[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 76



Hai tháng sau

Sau khi trải qua hai tháng dài đằng đẵng vì nỗi cô đơn và trống trải, Hạo Thiên như đã không còn nghĩ đến cái chết nữa. Dieo ngày nào cũng đến nhà anh, giảng anh nghe đi nghe lại mấy bài “thuyết tình yêu” của anh ta, nghe đến nỗi không còn tâm trí để say xỉn nữa.

“Trông khá hơn rồi đấy! Hoàng Hạo Thiên là phải đẹp trai như này chứ!”

Hạo Thiên “xì” một cái, cười gượng cho anh ta vui. Anh ta ngồi thở mạnh một hơi rồi hỏi

“Vậy bây giờ cậu định làm gì đây?”

“Tôi sẽ tiếp tục đi tìm cô ấy!”

“Vậy được, tôi giúp cậu!”

[…]

“Ellina, để cậu đi làm nuôi tớ như vậy…không được ổn cho lắm đâu!”

Ngải My bây giờ đã mang thai được hơn ba tháng rồi, vậy mà suốt ngày cứ bị Ellina bắt ở nhà không cho đi đâu, cứ đi loanh quanh trong nhà, xem phim rồi lại vào bếp, không thì tưới rau tưới hoa, rãnh rỗi hơn thì đi ngủ. Cô ấy quả thật là một người bạn tốt.

“Không ổn gì mà không ổn? Cậu cứ ở yên đây đi! Nếu thấy không thoải mái thì cứ ra ngoài đi mua sắm, nhưng đi gần đây thôi đấy!”

“Mình”…

Ngải My mỉm cười, vừa định nói lời khách sáo thì lại bị Ellina ngăn lại

“Này! Không được nói cảm ơn nữa đấy!”

Buổi chiều, Ellina đi làm, Ngải My thay quần áo rồi ra ngoài đi dạo. Gần chỗ cô ở có một công viên, nghe nói nơi đó có hoa anh đào trắng rất đẹp nên cô cũng muốn đến xem thử. Trời đang dần vào đông rồi, vì đang mang thai nên cô rất biết giữ cho mình luôn ấm. Cô mặc váy len dày, đeo tất len, mang ủn rồi đội thêm nón len và khăn choàng cổ bắt đầu đi bộ ra công viên.

Gió nhẹ thổi qua, đưa theo hương thơm dìu dịu của hoa anh đào. Thấy rồi, từ xa đã thấy một hàng hoa trắng xóa đang nở rộ, đôi môi cô nở nụ cười, thốt lên

“Ở xa mà đã đẹp như vậy rồi sao?”

Cô đi chầm chậm về phía đó, nơi những cánh hoa đang rơi phủ đầy một thảm cỏ xanh trên công viên

Ở phía đối diện, có một người vẫn luôn tìm kiếm cô đang ở nơi đây. Anh đi lang thang bên công viên với nét mặt buồn, đã bao lâu rồi anh không còn biết đến một nụ cười đúng nghĩa là như thế nào nữa.

Ngày ta chia ly có cơn mưa tầm tã, ngày ta tái ngộ lại gặp nhau dưới cơn mưa hoa đào. Cả hai dừng bước, những cánh hoa đào rơi trên tóc nhau. Hoa đào nở thật xinh, thật đẹp, nhưng hoa rơi cũng thật vội vàng.

Hai đôi chân khựng lại, bốn mắt nhìn nhau khiến thời gian như ngừng lại. Sống mũi họ đều đã cay xè đi. Mới ngày nào còn tay trong tay, hứa hẹn sẽ cùng nhau đi khắp thế gian, giờ đây lại nhìn nhau như người xa lạ chỉ vừa quen biết. Ngải My hít hà, cô suýt nữa thì không nhận ra người trước mắt mình là Hoàng Hạo Thiên, người mà cô đã từng dùng cả trái tim mình để theo đuổi. Trông anh bây giờ thật tiều tụy, nhợt nhạt. Trời tuy chưa đổ tuyết nhưng cũng đã lạnh dần, vậy mà anh ra đường chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng. Cứ như đã quen dần với cái lạnh trong tâm hồn rồi, nên dù bên ngoài có lạnh bao nhiêu nữa thì anh cũng không nhận ra. Hạo Thiên nhìn cô, anh không thể tin rằng cô đang đứng trước mặt anh, cứ như là mơ vậy. Hoa đào rơi liên tục giữa những cơn gió khiến anh không nhìn rõ cô, anh sợ cô sẽ lại biến mất, sợ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cô lần nữa, vì cô sẽ lại muốn rời bỏ anh.



Khoé mắt Hạo Thiên đỏ hoe, đôi môi run bần bật, bàn chân anh chạy thật nhanh về phía Ngải My, vượt qua những cánh hoa đang rơi trên tóc.

Ôm được rồi! Mình đã ôm được cô ấy rồi! Là cô ấy! Thật sự là cô ấy! Mình không nằm mơ chứ? Không nằm mơ đấy chứ?