Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 69



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Khấu Thầm chưa từng làm thủ công, tiết thủ công hồi tiểu học cậu đều ngủ hoặc là chơi thứ khác, còn không thì đã bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp, sau khi lớn một chút thì càng không có khái niệm làm thủ công nữa, thấy Khấu Tiêu tự mình xỏ hạt thành vòng tay cậu giống như nhìn thấy thần làm thủ công gì đó.

Muốn làm một món quà thủ công cho Hoắc Nhiên hoàn toàn lấy cảm hứng từ cái vòng tay không biết ai tặng.

Chuyện này ban đầu cậu không hề biết làm, quà sinh nhật mà thôi, mua là được rồi, khi mối quan hệ tốt hơn thì cũng chỉ tốn thêm chút tâm tư lựa chọn khi mua quà.

Cậu cũng không biết vì sao mình cứ phải làm một cái cho Hoắc Nhiên, nhưng một khi suy nghĩ này đã hình thành thì giống như bị trúng tà, không làm thì không được.

Ăn sáng xong về lại phòng học, chuyện đầu tiên cậu làm là ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên, kéo chân Hoắc Nhiên ở dưới bàn lên, đè lên chân mình.

Hoàn toàn không quan tâm tiếng cười của nữ sinh xung quanh.

“Tự tôi đo không được sao?” Hoắc Nhiên giãy giụa muốn rụt chân của mình về.

“Yên nào!” Cậu trừng Hoắc Nhiên, đè chân của Hoắc Nhiên thật chặt, xé một mảnh giấy ở trong vở ra, vòng quanh cổ chân của Hoắc Nhiên, “Như vậy chẳng phải được rồi sao?”

“Thua cậu luôn.” Hoắc Nhiên rút chân về, nằm sấp trên bàn thở dài.

Khấu Thầm bấm một cái làm dấu trên mảnh giấy, sau đó trải lên bàn, dùng thước kẻ đo, ghi lại chiều dài vào điện thoại.

Khi ngẩng đầu, Hứa Xuyên đang đứng bên bàn của cậu, duỗi tay đến trước mặt cậu.

“Đm.” Khấu Thầm chửi, nắm lấy tay của cậu ta, cầm viết lên nhanh chóng vẽ một cái đồng hồ lên trên cổ tay cậu ta.

Kế hoạch cuối tuần của bọn họ là phải luyện tập bóng rổ hai ngày, tuần sau phải thi đấu rồi, một mặt bọn họ muốn cùng luyện tập phối hợp, một mặt cũng là muốn tìm cớ để chơi cùng nhau.

Nhưng cuối tuần này lão Dương khác có thời gian, có thể dạy cậu làm vòng tay da, Khấu Thầm đành phải cắn răng từ bỏ luyện tập một ngày.

Xe của lão Dương còn chưa chạy đến cổng, Soái Soái nằm sấp trên chân Khấu Thầm chợt ngẩng đầu lên, tai cũng dựng thẳng.

“Có phải nghe thấy tiếng xe của lão Dương không?” Khấu Thầm lập tức từ bật dậy khỏi sô pha, “Đi nào.”

“Đi đâu đó?” Mẹ Khấu nói to.

“Đến nhà lão Dương chơi ạ.” Khi Khấu Thầm thay giày mở cửa ra, Soái Soái xông ra ngoài như một mũi tên.

“Chị con đã hẹn người khác đi chơi, mẹ tưởng Duệ Đông bận chứ.” Mẹ Khấu nói, “Cuối tuần này hai đứa nó không hẹn hò sao?”

“Bình thường cũng không phải không gặp mặt, cuối tuần còn dính với nhau không ngán à.” Khấu Thầm chạy ra ngoài, “Con đi đây, buổi tối con về trường luôn, ngày mai phải luyện bóng.”

Lão Dương mua một căn hộ trên tầng cao nhất của một tòa nhà ở rìa thành phố, làm thành một studio.

Để đầy các loại thành phẩm bằng da như ví tiền, túi đựng đồ, túi rượu, đồ trang sức… mà anh làm, còn có các loại nguyên vật liệu và công cụ.

“Mỗi lần em đến đây đều cảm thấy đây là một cảnh tượng trong phim kinh dị.” Khấu Thầm kéo xích cổ của Soái Soái, chỉ vào một cái đệm da thật lớn trong phòng, bên trên vứt một vài quả bóng làm từ vải da thừa, “Nhìn thấy không? Đến chơi đi, chơi chán rồi thì đến tìm tao, không được cắn bậy bạ, nghe thấy chưa?”

Soái Soái gầm gừ về phía bên đó.

“Trả lời tao nào!” Khấu Thầm nói.

Soái Soái sủa một tiếng.

“Đi đi.” Khấu Thầm buông tay ra, sau đó đứng cạnh lão Dương ở trước cái bàn làm việc, “Nhanh lên, bắt đầu thôi. Muộn nhất là chiều hôm nay phải làm xong, buổi chiều em phải về trường.”

“Một tiếng thì anh có thể làm xong.” Lão Dương nói, “Còn em… chắc có thể cỡ đó. 5 phút sau chán rồi thì quăng đồ ra, anh giúp em làm xong trong một tiếng.”

Khấu Thầm không có phản bác lão Dương, một là phải tiết kiệm thời gian, hai là lão Dương nói cũng không sai.

Cậu cầm bút chì ở bên cạnh lên viết số đo cổ chân của Hoắc Nhiên lên bàn, sau đó nhìn lão Dương: “Chọn da trước sao?”

