[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 11



Anh đưa tay xoa xoa gò má của cô

"Ngủ say vậy sao?"

Sau đó anh liền nhẹ nhàng bế cô cùng với Lục Thần rời khỏi bệnh viện. Trên đường ra chỗ đậu xe,Lục Thần có vẻ lo lắng

"Thiếu gia! Hiện giờ ngài vẫn ổn chứ? Tôi đã lấy thuốc ở bệnh viện mang theo rồi,ngài vẫn nên ăn một chút rồi uống thuốc!"

Anh bế Ngải My một cách nhẹ nhàng rồi nói

"Không cần đâu! Tạm thời bây giờ tôi không sao cả!"

Sau đó họ tiến hành quay về Hoàng thị, sau khi bế Ngải My đến phòng làm việc của mình, để cô nằm nghỉ ở căn phòng phía sau phòng làm việc,anh liền quay về phía phòng họp. Trong phòng họp chỉ có anh và Lục Thần, anh xem qua những bản hợp đồng đó rồi liền cười khẩy

"Vương thị này...rốt cuộc lại đang âm mưu gì nữa đây?"

Anh lật đi lật lại những bản hợp đồng ấy rồi nói

"Sau bao nhiêu năm khôi phục lại không phải là chuyện dễ dàng, bây giờ lại đề nghị hợp tác trong hoà bình, quả nhiên..là sức chịu đựng rất tốt"

Tập đoàn Hoàng thị trước nay nổi tiếng là tập đoàn thiết kế trang sức nổi tiếng ở Bắc Kinh, bây giờ Vương thị lại đột nhiên muốn hợp tác, lẽ nào là đang cố tình gợi lại chuyện xưa. Lục Thần nét mặt khẩn trương

"Thiếu gia,vẫn nên cẩn thận! Mặc dù chuyện Vương thị qua đã lâu, nhưng họ chắc chắn sẽ không đơn giản là muốn hợp tác bình thường!"

Sao mình lại ở đây?

Ngải My thức giấc,lại thấy mình đang ở công ty, cô đi ra ngoài, không có Hạo Thiên ở phòng làm việc. Vừa chuẩn bị đi ra thì anh cùng với Lục Thần đi vào, còn đang thảo luận về công việc như mình chưa từng ở bệnh viện

"Cứ coi lại hợp đồng một lần nữa rồi soạn sẵn vài bản thảo cho tôi"

"Dạ, thiếu gia!"

Cả hai nhìn sang thì thấy Ngải My đang nhìn, anh biết cảm giác của cô lúc này, chắc là đang rất giận anh. Anh quay sang bảo với Lục Thần

"Cậu ra ngoài đi!"

"Dạ!"

Anh ta vừa ra,Ngải My đã đi về phía Hạo Thiên hỏi

"Tại sao anh lại đưa em về đây?"

"Anh có một số việc gấp cần giải quyết"

Cô cảm thấy có phải tập đoàn này quá quan trọng rồi không? Chẳng lẽ tập đoàn lớn thế này lại chỉ có một mình anh phải làm việc thôi sao? Nghĩ tới chuyện đó, cô cảm thấy thật tức cười

"Việc gấp? Nó quan trọng hơn sức khỏe của anh sao Hoàng Hạo Thiên?"

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không do dự mà trả lời

"Phải"

Ngải My cụp mắt, thở dài một hơi

"Bác sĩ nói anh bị sốt siêu vi, suy nhược do làm việc quá sức, vậy mà anh chưa uống thuốc đã vội vàng chạy về đây vì công việc"

"Nhưng anh cảm thấy mình đã khá hơn rồi!"

"Khá hơn? Anh lúc nào cũng công việc? Anh xem thường sức khoẻ của mình vậy sao"....

"Xem thường sự quan tâm của em vậy sao?"

Anh cảm thấy những lời cô vừa nói nghe sao mà quen quá, giống như những lời anh đã nói với cô sau buổi tiệc đáng quên đó.

"Em nói những lời này có phải là em đang trách anh hôm qua đã nặng lời với em không?"

Ngải My có chút bất ngờ, cô chưa từng nghĩ cô sẽ trách anh về chuyện hôm qua

"Em không trách anh. Chỉ là em không thể hiểu, tại sao anh có thể quan tâm em được còn em thì lại không? Em chỉ là không muốn anh vì công việc mà mệt mỏi? Chẳng lẽ như vậy là sai rồi sao?"

Anh hiểu rồi. Thì ra cô là đang quan tâm anh. Vậy mà lúc đầu anh cứ nghĩ cô chỉ sợ mẹ anh lo lắng, anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ công việc nhiều quá thật sự làm anh mệt mỏi rồi. Anh đi đến gần, nhìn cô trấn an

"Đừng lo! Lát nữa anh nhất định sẽ ăn rồi uống thuốc"

Sao hôm nay Hạo Thiên biết nghe lời thế nhỉ? Anh ấy cứ lạ làm sao ấy?

"Tạm tin anh lần này!"

Ngải My về nhà trước, nhưng cô quyết định không đi xe mà là đi bộ, còn dặn dò tài xế đừng để Hạo Thiên biết, nếu không ông ta chắc chắn bị đuổi việc.

Cô vừa đi vừa cảm thấy dạo này tính tình mình thay đổi thật thất thường. Cô cũng không rõ tại sao đôi khi mình lại nổi cáu? Tại sao mình lại tức giận? Và tại sao mình lại có nhiều cảm xúc khác lạ khi ở cạnh Hạo Thiên. Cô luôn theo đuổi anh, luôn tìm mọi cách để anh chú ý, đôi khi anh khiến cô rất bực mình nhưng chưa từng để cô phải thất vọng

Đang bâng khuâng đi trên vỉa hè thì bỗng nhiên một bóng người lướt vèo qua, giật mất chiếc túi xách hàng hiệu của cô

"Này! Cướp! Có cướp!"

Ngải My vừa hốt hoảng hét lên vừa đuổi theo, cô cởi cả giày ra nhưng vẫn không đuổi kịp, gót chân sắp sưng phù lên luôn rồi

"Đứng lại! Cướp!"

Đi ngang qua một cửa hàng quần áo, có một người đang đứng ở ngoài cửa cạnh một chiếc ô tô, anh ta nhìn chằm chằm vào tên cướp đang lao tới, nhìn thật chính xác rồi lao ra túm gọn lấy hắn quật xuống. Người dân xung quanh nhanh chóng giao hắn cho cảnh sát. Anh kia cũng trả lại túi xách cho cô

" Của cô đây!"

"Cảm ơn anh!"

Cô mang lại giày rồi cười nói

"Cảm ơn anh một lần nữa! Tôi phải về rồi!"

Thấy cô đi bộ lại còn đang đi khập khiễng, anh ta liền đi đến nói

"Để tôi đưa cô về, chân cô thế này rồi, không đi bộ được đâu!"

"Vậy..làm phiền anh rồi!"

Giờ này có lẽ Hạo Thiên vẫn còn ở công ty, mình chỉ đành đi nhờ anh này vậy...

"Tôi tên là Vương Hoài Đức, còn cô?"

"Tôi tên La Ngải My! A! Tới rồi!"

Vương Hoài Đức dừng xe lại, quay sang mới thấy mình đang dừng ở trước cổng lớn của Hoàng gia.

...