[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 66



"Miên Miên! Anh yêu em."

...

"Cố Thành, cháu dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút nửa."

Sáu loay hoay dưới bếp nhìn thấy anh đang đi xuống. Dáng vẻ, tâm trạng Cố Thành rất sảng khoái, vui vẻ. Sáu thầm cười ở trong bụng. Xem ra đêm qua hai đứa trẻ rất mãnh liệt. Cố Thành cười ôn hòa bước đến.

"Cháu dạy giúp Sáu chuẩn bị đồ ăn sáng."

"Ôi chao! Sáu cùng mấy người nữa làm là được rồi! Hiếm khi mới có mấy ngày được nghỉ, phải tĩnh dưỡng cho khỏe chứ?"

Sáu vừa thái thịt vừa niềm nở hồ hởi, ánh mắt lâu lâu nhìn ra hướng cầu thang xem thử động tĩnh. Cố Thành khẽ cong môi, sờ mũi, như hiểu được điều Sáu đang chờ đợi. Anh mờ ám, úp mở: "Mộc Miên mệt nên vẫn đang còn ngủ, có lẽ sẽ thức dậy muộn ạ"

Đêm hôm qua Cố Thành ham ăn, hết lần này đến lần khác chiếm đoạt, tận hưởng cơ thể mê người, mĩ miều của Mộc Miên, hại cô hụt hơi, mệt mỏi thiếp đi. Chắc phải đến trưa Mộc Miên mới thức giấc. Dì Sáu nghe xong cười càng lớn, Sáu sống đến ngần này tuổi rồi dĩ nhiên là hiểu được câu nói của anh. Sáu khoan khoái tiếp tục chuẩn bị bữa sáng. Cố Thành không nói gì thêm, chầm chậm lại muốn giúp Sáu một tay thì liền bị xua đi.

"Ấy, để Sáu làm! Cháu vào với Bắp đi, thằng bé mong cháu từ tối qua."

Sáu không thể để Cố Thành động chân, động tay vào chuyện bếp núc được. Tranh phần Sáu biết lấy gì làm? Huống hồ nấu nướng là việc dì thích nhất. Cố Thành đành bỏ lại mớ rau xuống bàn, nhẹ giọng vâng rồi đi vào phòng bế Bắp.

Con trai sáng ra đã được Sáu cho ăn sữa ngoài, tắm rửa sạch sẽ. Thằng bé phấn khởi chớp mắt tròn xoe nhìn Cố Thành, nhăn mặt cười lộ ra cái miệng xinh xắn, nưới răng hồng hồng. Ánh mắt Cố Thành dần trở nên thâm tình, dịu dàng cúi đầu thơm lên trán Bắp một cái. Anh ẵm con trai ra ngoài tản bộ, hít thở khí trời.

Thắng bé đảo mắt nhìn xung quanh, bộ dạng cực kỳ thích thú. Cố Thành phì cười, thủ thỉ với con trai: "Bảo bối! Ba nói mẹ sinh thêm em cho con nhé?"

Anh muốn thấy Miên Miên trong thời kỳ mang thai, muốn đích thân chăm sóc, chuẩn bị tất cả mọi thứ cho con mình, thực hiện trách nhiệm người chồng, đưa cô đi khám thai. Bù đắp lại quảng thời gian Mộc Miên sinh Bắp anh không được làm.

Bắp dường như hiểu được anh nói gì, thằng bé cao hứng quơ tay chân loạn xạ, cười. Cố Thành yêu thương gật đầu: "Đúng là con trai ba..."

...

10 giờ Mộc Miên uể oải mới tỉnh dậy, toàn thân từ trên xuống dưới đều đau nhức, làn da trắng mịn in đầy dấu hôn xanh tím ái muội đêm qua Cố Thành để lại. Mộc Miên nhớ lại liền ngượng ngùng cắn môi đỏ mặt, cô trùm kín chăn không dám xuống giường.

Nghe thấy tiếng bước chân, tiếng mở cửa phòng ngủ tim Mộc Miên càng đập mạnh thình thịch, hồi hộp. Tiếp đó là tiếng cười khe khẽ, cô cảm nhận một bên giường chuyển động lún xuống. Cố Thành ngồi trên nệm đặt bàn tay lên chăn ôm gọn vòng eo mảnh khảnh, nhỏ nhắn của cô, thanh âm xót thương hỏi:

"Còn đau không em?"

Mộc Miên ở trong chăn chỉ gật đầu. Cô đau muốn chết đi, không ngờ đã sinh một bé rồi, mà khi quan hệ vẫn đau thấu xương như vậy? Cố Thành áy náy kéo chăn xuống, đưa tay vuốt ve tóc cô.

"Anh xin lỗi!"

Mộc Miên thấy ánh mắt Cố Thành dần thẫm lại nét mặt buồn buồn, Mộc Miên cười mỉm lắc lắc đầu đáp:

"Em không sao! Là em cam tâm tình nguyện! Với lại, em thích lắm." Mộc Miên mạnh bạo thổ lộ lời thật lòng. Kỳ thực là khi cơn đau qua đi thì một dòng khoái cảm, sung sướng kì lạ nuốt chửng lấy cô.

Cố Thành khom lưng cúi đầu xuống hôn lên trán cô, thâm tình nhẹ nhàng: "Anh cũng vậy."

"Con đâu rồi anh."

"Con đang ở dưới nhà với dì! Em đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn, sáng nay dì có nấu canh tẩm bổ cho em."

Mộc Miên gật đầu, định xuống giường thì phát hiện ra bản thân còn trần truồng, ngước mắt nhìn anh xấu hổ. Mặc dù đã trải qua một đêm kịch liệt nhưng thú thật cô vẫn chưa thể thích nghi được việc không mặc gì ở trước mặt anh.

Cố Thành thấy Mộc Miên vẫn nằm im bất động trên giường liền mở miệng hỏi: "Em sao vậy?"

"Anh... có thể ra ngoài trước không?"

"Em vẫn còn xấu hổ sao?"

Cố Thành hiểu ý bật cười khanh khách hướng mắt nhìn xuống tấm chăn. Mộc Miên càng ngại hơn, vung tay đánh lên vai anh một cái. Anh tỏ vẻ đầu hàng, véo má cô, thỏa hiệp đứng dậy rời khỏi phòng ngủ. Sau khi anh đi Mộc Miên mới có thể thở phào đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.