Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 101



Dịch: LTLT

Sức ảnh hưởng của Mặt Sẹo khá mạnh, với lại thân phận tạm thời chưa rõ, không ai biết đây là thần thánh phương nào, sau khi người đàn ông đó mở miệng thì tất cả mọi người đều ngừng tay.

“Báo cảnh sát, nói với bọn họ là lầu hai có người gây sự!” Mặt Sẹo nói, “Đóng cửa lại! Mẹ nó ai cũng đừng hòng đi!”

“Đóng cửa!” Nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh cầu thang hét xuống phía dưới, “Không ai được phép rời khỏi đây!”

“Thằng nhóc này!” Mặt Sẹo chỉ Khấu Thầm.

“Làm gì hả?” Hoắc Nhiên quát, bay qua nhanh như gió, chắn ở giữa Mặt Sẹo với Khấu Thầm, “Tôi xem mẹ nó ai dám động cậu ấy!”

Mặt Sẹo nhìn cậu, mấy giây sao mới nói: “Băng bó đầu cho thằng nhóc này.”

Hoắc Nhiên trừng mắt với hắn, không lên tiếng.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Siêu Nhân hoàn hồn, chạy đến: “Khấu Thầm! Mày không sao chớ? Bị thương chỗ nào?”

Lúc này, nữ sinh đã chạy xuống lầu cũng chạy lên lại, lách qua bên người Mặt Sẹo, chưa kịp nhìn rõ cô xảy ra chuyện gì thì cô đã giơ mâm đựng trái cây trong tay lên, “bang” một tiếng, đập lên trên đầu Cục Gạch.

“Tên khốn kiếp!” Cô chửi đến mức giọng có hơi vỡ, vừa chửi vừa đập cái mâm lên mũi tên Cục Gạch còn đang ngơ ra, “Đừng cho rằng tôi không biết ai bảo mấy người đến! Chó má, không bằng rác rưởi!”

“Ai đây!” Mặt Sẹo chỉ cô, “Kéo ra!”

“Chu Ninh! Cậu làm gì vậy!” Ngụy Siêu Nhân vội đi đến ôm cô kéo ra, giật lấy cái mâm trong tay cô ném qua một bên.

“Chuyển lời cho cái thứ rác rưởi kia của mấy người!” Chu Ninh chỉ ba tên kia, “Đừng nói đây không phải bạn trai tôi, dù là bạn trai tôi thì liên quan đ*o gì đến hắn! Tôi quen hắn sao? Còn nữa, mấy người cũng đừng hòng chạy, đánh người ta thành thế này mấy người một tên cũng đừng hòng chạy! Tính từng người một, đi ngồi tù hết cho tôi!”

Chu Ninh còn đang mắng gì đó nhưng Hoắc Nhiên không nghe tiếp nữa, Khấu Thầm ngồi dưới đất cuối cùng cũng lấy lại chút sức, đưa tay lên sờ sau ót của mình.

“Đậu… má.” Trong giọng nói của cậu có hơi run run.

Hoắc Nhiên biết, nếu như không phải bây giờ có nhiều người, nếu như không phải đang trong tình hình ác liệt thì Khấu Thầm tuyệt đối sẽ hét lên.

Tôi sắp chết rồi, đầu tôi bị vỡ rồi! A a a a a! Đau quá! Xương ót của tôi nát rồi!

… Nghĩ đến đây, Hoắc Nhiên nhanh chóng sờ vào sau ót của Khấu Thầm, lại khẽ ấn một cái, xác nhận xem xương có bị gãy không.

Khấu Thầm cắn răng, hít một hơi từ kẽ răng, sau đó gằn ra một chữ: “Đệt?”

“Xương không bị gì.” Hoắc Nhiên thấp giọng nói, “Đừng sợ.”

“Cút.” Khấu Thầm nghiến chặt răng trừng Hoắc Nhiên.

Một nhân viên nữ cầm một hòm thuốc nhỏ chạy đến, ngồi xuống cạnh Khấu Thầm: “Tôi xem thử, băng bó cầm máu trước, sau đó lập tức đưa đến bệnh viện.”

“Tôi tự làm.” Khấu Thầm hoảng sợ che đầu mình, giống như cô nhân viên này sắp đưa tay ấn lên ót cậu vậy.

Nhân viên nữ lại nhanh nhẹn, mở hòm thuốc ra đẩy đến trước mặt hai cậu: “Vậy cậu tự làm…”

“Để tôi.” Hoắc Nhiên thuần thục lấy thuốc sát trùng và băng vải từ trong hòm thuốc ra, bình thường cậu đi leo núi cũng sẽ không bị như thế này, nhưng dù thế nào thì mình hay là người đồng hành đều từng có tình huống ngã bị thương hoặc là bị đá rơi trúng nên cậu vẫn có thể xử lý được.

