[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 4



Anh kéo cô đến bãi đậu xe, liền bị cô vùng vẫy dữ dội

"Bỏ tay ra Hoàng Hạo Thiên! Anh làm em đau đấy!"

Anh nghe vậy liền bỏ tay ra. Cô nhăn nhó ôm cô cổ tay xoay xoay, anh nhìn cô nghiêm giọng hỏi

"La Ngải My em đang làm trò gì vậy? Đó là khách hàng của anh mà?"

"Khách hàng gì mà ăn mặc như thế hả?"

"Em đừng có gây sự nữa được không? Cô ta ăn mặc thế nào anh có quyền cấm cản à?"

"Em gây sự vô cớ? Anh nói em như thế à?"

"Còn không phải sao? Em đã làm nhiều chuyện quá đáng lắm rồi đấy! Em tự mình mà kiểm điểm lại đi! Anh không chịu nổi em nữa rồi!"

Anh tức giận quay mặt đi nơi khác. Ngải My nhìn anh uất ức. Thì ra trong mắt anh cô là người phiền phức lại thích gây sự tới như vậy. Cuối cùng thì hôm nay anh cũng không chịu nổi nữa mà nói ra rồi. Cô rưng rưng nước mắt

"Anh nói anh là hôn phu tương lai của em, vậy anh đi với cô gái khác em không có quyền được ghen à?"

"Ghen? Nhưng đây là đối tác làm ăn của anh?"

"Vậy tại sao cô ta lại nói em là em gái của anh? Anh giải thích đi! Có phải anh nói với cô ta như thế không? Nói em là em gái của anh? Hoàng Hạo Thiên! Em thật sự không hiểu nổi anh. Lúc thì anh nói anh là hôn phu của em, nhưng ở bên ngoài thì người ta lại gọi em là em gái của anh. Tôi là con rối để cho các người xoay vòng vòng hay sao hả?"

Ngải My nói trong nước mắt, giọng cô nghẹn ngào. Hoàng Hạo Thiên nhìn cô ngạc nhiên

"Em"..

"Nếu anh đã nghĩ tôi phiền phức thích gây sự như vậy..thì từ nay về sau tôi sẽ không để anh thấy mặt của tôi nữa"...

Cô nói rồi liền lao người ra phía bên đường, xe cộ qua lại không ngừng. Một chiếc xe lướt ngang cô,Hạo Thiên nhanh tay kịp lúc kéo cô vào lòng. Nét mặt anh có chút lo lắng lẫn chút bực mình

"La Ngải My em điên rồi sao?Em có biết làm vậy là nguy hiểm không hả?"

Cô liền đẩy anh ra thật mạnh, tức tối nói

"Không cần anh quan tâm!"

Sau đó cô bỏ đi luôn mà không quay đầu nhìn lại. Đi được một lúc thì đón taxi chạy mất hút. Hoàng Hạo Thiên rít một hơi, vò đầu rồi đạp chân vào bụi cây bên đường

"Chết tiệt"

Anh đi về nhà với vẻ mặt không vui, áo sơ mi thì nửa trong nửa ngoài, cà vạt cũng không ngay ngắn, mặt thì đầy sát khí bước vào phòng khách. Mẹ anh như đã ngồi đó sẵn để chờ anh, có lẽ Ngải My đã về nhà rồi khóc lóc một trận linh đình.

"Con vừa đi đâu về vậy?"

Anh không nói gì mà đi thẳng lên lầu, đi được vài bước thì mẹ anh lên tiếng

"Đứng lại! Con đã làm gì Ngải Nhi của mẹ? Tại sao con bé lại khóc nhiều như thế hả?"

Anh đi được vài bước thì dừng lại, lạnh lùng hỏi

"Cô ấy nói gì với mẹ rồi à?"

"Con bé không nói gì hết! Về nhà đã khóc chạy lên phòng rồi!"

Anh im lặng rồi đi lên phòng, đứng trước cửa phòng của Ngải My. Cô vẫn đang khóc ở trong phòng, cô cầm gối ném khắp nơi,còn mắng anh đủ điều

"Hạo Thiên thối! Hạo Thiên xấu xa,đáng ghét! Anh ấy nặng lời với mình! Anh ấy không cần mình!"...

Anh gõ cửa nhưng im lặng không nói. Cô nghe tiếng gõ cửa liền nín khóc, hỏi

"Là ai đó?"

Anh vẫn không lên tiếng trả lời. Ngải My không biết là ai nên đã đi đến mở cửa. Cửa vừa hé ra,thấy mặt của Hoàng Hạo Thiên,cô liền vội vàng đóng cửa nhưng bị anh ngăn lại

"Ngải My! Mau mở cửa ra cho anh!"

"Không mở!"

"Mau mở ra! Giằng co như vậy sẽ làm em đau đấy!"

"Tôi không cần anh quan tâm! Hoàng Hạo Thiên! Anh đi đi!"

Cả hai giằng co kéo cửa đẩy qua đẩy lại,cuối cùng Ngải My cũng giữ được thế, cô nắm nắm đấm cửa đẩy một cái thật mạnh. Nào ngờ lúc đó tay của Hạo Thiên đang đưa vào nên đã đập phải tay anh một cái thật mạnh,làm anh đau điếng nhưng anh chỉ có thể rít lên một tiếng

"Hạo Thiên?!!"

...

Ngải My biết cú đập mạnh vừa rồi đã đập phải tay của Hạo Thiên, cô bắt đầu sốt ruột gọi tên anh. Cô tựa lưng vào cửa, giọng run rẩy

"Anh..Hạo Thiên? Anh sao rồi? Anh..còn ở đó chứ?"

"Anh không sao!"

Tuy nói là không sao, nhưng bị một cánh cửa đập vào mạnh như thế, chẳng lẽ lại không có cảm giác gì? Da của Hạo Thiên chẳng lẽ là da trâu hay sao? Hay là đã hoá đá rồi?

Ngải My đột nhiên không giận dỗi nữa, điều mà cô lo lắng lúc này vẫn là tay của Hạo Thiên. Cô không do dự gì mà mở cửa bước ra. Anh đứng ngay trước mặt, ôm cánh tay đứng nhìn cô, nét mặt vẫn lạnh lùng, hầu như không có biểu hiện của sự đau đớn. Cô đi đến nhẹ nhàng đỡ tay của anh lên xem

"Tay của anh bầm tím hết rồi này! Còn nói là không sao sao?"

Hạo Thiên chợt lùi lại giữ khoảng cách với cô,anh cụp mắt

"Đừng đến gần anh!"

Cô ngây ngốc hỏi

"Tại sao?"

"Chẳng phải em nói không muốn gặp anh bảo anh đi đi hay sao? Là do anh ngoan cố không chịu đi nên mới để mình bị thương. Đây là do anh tự làm tự chịu"...

"Hạo.. Thiên?"...

Cô dường như đã hiểu ra gì đó. Ngoan cố sao? Phải. Hạo Thiên chính là đang nhắc nhở cô, mọi chuyện mà cô nhìn thấy trước mắt đôi khi không giống như những gì cô nghĩ. Có thể Hà Ngân thật sự là đối tác làm ăn của anh, còn chuyện cô ta nói cô là em gái của anh chắc chỉ do trùng hợp. Vậy ra..sự ương ngạnh của cô lại gây ra hậu quả nghiêm trọng thế này.

Ngải My cụp mắt, giọng ủ rũ

"Em xin lỗi!"