[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 18



Vừa bước vào thấy Ngải My đứng ở cạnh bàn thầy Hiệu trưởng, tên mập kia không để ý đến Hạo Thiên mà đã sổ sàng đi về phía cô cười đểu

“Chào cô em! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Hoàng Hạo Thiên ngay lập tức đứng phắt dậy quay lưng lại tát cho hắn ta một cú trời váng ngã lăn quay xuống đất

“Hạo Thiên!”

Ngải My bối rối kéo tay anh lại, phòng của ông thầy này giờ đây đã có kịch hay để xem rồi.

Hắn ta lòm còm ngồi dậy trừng mắt nhìn dưới sự giúp đỡ của hai người kia. Hạo Thiên lao đến túm lấy cổ áo hắn mà quát lớn

“Thằng khốn! Là mày đánh cô ấy có phải không?”

“Là tao đấy thì sao?”

Hai bên can ngăn bất thành, cứ như lại châm dầu vào lửa. Tên mập kia to xác như thế mà Hạo Thiên cũng không biết sợ là gì,còn xông đến đánh hắn một phát, đủ thấy anh đang nổi giận đến nhường nào.

Hình như cô gái kia nhận ra anh, nhìn một hồi thì liền thì thầm với tên mập

“Này! Đừng gây sự nữa! Anh ta là Hoàng thiếu gia Chủ tịch tập đoàn Hoàng thị lớn nhất Bắc Kinh đấy! Muốn chết à?”

Danh tiếng của anh tới bây giờ chúng mới biết thì có lẽ đã quá muộn rồi. Hạo Thiên hất tay ra đẩy hắn, sau đó quay sang đổ hết lên đầu thầy Hiệu trưởng

“Còn ông? Đây là đạo đức của giáo viên đấy à? Ông chán sống rồi phải không?”

“Hạo Thiên bình tĩnh đi được không?”

“Để anh nói!”

Ông ta nét mặt khổ sở khóc lóc cầu xin

“Hoàng thiếu gia xin hãy lượng thứ,là tôi có mắt như mù, không biết tiểu thư đang học ở đây, xin hãy tha cho tôi”…

Hạo Thiên cố gắng kiềm chế bản thân mình để khắc đập nát cái phòng này ra. Anh lườm sang đám người đang nín thinh kia rồi nhìn ông ta chằm chằm mà nói

“Tôi cho ông hai lựa chọn, nghe cho kĩ đây! Một là đuổi bọn chúng ra khỏi đây để được yên ổn. Hai…là để bọn chúng lại…sau đó tôi sẽ cho người đến đập nát cái trường này!”

Thầy Hiệu trưởng méo mặt run rẩy tay chân,ông ta lần này xem như “may mắn” rồi, được Hạo Thiên “chăm sóc” tận tình như vậy, chuyện này đến chết ông ta cũng không dám tái phạm, không dám quên nữa.

Thế là không do dự gì, ông ta liền nói

“Tôi chọn quyết định thứ nhất! Tôi sẽ đuổi bọn chúng! Tôi hứa đấy!”

Bọn người kia thế là đành phải ôm nỗi hận mà rời đi.

“Hôm nay anh có việc gấp ở công ty nên không đưa em về nhà được! Lục Thần sẽ đưa em về nhé!”

Hoàng Hạo Thiên nhìn Ngải My cười ôn nhu nhẹ nhàng, nụ cười này thật là khiến người ta cảm nắng quá. Cô nhìn anh làm nũng

“Không chịu!”

Hạo Thiên cau mày

“Lại hư rồi phải không?”

Ngải My xụ mặt đành nghe lời anh, cô mở cửa xe đi qua xe của Lục Thần ngồi. Anh ngồi trên xe, nhìn cô đi được một lúc rồi mới rời đi.



Đã mấy ngày bỏ bê việc ở công ty, chắc bây giờ đã chất thành đống mất rồi.

Hạo Thiên vừa vào chưa bao lâu thì đã có người lật đật chạy đến,cầm theo một số tài liệu, nét mặt hớt hải

“Hoàng tổng! Không hay rồi! Hoàng tổng!”

Anh ngồi trên ghế, nhìn bộ dạng này mà thấy không vui,lạnh nhạt hỏi

“Có chuyện gì? Từ từ mà nói”

“Sản…sản phẩm dây chuyền pha lê vừa mới ra mắt…của chúng ta…bị tố là ăn cắp bản quyền”

Hạo Thiên nghe xong thì vô cùng kinh ngạc,anh đứng ngay dậy

“Cái gì?”

Trương quản lý kia sợ xanh mặt, lỡ như anh đùng đùng nổi giận rồi trút hết lên đầu anh ta vậy chẳng phải quá thê thảm rồi sao?

Hạo Thiên cố giữ bình tĩnh, anh hít một hơi rồi hỏi

“Là ai đã tố chúng ta?”

“Dạ…dạ…là Vương thị”

Anh hừm một tiếng trong cổ họng, không ngờ bọn họ lại phản đòn nhanh như vậy. Nhân cơ hội đây là sản phẩm tâm đắc nhất của Hoàng thị mà đánh một đòn tâm lý, cũng không phải dạng dễ đối phó như anh đã nghĩ.

Anh nhận lấy số tài liệu mà quản lý Trương đưa cho, quả nhiên là sản phẩm có nhiều điểm giống nhau đến kinh ngạc. Dây chuyền của Vương thị lại còn ra mắt trước Hoàng thị chỉ cách hai tiếng đồng hồ.

Quả nhiên là thâm kế…. Truyệ𝓷 hay? Tì𝐦 𝓷gay 𝙩ra𝓷g chí𝓷h ~ T𝑹uMT 𝑹𝐔YEN﹒V𝓷 ~

“Chuyện này xảy ra khi nào?”

Trương quản lý nghe anh hỏi câu này mới thật sự run rẩy

“Dạ…hai ngày…rồi ạ!”

Hạo Thiên nghe xong liền nổi cơn tam bành,anh ném số tài liệu kia vào người của anh ta rồi quát

“Tại sao bây giờ mới nói tôi biết hả? Anh muốn về nhà với vợ rồi có phải không?”

Cơn thịnh nộ đang lên cao trào, tưởng chừng như quản lý Trương đã suýt “lên đường” rồi thì bên ngoài có một cô thư ký vô tội bước vào

“Hoàng tổng…có…cô Kiều Khả Khả đến tìm ạ”

Anh lườm một cái,cả hai như bay mất hồn vía. Sau đó anh liền không nói thêm lời nào mà đi cùng thư ký ra ngoài. Về phần quản lý Trương, suýt nữa đã chết vì bị yếu tim…