Vừa chuẩn bị xong thì bên kia truyền đến một trận tiếng gào hỗn loạn, xen lẫn đó là tiếng chửi của Ngụy Siêu Nhân. Lúc cậu với Khấu Thầm quay đầu sang thì ba tên vốn dĩ đứng trong phòng như bị điểm huyệt đã không thấy đâu, phía ban công lại truyền đến tiếng hét của cặp đôi kia.

“Sao hả?” Hoắc Nhiên đè lại Khấu Thầm muốn đứng lên, “Yên đó, đừng nhúc nhích!”

Sau khi đè Khấu Thầm ngồi xuống lại, cậu đứng bật dậy chạy đến ban công.

Trên ban công chẳng còn bóng dáng của mấy tên đó, chỉ có Ngụy Siêu Nhân với Chu Ninh đang trèo ra ngoài được một nửa.

“Hai người làm gì thế?” Hoắc Nhiên gân cổ nói.

“Mấy thằng chó kia nhảy xuống dưới chạy rồi!” Ngụy Siêu Nhân trông vô cùng tức giận, lúc quay đầu lại, con mắt cũng đỏ bừng.

“Đừng đuổi theo!” Hoắc Nhiên quát, “Khấu Thầm bể đầu rồi!”

“Cái gì?” Ngụy Siêu Nhân bị giật mình suýt nữa ngã thẳng từ lan can xuống, ngay sau đó điên cuồng rút chân mình về lại lan can, xoay người chạy về, “Khấu Thầm! Khấu Thầm!”

“Cậu xuống đi!” Hoắc Nhiên chỉ Chu Ninh.

“Bể đầu thật sao?” Chu Ninh ôm lan can, giọng nói nức nở, “Gọi xe cứu thương đi! Mau gọi 120!”

“Không bể không bể.” Hoắc Nhiên nói, “Chảy máu, không biết bị thương thế nào…”

Nói được một nửa thì cậu nhớ ra vết thương của Khấu Thầm vẫn chưa xử lý, không nói nhiều lời nữa, cũng xoay người chạy về, vừa chạy vừa la: “Cậu đừng nhảy, lát nữa chân lại té gãy thì phải gọi 120 thật đó!”

Vết thương của Khấu Thầm không tính là lớn lắm, Hoắc Nhiên dùng thuốc khử trùng rửa, nhìn thấy vết thương bị đập rách ra, có lẽ chừng năm centimet.

Cậu sát trùng xong thì lấy băng gạc lót vào, cầm băng vải quấn mấy vòng trên đầu Khấu Thầm, thắt một cái nơ con bướm ở trên trán.

Không phải cậu cố ý thắt nơ con bướm mà vì cậu thắt cái gì cũng quen thắt thành nơ con bướm, đây có lẽ là di chứng sau khi trải qua gian khổ mới biết thắt nơ con bướm lúc còn ở nhà trẻ.

“Không đau đến thế.” Khấu Thầm cắn răng nhìn Hoắc Nhiên nói.

Hoắc Nhiên cảm thấy đây là Khấu Thầm đang ám chỉ Hoắc Nhiên mà còn không ngừng tay lại thì Khấu Thầm sẽ hét ra tiếng, cậu gật đầu: “Ừ, đã xử lý xong rồi, không nhìn thấy vết thương khác, đi bệnh viện trước.”

“Chẳng phải nói báo cảnh sát sao?” Ngụy Siêu Nhân nói, “Mấy tên kia chạy rồi, cảnh sát đến thì nói thế nào?”

“Báo cảnh sát con khỉ.” Đằng sau có người nói.

Lúc này Hoắc Nhiên mới nhớ ra, cả quá trình Mặt Sẹo với hai nhân viên trong quán đều đứng bên cạnh nhìn.

Cậu vội quay đầu lại nhìn Mặt Sẹo đứng đằng sau.

“Không báo cảnh sát.” Mặt Sẹo nói, “Chưa làm rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, lỡ như mấy cậu gây sự thì sao? Đều là học sinh, cảnh sát đến thì ăn nói thế nào với nhà trường và gia đình.”

“Không phải chúng tôi!” Ngụy Siêu Nhân nói, “Chúng tôi còn không biết xảy ra chuyện gì!”

“Mấy cậu muốn báo cảnh sát cũng được.” Mặt Sẹo nói, “Chỗ tôi có camera, nếu muốn tìm người thì mấy tên đó tôi cũng tìm được.”

“Ở khu này không có ai mà chúng tôi không tìm được.” Nhân viên nam ở bên cạnh nói.

“Vâng.” Hoắc Nhiên đáp.

“Chúng tôi… đi được chưa?” Cặp đôi ở ban công bước đến.

