[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm

Chương 72: Anh ấy chắc hẳn là người mà cô rất yêu



Thư Tâm buổi chiều ngày hôm sau mới đến công ty.

Dấu vết trên người hơi đậm, thắt lưng cũng hơi đau, sau khi nghỉ ngơi, cô phủ một ít phấn để che dấu vết, rồi xách túi đi đến công ty.

Cô lo lắng Hứa tổng sẽ nhân cơ hội này để đuổi việc cô.

Nhưng khi đến công ty thì mọi chuyện êm xuôi, không ai tìm cô tra hỏi, Hứa tổng cũng không hề ngáng chân cô, càng không cắt bớt chi phí đi ra ngoài của cô.

Mason hết lời khen ngợi Thư Tâm, tại cuộc họp, mọi người đều tuyên dương cô, một đồng nghiệp nói với cô rằng lần này có thể nhận được ít nhất là hai vạn.

Thư Tâm trong lòng vui sướng, cười nói cảm ơn đồng nghiệp, quay trở lại bàn làm việc bắt đầu kiểm tra tư liệu và viết báo cáo.

Hai tháng nay Hứa tổng cũng không tìm cô tra hỏi, Thư Tâm dần dần an tâm, cô cũng chính thức từ thực tập trở thành nhân viên chính thức.

Nhưng thật ra, Lăng Thiệu vẫn còn lo lắng về Hứa tổng, mỗi ngày sáng và tối đều đến đón cô, nếu cô có hẹn phiên dịch gặp gỡ với khách hàng, anh sẽ xin nghỉ để đi cùng cô bay qua bên đó, buổi tối anh vẫn ngủ trên mặt đất, bảo vệ cô như một chú chó săn trung thành.

Cô ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng ngọt ngào như đường mật tan ra.

Ngày được nhận chính thức, cô mời Lăng Thiệu đi ra ngoài ăn cơm.

Hai tháng qua hai người ở chung rất hoà thuận, ban ngày Lăng Thiệu đưa cô đi làm, cả hai trên xe cùng nhau nghe nhạc trong suốt đoạn đường.

Buổi tối tan làm, anh lại đến đón cô, hai người trong xe trò chuyện về những điều thú vị và công việc cả ngày hôm nay.

Trước đó trường của anh có tổ chức đại hội thể thao, nghe nói còn có trường nước ngoài đến tham quan, Thư Tâm xin nghỉ làm tới xem, nào nghĩ tới tốc độ dịch tiếng của trường anh hơi chậm, không thể đồng thời phiên dịch, điều này làm cho ban lãnh đạo xấu hổ mấy giây.

Thư Tâm do dự mà muốn bước tới, vừa lo lắng lỡ có chuyện gì sẽ xấu mặt, Lăng Thiệu vừa nắm chặt tay cô rồi nói: “Đi đi, có gì sai sót, anh chịu.“

Có được điểm tựa vững chắc, cô hào phóng bước về phía trước đứng phía sau các vị lãnh đạo trường, đồng thời giải thích cho họ.

Cô mặc áo váy dài trắng thuần, mang mũ che nắng, dung mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, đứng ở đó như một bức tranh vẽ, đẹp đến nỗi mọi người trên khán đài đều quên hô hấp.

Khi anh tham gia cuộc đua tiếp sức, không thể không liếc nhìn lên khán đài, hướng Thư Tâm thể hiện tình yêu.

Cô ngại ở đây còn có mấy vị lãnh đạo, không dám quá phô trương, nhưng người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, như thể chờ đợi cô đáp lại, không còn cách nào khác ngoài vươn ngón trỏ và ngón cái ra cho anh một hình trái tim nhỏ.

Lăng Thiệu vô cùng phấn khởi, ba cây gậy phía trước ném xuống rất xa, anh như bị cuồng phong đuổi chạy hết sức, chiếm lấy vị trí thứ nhất.

Không cần phải nói, các trận đấu sau đó như cắn phải doping*, hiển nhiên mọi môn thi đều giành được vị trí thứ nhất.

* chất kích thích

Trên khán đài, Cô nhìn thẳng không chớp mắt, sửng sốt nhớ tới việc phải phiên dịch cho đoàn người ngoại quốc.

Một người chỉ vào Lăng Thiệu và hỏi: ” Anh ấy là ai? Wow! Anh ấy thực sự rất tuyệt vời!”

Cô lại hướng ánh mắt nhìn về phía dưới sân thi đấu. Người đàn ông dưới ánh nắng mặt trời dốc hết sức lực của mình mà chạy. Chiếc áo thun của anh ướt đẫm mồ hôi, lộ ra tất cả các cơ bắp cơ bụng, mặt trời lên cao, khuôn mặt anh tràn đầy phấn khích vui sướng.

Lãnh đạo nhà trường nói ” À, đó là giáo viên thể dục của chúng tôi”.

Cô phiên dịch nói “ Anh ấy tên là Lăng Thiệu, là một giáo viên thể dục, anh ấy yêu thể thao…..”

Nhìn dáng chạy vội của anh, Thư Tâm bất giác nói rất nhiều về Lăng Thiệu:

Anh ấy là một người rất kỷ luật, tập thể dục hàng ngày, anh ấy yêu thích mọi môn thể thao vận động. Anh cảm thấy vận động có thể rèn luyện thân thể, lại có thể làm cho nội tâm mình càng vĩ đại. Nhiệt tình yêu thích từng giọt mồ hôi rơi dưới mặt trời. Anh ấy từng tham gia đội bóng rổ của trường khi đại học, nhưng vì chấn thương gân gót chân không thể tiếp tục tham gia nên anh đã chuyển nghề làm thầy giáo thể dục, nhưng không gì có thể ngăn cản được lòng nhiệt huyết, tình yêu thể thao của anh ấy.

Cô vô tình nói rất nhiều, vừa nói xong nhận ra mọi người trên khán đài đang nhìn chằm chằm vào mình, cô chợt đỏ mặt.

” Xin lỗi…..” cô nhẹ giọng xin lỗi.

Lãnh đạo trường nước ngoài cười nói: ” Anh ấy chắc hẳn là người mà cô rất yêu “

Thư Tâm mặt đỏ bừng hơn.

Sau đó, khi trường anh cần phiên dịch, lãnh đạo trường đã trực tiếp nhờ Lăng Thiệu đưa Thư Tâm đến, thường xuyên qua lại, cả ban giám hiệu đều biết vợ của anh là một phiên dịch viên, chưa kể cô rất xinh đẹp mà còn đặc biệt quyền lực.

Bởi vì, chủ nghĩa đại nam nhân đại diện—— Lăng Thiệu.

Bây giờ biến thành thê nô!