[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 40



Sống cùng nhau từ nhỏ? Hứa hôn với nhau? Đến khi…25 tuổi sẽ kết hôn sao? Hạo Thiên… chưa từng nói với mình những chuyện đó. Anh ấy…đã ở cùng cô gái đó mười mấy năm trời sao? Anh ấy giấu mình? Tại sao chứ?

Có lần Hạo sau cùng Hải Anh đi bộ về đến tận nhà mình, đến khi đứng trước cổng nhà, Hải Anh thật sự tò mò muốn biết xem bên trong Hoàng gia có gì mà lại to lớn và lộng lẫy đến thế. Hải Anh hiếu kì

“Mình có thể vinh hạnh được vào nhà cậu không?”

Hạo Thiên nhìn về phía cửa sổ phòng Ngải My ở tận trên phía lầu rồi gãi đầu nhìn cô ta

“Mẹ của mình rất khó tính, hay là để khi khác nhé!”

Lại một lần khác đứng trước cổng nhà của Hạo Thiên, nhưng Hải Anh mãi vẫn không thể vào nhà được. Đến bây giờ cô ta mới biết, thì ra Ngải My chính là nguyên nhân khiến cho anh trở nên xa cách cô ta, mặc dù đã từng cho cô ta hi vọng.

Hải Anh chấn động thật sự. Chuyện lớn như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều chẳng biết gì, bây giờ biết thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.

“Cô và anh ấy…đã thân thiết đến vậy sao?”

Hải Anh gục đầu, trong vô thức cô ta đã hỏi Ngải My câu ấy.

Cô ta vốn không hề biết anh đã từng có hôn ước, đã vậy lại còn sống cùng Ngải My biết bao nhiêu năm trời. Liệu họ đã thân mật với nhau thế nào? Hạnh phúc ra làm sao? Vậy mà cô ta còn nghĩ mình là người mà Hạo Thiên vẫn luôn chờ đợi, chờ ngày cô ta trở về.

Lầm! Cô ta đã lầm rồi!

“Ý của chị là sao?”

Ngải My ngây thơ vẫn không biết rằng ý mà cô ta muốn hỏi là gì. Cô ta chỉ cười nhạt rồi lắc đầu quay đi, đi đến ngoài cửa thì dừng lại. Hải Anh hơi nghiêng đầu về phía cô đang đứng ở bồn rửa tay rồi lạnh nhạt nói

“Nhìn cô và anh ấy bây giờ, giống như tôi và anh ấy của trước đây vậy!”

Hải Anh nói rồi liền bỏ đi. Ngải My có chút ngây người ra.

Cô ta…và Hạo Thiên trước đây? Nghĩa là sao?



Hạo Thiên ngồi bên ngoài vẫn đang đợi bọn họ ra, anh vốn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Ngải My và Hải Anh.

Bỗng nhiên Hải Anh chạy ra, nước mắt đầm đìa nhưng lại vội lau đi, còn có vẻ như không dám nhìn vào mắt anh.

“Hải Anh? Cậu sao thế?”

Cô ta vội vàng kéo lại túi xách, nét mặt thất thần

“Không sao! Mình xin lỗi! Mình có việc phải đi rồi! Khi khác sẽ gặp!”

Hải Anh nói xong rồi liền đi ngay. Hạo Thiên đơ ra vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì Ngải My đi đến. Anh chỉ đành hỏi cô

“Có chuyện gì vậy em? Hải Anh làm sao thế?”

Cô lắc đầu

“Em không biết nữa! Hay chúng ta về thôi!”

Anh cũng gật gật đầu đi về.

Rốt cuộc thì, quan hệ của Hạo Thiên và cô gái tên Hải Anh đó ngày trước là như thế nào vậy? Mình thật sự tò mò muốn biết. Nếu chỉ đơn giản là bạn bè bình thường, thì tại sao chị ta lại phản ứng thái quá như vậy?

Mình… có nên hỏi anh ấy không?

Ngải My nhìn sang Hạo Thiên đang ngồi lại xe, tâm trạng của anh dường như rất tốt. Thấy anh như vậy, cô thật sự không nỡ phá hỏng nó. Cô sợ chỉ vì mình nghĩ quá nhiều mà phải làm cho tình cảm của cả hai rạn nứt, vậy thì thật không đáng. Vậy nên cô đã im lặng cho qua.



Sáng hôm sau đi làm. Ngải My nhận được một hợp đồng của một công ty cung cấp vật liệu thiết kế trang sức tên là tập đoàn H&A. Cô xem qua các điều khoản trong hợp đồng thấy rất ưng ý nên đã mang nó lên phòng gặp Hạo Thiên.

“Tập đoàn H&A vừa gửi hợp đồng ngỏ ý hợp tác với Hoàng thị, anh xem qua thử đi!”

“Anh không có hứng thú”

Anh vừa lướt máy tính vừa trả lời cô. Gần đây Vương thị bỗng nhiên im hơi lặng tiếng, không biết lại đang ấp ủ âm mưu gì, anh lo rằng chỉ cần bên Hoàng thị có động tĩnh gì quá lớn thì lại liền xảy ra chuyện. Anh không muốn kéo Ngải My vào bất kỳ chuyện nguy hiểm nào nữa. Hoàng phu nhân đi nghỉ dưỡng ở tận Hawaii, cũng may có Lục Thần ra sức chặn mọi nguồn tin từ chuyện của Kiều Khả Khả, nếu không thì bà đã đưa Ngải My đi rồi.

Nhớ lại chuyện của Kiều Khả Khả, sau khi tỉnh lại anh lập tức điều tra nguyên nhân vì sao cô ta lại làm vậy. Cha cô ta năm xưa cùng cha Hạo Thiên đầu tư cổ phiếu làm ăn rồi thua lỗ, sau đó đổ lỗi cho cha anh rằng đã xúi giục ông ta chơi cổ phiếu. Thế là ông ta ôm mối thù chẳng phỉa do cha anh gây ra rồi ôm mãi như vậy đến hoá điên, đã vậy còn để lại một số nợ rồi bỏ trốn, mẹ cô ta cũng lâm bệnh nặng. Quả đúng như câu, người đang làm trời đang nhìn…

“Nhưng em thấy điều lệ trong hợp đồng này khá ổn, anh vẫn nên xem qua một chút”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngải My, Hạo Thiên liền mềm lòng mà ra vẻ miễn cưỡng

“Được! Đưa cho anh!”