“Để số điện thoại lại đi.” Nhân viên nam lấy quyển sổ nhỏ cho khách lưu lời nhắn đang treo trên tường xuống đưa đến trước mặt họ, “Lỡ như đến lúc đó cảnh sát tìm anh Ba chúng tôi hỏi chuyện, cần tìm người làm chứng gì đó cũng dễ.”

Sau khi cặp đôi kia đi, Hoắc Nhiên đỡ Khấu Thầm đứng lên. Sau lưng áo Khấu Thầm đều là máu, trông rất đáng sợ, Hoắc Nhiên đau lòng vô cùng, nhìn cái người được gọi là anh Ba kia: “Cảm ơn ông chủ, bọn tôi…”

“Đền tiền rồi đi đi. Khánh Nhi tính thiệt hại.” Anh Ba lấy thuốc ra ngậm.

Nhân viên nam bên cạnh lập tức móc bật lửa ra châm thuốc cho hắn, sau đó đi một vòng lầu hai, quay lại báo cáo: “Một cái mâm đựng trái cây.”

“Hết rồi?” Anh Ba nhìn anh ta.

“… Hai cái ghế.” Nhân viên lập tức chỉ cái ghế ngã trên đất.

Hoắc Nhiên giật mình, đi đến dựng ghế đứng lên: “Hư chỗ nào?”

“Ngã thì tính.” Anh Ba đưa tay lên, “Tám trăm tệ, đưa tiền rồi đi, mấy món vừa gọi tặng cho mấy cậu.”

“Anh Ba.” Nhân viên nhỏ giọng nói, “Mấy đứa học sinh… có phải tám trăm hơi nhiều không?”

“Đòi thằng nhóc kia.” Anh Ba chỉ Khấu Thầm, đi xuống lầu, “Thấy giày nó chưa?”

“Đền tiền.” Khấu Thầm nói.

“Chỗ tao có.” Ngụy Siêu Nhân lập tức lấy điện thoại ra.

“Mày thôi đi.” Khấu Thầm nhíu mày, đỡ đầu của mình, chậm rãi đi xuống lầu, “Chuyện này đừng đẩy qua đẩy lại nữa, làm nhanh cho xong rồi đi.”

“Quét mã đi.” Nhân viên nữ thu ngân nói, sau khi Khấu Thầm quét mã trả tiền xong, cô đưa cho Khấu Thầm một cái thẻ, “Đây là thẻ thành viên của chúng tôi, đã nạp sáu trăm tệ rồi, nạp ba trăm tăng năm mươi, bây giờ trong thẻ có bảy trăm.”

“Có ý gì ạ?” Khấu Thầm nhìn nhân viên nữ.

“Không biết ý gì.” Nhân viên nữ nói, “Ông chủ vừa mới dặn.”

“… Này có tính là ép mua ép bán không?” Khấu Thầm hơi mờ mịt.

“Coi vậy đi?” Nhân viên nữ nói, “Cậu cũng không phải người đầu tiên, dù sao cũng phải uống trà sữa mà, chỗ chúng tôi còn có rất nhiều món ăn vặt, hoan nghênh thường xuyên đến.”

Khấu Thầm rừng mắt nhìn cô một hồi, cuối cùng chắp tay: “Bái phục.”

Ra khỏi cửa quán trà sữa, Khấu Thầm bỗng nhiên hơi căng thẳng vỗ người mình: “Bình nước của tôi đâu?”

“Ở đây, ở đây!” Hoắc Nhiên vội lắc lắc cái ống đen trong tay ở trước mặt Khấu Thầm, “Vẫn luôn đặt ở lầu một, không có hư.”

“Ừ.” Khấu Thầm tiếp tục đỡ đầu của mình, “Cậu cầm giúp tôi.”

“Gọi xe đến bệnh viện trước đi.” Ngụy Siêu Nhân lấy điện thoại ra, “Mày thế này có phải khâu lại không? Còn chụp phim gì đó, đừng bị chấn động não…”

“May lại?” Giọng nói Khấu Thầm có hơi run, “Không đi.”

“Siêu Nhân, mày gọi xe đi.” Hoắc Nhiên nói, lại nhìn Khấu Thầm, “Da đầu khâu sẽ không đau, yên tâm.”

“Sao cậu biết?” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên.

“Tôi từng may.” Hoắc Nhiên nói, “Không đau.”

Khấu Thầm sửng sốt, một lát sau mới nhướng mày, cất cao giọng: “Ai đánh?”

“Đập đầu.” Khấu Thầm nói, “Tôi chẳng đánh nhau cũng không gây chuyện.”

“Sao bị đập?” Khấu Thầm lập tức hỏi.

