[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 2



Chuyện này lại phải kể từ hai mươi bảy năm trước, khi đó gia đình của Hoàng thị và La thị đã kết thân với nhau, hai vị phu nhân của hai nhà lại là bạn tốt, còn hứa hẹn với nhau,nếu sau này sinh con ra đủ một trai một gái thì sẽ kết thành thông gia, còn nếu không thì sẽ là một đôi bạn tốt. Nhưng xem ra,bạn tốt không dễ làm, thông gia cũng không dễ kiếm.

Từ sau khi La gia gửi Ngải My cho Hoàng gia để nuôi dưỡng và chăm sóc,Hoàng phu nhân đã xem như đây là con dâu tương lai của mình rồi, không ai có thể thay thế được.

Từ khi Hạo Thiên còn rất nhỏ, bà đã giao cho anh một trách nhiệm

"Tiểu Hạo, sau này con nhất định phải chăm sóc,bảo vệ và yêu thương Ngải Nhi cho đến cùng, con có hiểu không?"

Hạo Thiên lúc đó ngây thơ đáp

"Dạ vâng!"...

Bây giờ nghĩ lại chắc là anh đang cảm thấy hối hận lắm nhỉ?

Ngải My của ngày đó khác xa so với bây giờ quá nhiều. Năm đó cô là một cô bé đáng yêu lanh lợi hoạt bát, tuy lúc nào cũng bám lấy anh nhưng chưa từng gây sự bướng bỉnh chút nào

"Anh Hạo Thiên, em muốn ăn kẹo"...

"Anh Hạo Thiên, em sợ sấm"...

"Anh Hạo Thiên, em sợ sâu"...

...

Khi đó,dù là lúc anh đi học về, đang đọc sách hay là đang chơi game cô đều quấn quýt bên cạnh. Ngải My lúc đó rất biết nghe lời. Nhưng không hiểu tại sao càng lớn tính tình cô càng thay đổi, cô bướng bỉnh, hay cáu gắt, hay nổi giận vô cớ còn rất thích gây sự, khiến Hoàng Hạo Thiên phải đau cả đầu

"Anh đi học, em theo anh làm gì?"

"Em đi theo để giữ anh!"

"Giữ anh? Để làm gì?"

"Lỡ như có cô gái nào khác làm cho anh để ý thì sao hả?"

Ngải My của hôm đó quyết tâm đi theo Hạo Thiên đến trường, còn chuẩn bị cả ba lô và đồng phục đi học. Nhưng ngặt nỗi lúc đó cô chỉ mới 9 tuổi, còn anh thì đã 13, làm sao mà học cùng nhau được?

Để xoa dịu cô, anh chỉ đành nói

"Khờ quá! Không ai cướp anh khỏi Ngải My được đâu"

Nhưng cô vẫn có một quyết tâm bùng cháy trong ánh mắt. Hết cách, Hạo Thiên đành phải lừa cô, bảo cô vào nhà trước rồi mình đi mua kem xong sẽ vào ngay, thế mà cô tin thật.. Cô đi một mạch vào trong sân nhà, nhưng khi quay lại thì thấy anh chạy rất nhanh. Biết mình bị lừa, cô vừa khóc vừa chạy theo

"Anh Hạo Thiên!Đừng bỏ em!"

Chạy nhanh như vậy lại đang mặc váy ngắn, cô bị trượt té, trầy xước chảy máu cả đầu gối

"Ahhhh"

Hoàng Hạo Thiên nghe thấy tiếng hét của cô liền không đành lòng mà quay lại

"Ngải My?!!"

Thế là ngày hôm đó anh phải nghỉ học ở nhà để băng bó vết thương cho cô.

Nhiều lúc anh thấy mẹ mình thật vô lí, còn vì những lần gây sự bướng bỉnh của cô mà mắng anh, mỗi lần như thế anh cũng có nỗi ấm ức không nhịn được, có lần anh đã hỏi

"Tại sao mẹ lại yêu thương Ngải My như vậy? Con mới là con ruột của mẹ kia mà?"

Mẹ anh chỉ trả lời

"Con chỉ cần biết mình phải đối xử thật tốt với con bé, không được làm khổ con bé, vì nó đã khổ quá nhiều rồi"

Sau đó anh im lặng, từ từ quen dần với bản tính của Ngải My, cũng không trách cô làm gì. Anh vẫn cứ lạnh lùng như thế, thờ ơ như thế, nhưng không có nghĩa là anh không quan tâm cô, không lo cho cô

"Hoàng tổng! Tiểu thư đến..đến rồi!"

Đang trong cuộc họp, một nhân viên khuôn mặt hớt hải chạy vào thông báo. Mọi người lập tức bàn tán xôn xao

"Nghe nói cô ấy là vị hôn thê của Hoàng tổng?"

"Tôi cũng nghe như thế! Nghe nói cô ấy rất bướng, tính tình rất khó chiều"

"Nhưng tôi lại nghe nói cô ấy rất xinh đẹp!"

Đương lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, thì cánh cửa phòng họp vừa mới được đóng bị đạp mạnh vào

Ngải My vui vẻ bước vào nở một nụ cười toả nắng, trông cô cứ như một tiểu tiên nữ

"Hạo Thiên! Em tới thăm anh này!"

Hạo Thiên đưa tay che mặt thở dài, cuối cùng thì cũng không nhân viên nào có thể ngăn nổi bước chân của cô. Anh thở mạnh một cái nữa, rồi trầm giọng nói

"Mọi người ra ngoài đi! Cuộc họp kết thúc ở đây!"

Họ ngưng bàn luận, cùng nhau đi ra ngoài. Của phòng họp vừa đóng lại, Hoàng Hạo Thiên liền nhìn cô nghiêm khắc hỏi

"Ở đây là công ty, ai cho em tùy tiện vậy hả? Còn xông vào phòng họp của anh nữa?"

Ngải My hồn nhiên đáp

"Em đến thăm anh mà?"

Anh lắc đầu không nói nên lời, cô đi đến ngồi ở ghế cạnh anh, bắt đầu than phiền về tài xế riêng của mình

"Mà tên tài xế anh cử cho em ấy..làm việc thật là chậm chạp quá đi! Em không thích chút nào''

"Vậy em muốn sao?"

Cô nhìn anh vui vẻ

"Em muốn học lái xe hơi"...

Anh nghe xong liền nhìn cô đầy sát khí, nhấn mạnh hai chữ

"KHÔNG ĐƯỢC"...

"Tại sao lại không được?"

Ngải My bất ngờ thật sự vì thái độ phản đối kịch liệt này của Hoàng Hạo Thiên. Anh khẽ hắn giọng, cố giữ cho mình bình tĩnh lại rồi nói

"Em chạy xe máy còn không vững thì làm sao mà chạy xe ô tô được chứ? Rất nguy hiểm!"

Ngải My chống cằm nhìn anh chăm chú, môi cô nở nụ cười ngọt ngào, cố tìm kiếm đôi mắt sâu thẳm của anh, cô trêu

"Hoàng Hạo Thiên! Anh đang lo cho em phải không?"