Chấp Đình cảm thấy mình không giống Vi Hành. Vi Hành là không muốn đi còn hắn là không thể đi. Đối với hắn, Thanh Trúc Lý mà sư phụ dựng vì hắn đây là lồng giam phần tà ma trong lòng hắn.

Ổ đây có nhiều trận pháp hắn hao tâm tổn trí nhiều năm mới nghiên cứu ra để khóa chặt tâm ma và vô số linh thảo giúp định thần thanh tâm. Ở đây hắn có thể áp chế sự điên cuồng trong lòng mình, nếu rời đi quá lâu hắn sợ rằng mình không thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng, bình yên không bao giờ là mãi mãi, khi có kẻ ném đá xuống nước thì sự bình yên đó tự nhiên sẽ bị phá vỡ.

Tu tiên giới bỗng nổi lên tin đồn sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Liên Hề Vi sắp kết hôn với sơn chủ Đại Dư tiên sơn Thương Lâm Tị. Chẳng biết tin này là thật hay giả nhưng các đệ tử Doanh Châu tiên sơn ngày nào cũng tụm lại một đám bàn tán chuyện này. Nhiều đệ tử còn phán như thể hôn sự đã gần ngay trước mắt.

Sư phụ sẽ hoàn thành mối hôn ước này thật ư? Lúc chăm sóc hoa cỏ trong vườn, Chấp Đình cẩn trọng suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều lần. Kết luận cuối cùng là nàng sẽ làm thế. Những năm qua, nàng không bày tỏ thái độ đặc biệt gì với nam tử hay nữ tử, ngoại trừ mấy đệ tử bọn họ thì chỉ có Thương Lâm Tị thân thiết với nàng nhất. Sư phụ có tình cảm nam nữ với Thương Lâm Tị hay không? Chấp Đình không dám chắc.

Sư phụ của hắn dường như trời sinh đã không có nhận thức nhiều về phương diện này. Bất kể ai muốn tiếp cận nàng, muốn bày tỏ tình yêu với nàng, nàng đều từ chối ngay tức khắc. Giống như Lạc Dương và Cát Âm, vị trí của họ trong lòng sư phụ là bạn tốt, vậy thì nàng tuyệt đối không cho phép bọn họ vượt qua khỏi ranh giới tình bạn đó.

Cũng giống như… hắn. Đồ đệ vĩnh viễn là đồ đệ, có yêu thương đến mấy cũng chỉ là đồ đệ.

Tin tức hai sơn chủ tiên sơn sắp kết hôn đồn thổi rầm rộ nhưng nữ chính trong lời đồn làm như chẳng nghe thấy. Xuống núi một chuyến quay về, mới ở hai ngày lại nhớ tới mê chướng kỳ lạ ở vùng Tây Nam nên chuẩn bị đi xem.

"Sao, lần này có muốn đi cùng với sư phụ không? Ở miết trong này con không thấy tù túng à?"

Ma xui quỷ khiến thế nào, Chấp Đình đồng ý lời mời của sư phụ.

"Vừa hay phía Tây Nam có tông môn thuộc Doanh Châu xảy ra chút chuyện, con nhận nhiệm vụ này đích thân đi xem sao vậy."

Liên Hề Vi rất vui, "Đúng rồi, lâu lắm con không ra ngoài rồi, sư đồ chúng ta cũng đã lâu không vân du với nhau, lần này phải đi lâu một chút."

"Cũng được, vậy con đi thêm vài nơi với sư phụ, sau này cũng không biết còn cơ hội hay không."

"Sao lại không còn, chỉ cần con muốn, vi sư luôn tình nguyện đi với con mà. Bây giờ các sư đệ sư muội của con đều trưởng thành rồi, chuyện ở Doanh Châu cứ giao cho chúng nó xử lý, tránh cho con lao tâm khổ tứ thêm nữa." Liên Hề Vi chơi khăm mấy sư đệ của hắn mà chẳng thấy ngại tí nào.

"Được ạ." Chấp Đình mỉm cười đáp.

Nhưng chuyến này đi, đến khi họ trở về thì mọi thứ đã khác rồi.

- Hết chương 117 -