[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 51



Bây giờ mình…làm như vậy liệu có đúng không? Ngải My cô ấy…có thể hiểu cho mình không? Tuy bây giờ cô ấy không còn hay ghen tuông giận dỗi nữa, nhưng cô ấy im lặng không phản ứng gì thế này, mình lại càng cảm thấy sợ hơn. Từ bao giờ mà mình lại yếu đuối như vậy chứ? Mình…lúc nào cũng sợ mất cô ấy, cũng sợ cô ấy rời xa mình. Nhưng Hải Anh cũng từng giúp đỡ mình rất nhiều, bây giờ cậu ấy lại gặp chuyện không may, liệu cô ấy sẽ hiểu cho mình chứ?

“Ngải My! Anh”…

“Anh không cần nói đâu! Em hiểu mà!”

Hạo Thiên nhìn cô bất ngờ

Cô ấy, hiểu cho mình sao?

Ngải My quay sang nhìn anh, tay nắm lấy tay anh, môi mỉm cười nhẹ nhàng

“Em hiểu mà! Bây giờ Hải Anh cần chúng ta! Em, sẽ đưa cô ấy về nhà em để chăm sóc! Anh giúp em nhé!”

Cô nói rồi nhìn anh cười thật tươi.

Em biết anh cũng rất khó xử. Thay vì ghen tuông để khiến anh thêm mệt mỏi phiền phức, em sẽ giúp anh để cho Hải Anh vượt qua cú sốc này



Một tuần sau

Hải Anh xuất viện và được cả hai đưa về nhà Ngải My. Bác sĩ nói cô ta bị sốc nặng về tinh thần, cần được nghỉ ngơi và chăm sóc thật tốt.

Dìu Hải Anh ngồi xuống ghế, Hạo Thiên nói với Ngải My

“Em ngồi đây nghỉ ngơi với cậu ấy đi! Anh đi nấu vài món!”

Ngải My loay hoay nói

“Anh nấu có ổn không? Hay để em nấu được rồi!”

Anh vừa mới đứng dậy dẹp áo khoác ngoài thì Hải Anh đã kéo tay anh

“Đừng đi! Đừng đi! Mình sợ lắm!”

Anh nhìn Ngải My khó xử, nét mặt cũng có chút khó chịu. Đêm qua cô đã vất vả chăm sóc Hải Anh rồi, giờ lại còn vào bếp thì cực cho cô quá. Nhưng cô cũng không muốn ép anh, càng không muốn để Hải Anh phải sợ. Cô nhìn anh cười

“Anh ở đây với cô ấy đi! Để em làm!”

Cô không nói thêm gì nữa rồi đi vào bếp,lấy thức ăn và rau củ trong tủ lạnh ra rồi bắt đầu chế biến. Cô làm các món ăn tuy đơn giản mà dinh dưỡng, tốt cho việc nghỉ ngơi của Hải Anh. Không biết từ bao giờ, cô lại quên mất đi những nghi ngờ về cô ta, bây giờ chỉ có thể tận tình chăm sóc cô ta, xem như là đang giúp đỡ bạn thân thiết của Hạo Thiên.

“Em làm xong rồi! Anh mau dìu cô ấy qua bàn ăn đi!”

Ngải My dọn món lên bàn ăn, vui vẻ gọi anh. Nhưng trong lòng anh lúc này chỉ toàn là sự áy náy, khó xử. Đang định cùng nhau dùng bữa thì anh lại có điện thoại. Anh cầm máy lên xem,là Lục Thần

“Alo! Có chuyện gì không?”

“Thưa Hoàng tổng! Tình hình cổ phiếu có chút biến động! Bên Vương thị đang ra sức để thu mua của chúng ta!”

Vương Hoài Đức. Lại là tên họ Vương đó

Anh siết chặt tay lại rồi cúp máy, lấy áo khoác vào người rồi bảo cô

“Công tỷ có việc cần anh xử lí, em và Hải Anh cứ ăn trước đi!”

“Nhưng mà”…

Anh không kịp đợi cô phản ứng gì mà vội đi ngay. Ngải My chỉ đành nén tiếng thở dài, cô dù sao ăn cũng không trôi, chi bằng để cho Hải Anh ăn trước.

Cô cẩn thận lấy một bát cháo thập cẩm nóng hổi nghi ngút khói đến chỗ cô ta, cười nhẹ nhàng

“Hải Anh! Chị ăn một ít nhé!”

Cô ta ngồi rụt đầu thu người lại, liên tục lắc đầu. Ngải My cố kiên nhẫn thêm một chút, đến ngồi gần, chìa bát cháo thơm ngon vào mặt cô ta

“Chị cố một chút đi! Như vậy mới có sức chứ?”

Hải Anh lắc đầu, sau đó bỗng nhiên vô cùng kích động, hai tay quơ quào khắp nơi, rồi hất luôn bát cháo nóng vào người cô, làm cô bị bỏng. Ngải My giật mình, tiếng sứ “xoảng” xuống đất, cô đứng dậy kêu đau

“Áhhh!”

Cháo dính vào váy, cả hai tay cô đều bị đỏ hết cả lên, nhưng cô vẫn không lớn tiếng với cô ta chút nào. Hải Anh lúc này mới biết mình sai, vội vàng đứng dậy hỏi thăm

“Tôi…tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!”

Nhưng cô ta lại chỉ chạm vào chỗ đau của cô, cô chỉ đành cố nén cơn đau mà cười rồi lắc đầu…

[…]

“Tình hình sao rồi Lục Thần?”

“Cổ phiếu của chúng ta hiện đang bị Vương thị thu mua!”

Hạo Thiên bức bối đập tay xuống bàn, vừa lúc đó thì điện thoại reo lên, là Vương Hoài Đức. Anh nhấc máy lên, ánh mắt lạnh lùng nhưng im lặng không nói gì. Đầu dây bên kia có tiếng cười khẩy đắc ý

“Chào Hoàng tổng! Đã lâu không gặp!”