[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 80



Hạo Thiên im lặng, trong đầu dần hiện lên những kế hoạch tiếp theo nhầm vạch trần hết những âm mưu của Vương Hoài Đức và Hải Anh. Anh dặn dò Lục Thần cho người âm thầm theo dõi và bảo vệ Ngải My, còn mình thì sẽ đích thân hành động.

Ngải My! Chuyện anh làm lần này…có thể sẽ khiến cho em hiểu lầm không ít, cũng sẽ hận anh không ít. Nhưng không sau, chỉ cần em và đứa nhỏ an toàn, em muốn nghĩ sao về anh cũng được. Em yên tâm, những ngày tháng bình yên hạnh phúc mãi mãi của chúng ta, rồi sẽ sớm trở lại

[…]

Hải Anh đến nhà Hạo Thiên, nhà đã mở cửa từ lâu nhưng không thấy ai cả. Cô ta cẩn thận đi vào bên trong, trong lòng vốn dĩ không có chút mong đợi gì vào cuộc hẹn này. Người mà cô ta từng dùng tất cả thủ đoạn để chiếm lấy, giờ đây chỉ mang đến cho cô ta sự nghi ngờ.

Trên bàn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, có vẻ là phần ăn dành cho hai người, còn có rượu vang, hoa hồng và nến thơm. Mọi thứ đều rất lãng mạn khiến cho Hải Anh có chút bất ngờ. Nhưng cô ta vẫn mang theo tâm thế phòng bị mà đi đến gần chiếc bàn, tay còn cầm một con dao nhỏ để chúi xuống ở phía sau lưng.

Hạo Thiên xuất hiện, anh mặc âu phục đen thanh lịch và vô cùng anh tú, đôi môi nhìn cô ta nở một nụ cười. Nhìn nụ cười này, lòng Hải Anh chợt rung động khi nhớ đến anh của mười mấy năm trước, khi còn cùng cô ta đi học. Bỗng nhiên anh tiến đến thật gần, khiến cô ta có chút giật mình, tay sau lưng siết chặt lấy cán dao. Nhưng điều làm Hải Anh bất ngờ hơn, đó là Hạo Thiên đã đến, anh ôm chầm lấy cô ta, một cái ôm mà trước nay cô ta vẫn khao khát.

“Em đến rồi! Anh đã rất nhớ em đấy!”

Hải Anh như xiêu lòng nhanh chóng, tay cầm dao ở phía sau của cô ta nhanh chóng nới lỏng ra hơn lúc đầu. Hạo Thiên ôm cô ta, ánh mắt vừa liếc nhìn xuống đã biết được cô ta muốn làm gì. Nhưng anh không vạch trần, ngược lại còn muốn lấy lòng cô ta một cách triệt để. Anh nhìn Hải Anh trìu mến, nhìn sâu vào đôi mắt đó rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta. Những hành động ân cần âu yếm mà trước giờ chỉ có Ngải My mới có, thật không thể tin bây giờ người đang làm điều đó với cô ta lại là Hạo Thiên.

“Từ sau khi La Ngải My đi, anh đã cố gắng liên lạc với em nhưng không được, cũng may em vẫn chưa đổi số”

Hải Anh đứng ngay người ra, ánh mắt nhìn anh dần trở nên dịu lại, tay cẩn thận cất dao vào trong túi xách đeo chéo ở phía sau. Cô ta dần bị ánh mắt dịu dàng này làm cho điên đảo, cũng đã dần mất hết sự phòng bị lẫn cả nghi ngờ.

“Em cũng nhớ anh!”

Một nụ hôn nhẹ lên môi bất ngờ khiến Hạo Thiên có chút đơ ra, nhưng anh nhanh chóng che đi bằng một nụ cười

Ngải My! Xin lỗi em! Đây là điều mà anh nhất định phải làm, hãy xem nó như là cách mà anh chuộc lại lỗi lầm của mình.

“Ngồi đi! Tất cả đều dành cho em đấy!”

Cả hai ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn dài, Hạo Thiên đi đến ân cần rót rượu cho Hải Anh. Cô ta ngước mắt nhìn anh, giọng áy náy

“Xin lỗi! Em không biết anh chuẩn bị những thứ này cho em, nên em ăn mặc không được đẹp lắm!”

“Không sao! Chỉ cần em ở cùng anh là được rồi!”

Hải Anh cầm ly rượu vang trên tay, nhẹ xoay xoay nó. Cô ta nhìn anh ngồi ở phía đối diện, khoé môi cong lên hỏi

“Không phải lúc trước anh yêu Ngải My đến sống đến chết sao? Sao bây giờ lại thay lòng rồi?”

Thay lòng? Tôi vốn dĩ chưa từng thay lòng với cô ấy, đều là do cô muốn tôi làm như vậy. Hải Anh, tôi đã từng quá nhẹ tay với cô, vì tôi coi trọng cô. Nhưng đến khi giây phút cô làm cô ấy, tôi đã quyết định sẽ cho cô biết Hoàng Hạo Thiên tôi là người như thế nào. Cô cũng thật là một người phụ nữ đa nghi, nhưng yên tâm…tôi nhất định, sẽ hoàn toàn khiến cô tự nguyện nghe lời.

Hạo Thiên đi từng bước chậm rãi về phía cô ta, một tay nắm ở trên ghế, tay còn lại vuốt ve cằm cô ta, nhìn sâu vào đôi mắt đó

“Vì thật ra anh không yêu cô ta, ngay từ khi biết cô ta là trẻ mồ côi, anh đã không hề muốn ở cùng cô ta nữa”

“Vậy tại sao anh lại hết lần này đến lần khác dùng tính mạng mình để bảo vệ cô ta?”

“Đó gọi là…thả lưới để bắt cá đấy! Ngốc à!”

Anh nhìn Hải Anh cười tà mị. Miệng nói một đằng, nhưng lòng anh thì lại nghĩ một cách khác

Chết tiệt! Dù biết là chỉ đóng kịch thôi, nhưng tại sao khi nói ra những lời đó, mình lại khó chịu đến như vậy. Ngải My! Anh xin lỗi! Hãy tha thứ cho anh trong lúc này! Mọi chuyện chỉ là bất đắc dĩ mà thôi…