“Thì là…” Hoắc Nhiên chần chừ, “Là… tôi chơi xà đơn, lúc treo ngược… chân bị trượt không có móc được, đầu ngã xuống đất.”

“Đệt.” Khấu Thầm rất ngạc nhiên nhìn cậu, “Cậu bị ngu sao?”

“Chú ý cách dùng từ.” Hoắc Nhiên chọt lên ngực Khấu Thầm, “Người mới bị người ta đập bình đồng.”

“Xe đến rồi!” Ngụy Siêu Nhân gọi, “Đầu thế này rồi đừng có nói chuyện! Mau lên xe!”

“Hai người đừng đi theo.” Sau khi Khấu Thầm lên xe thì nhìn Ngụy Siêu Nhân, “Mày làm cho xong buổi hẹn hò của mày đi.”

“Đm, tao còn hẹn khỉ gì?” Ngụy Siêu Nhân nắm lấy cửa xe, “Sao ta không được đi theo? Mẹ nó nếu không vì tao…”

“Là vì tôi.” Chu Ninh ở bên cạnh nhỏ giọng nói, “Xin lỗi.”

“Không nói nữa.” Khấu Thầm xua tay, “Hoắc Nhiên đến bệnh viện với tao, hai người muốn đi muốn khóc muốn hẹn hò thì tùy.”

Hoắc Nhiên lên xe, đóng cửa xe lại. Cậu bảo tài xế lái xe đi, lúc xe chạy được hơn một trăm mét, Hoắc Nhiên phát hiện Khấu Thầm đang cười.

“Cười cái gì?” Hoắc Nhiên khó hiểu hỏi.

“Rốt cuộc cậu té như thế nào vậy?” Khấu Thầm đỡ đầu của mình, vừa cười vừa nói, “Nếu cậu không té thì có phải bây giờ có thể lớn thêm một chút không?”

“Vốn dĩ tôi cũng đang lớn mà.” Hoắc Nhiên lườm Khấu Thầm, “Tôi gần hai mét tám đó!”

Khấu Thầm lập tức cười càng dữ dội hơn, ôm đầu của mình: “Ấy đệt, không được rồi, tôi cười đến đau đầu… Sau ót đau…”

“Đừng cười nữa!” Hoắc Nhiên có hơi lo lắng quát.

Khấu Thầm dựa vào người Hoắc Nhiên, kéo căng mặt, chỉ là cơ thể vẫn còn đang run vì cười.

Đến bệnh viện vào khoa cấp cứu, lúc chờ bác sĩ đến, Khấu Thầm ôm đầu giao cho Hoắc Nhiên một nhiệm vụ: “Cậu gọi điện thoại cho ba tôi.”

“Làm gì?” Hoắc Nhiên sửng sốt.

“Nói ông ấy biết tôi bị người ta đánh nhập viện.” Khấu Thầm nói, “Chú ý, là bị đánh chớ không phải đánh nhau, nói cho ông ấy biết.”

“Sau đó thì sao?” Hoắc Nhiên hỏi, “Chú ấy chắc sẽ sốt ruột? Đi kiểm tra rồi khâu vết thương lại trước đi, về nhà rồi nói kết quả cho chú ấy không được sao?”

“Chủ yếu là làm xong chắc chắn không kịp ăn trưa.” Khấu Thầm nói, “Nói trước một tiếng, với lại tôi chỉ muốn xem thử ông ấy có sốt ruột hay không.”

“… Được thôi.” Hoắc Nhiên gật đầu, lấy điện thoại ra, “Tôi gọi điện thoại cho ba cậu.”

Lúc điện thoại được kết nối, Hoắc Nhiên có hơi căng thẳng, hít một hơi: “Alo ạ?”

“Hoắc Nhiên à?” Giọng nói của Khấu Lão Nhị truyền ra từ bên kia.

“Chào chú Khấu ạ.” Hoắc Nhiên nuốt nước bọt, “Là thế này, có một việc… là Khấu Thầm… Khấu Thầm bị người ta đánh bị thương…”

“Cái gì?” Giọng nói của Khấu Lão Nhị cao lên.

“Cậu ấy không đánh nhau, cậu ấy là bị đánh ạ! Người khác đánh bị thương.” Hoắc Nhiên vội vàng nhấn mạnh, “Tụi cháu…”

“Nó vậy mà có thể bị người ta đánh bị thương?” Khấu Lão Nhị bị sốc.

“Đúng ạ.” Hoắc Nhiên hắng giọng, “Cậu ấy không ra tay.”

“Hai đứa đang ở đâu?” Khấu Lão Nhị lập tức hét lên, “Chú lập tức dẫn người đến! Mẹ nó để chú xem ai có bản lĩnh lớn như thế, dám làm con trai chú bị thương!”