“Ừ.” Lão Dương xoay người, lấy xuống một xấp da thuộc nhỏ từ trên kệ, đặt xuống bàn làm việc, “Em nghĩ xong muốn làm thế nào chưa?”

“Chẳng phải trước đây đã nói rồi sao, cái kiểu đinh đồng nút đồng ấy.” Khấu Thầm lật xem từng miếng da.

“Em…” Lão Dương hắng giọng, “Có phải xem phim nhiều rồi không?”

“Gì cơ?” Khấu Thầm ngẩng đầu nhìn anh, không nghe rõ anh nói gì, lại tiếp tục cúi đầu xem da, “Em không thích màu đen, màu nâu nhạt quá cũng không thích…”

Nói được một nửa cậu chợt phản ứng lại, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lão Dương: “Vừa rồi mẹ nó anh nói gì vậy? Phim gì?”

“Không phải sao? Những yêu cầu này của em nào da, đinh, nút gì đó.” Lão Dương nói, “Em muốn cảm giác gì hả? Em…”

“Da thuộc, đinh tán, phong cách punk* đó.” Khấu Thầm nói. (Xuất hiện vào khoảng giữa thập niên 1970 tại Pháp, ‘Punk’ là sự ngổ ngáo, sốc và nổi loạn. Quan điểm của những người theo xu hướng này là coi thường các chuẩn mực xã hội và bộc lộ chính kiến của mình qua cách ăn mặc không theo lề thói gì cả.)

“… Vậy sao.” Lão Dương nhìn cậu, “Là anh nghĩ nhiều rồi, em là một thiếu niên ngây thơ.”

“Mẹ nó anh đang nghĩ gì vậy?” Khấu Thầm gào lên.

“Đừng ép anh.” Lão Dương chỉ vải da, “Chọn da đi.”

“Anh mới xem nhiều phim đó.” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Lão lưu manh.”

“Ai lão hả?” Lão Dương rút ra một miếng da quăng đến trước mặt cậu, “Cái này đi, làm cũ lại, khá phù hợp với cảm giác mà em muốn.”

“Được.” Khấu Thầm nhìn miếng da này, màu nâu đen, sau khi làm cũ thì rất retro.

“Da đã được xử lý rồi, em không cần tự làm nữa.” Lão Dương cất da còn lại vào, đặt miếng da này đến trước mặt cậu, lại lấy thước với dao cắt đến, “Đo kích cỡ, vẽ nét xong sau đó cắt ra.”

“Ok.” Khấu Thầm cầm thước đo đặt lên miếng da, sau đó hít một hơi, dùng bút chì bắt đầu vẽ nét.

Vẽ nét chắc hẳn là bước đơn giản nhất rồi, nhưng ngón tay đè thước kẻ của cậu không nghe lời lắm, trượt ra khỏi mép thước kẻ, bút chì vẽ một nửa vòng tròn trên đường thẳng.

Cậu nghe thấy tiếng lão Dương thở dài, ngước mắt nhìn lão Dương.

“Vẽ lại đi.” Lão Dương nói.

Cậu vẽ lại một lần nữa, thước kẻ không biết vì sao lại di chuyển, bút chì vẽ lại một đường ở bên cạnh, cũng được rồi, dù miếng da này không lớn nhưng một cái vòng da như thế thì có thể tối thiểu vẽ 50 cái.

“Rộng cỡ nào?” Cậu hỏi lão Dương.

“Tùy em thích.” Lão Dương nói, “Nhưng mà anh đề nghị không quá 2 cm, nếu không thì chói mắt lắm, dù sao trường em cũng là trường chuyên.”

“Được thôi, 1.5.” Khấu Thầm cúi đầu tiếp tục, cậu cũng sợ lố quá Hoắc Nhiên không chịu đeo.

Cậu vẫn luôn nghĩ rằng làm một cái vòng da thôi, rọc da ra, cắt hết, sau đó keng keng keng gõ đinh tán lên là xong rồi.

Trình tự cũng gần như vậy, nhưng giống như nấu ăn, nói thì đơn giản khi bắt đầu làm thì mỗi động tác lại giống như khớp xương mọc ngược vậy, lóng ngóng vụng về.

Khi cắt da, cậu cắt rớt mất một miếng móng tay nhỏ của mình.

Móng tay cậu cắt rất ngắn, cho nên tiện thể cũng cắt luôn một miếng da nhỏ ở đầu ngón tay.

Lúc máu chảy ra, lão Dương suýt nữa quỳ xuống trước cậu: “Em đừng làm nữa, để anh làm cho. Miếng da này không chỉ có tấm lòng và cố gắng của em, còn có máu của em nữa. Mấy công đoạn sau giao cho anh đi.”

“Không cần.” Khấu Thầm ngậm ngón tay vào miệng, xé băng cá nhân quấn lên.

“Chị em đánh chết anh đó.” Lão Dương nói.

“Trước đây chị ấy đánh em, em còn bị thương nặng hơn nữa đó.” Khấu Thầm trưng vẻ mặt xem thường

“Đó là cô ấy đánh, đổi thành người khác xem?” Lão Dương nói.

Khấu Thầm vẫn quyết định kiên trì, đây là lần đầu tiên trong đời cậu làm quà tặng cho người khác, với lại còn là tặng cho người đầu tiên trong đời cản dao cho cậu, cậu còn thích người này vô cùng.

Nhưng mà rõ ràng cậu đã đánh giá thấp độ khó làm thứ này rồi, nói cách khác là cậu đánh giá cao năng lực làm thủ công của mình.

Không chừng còn đánh giá cao mức độ yêu thích của mình với bé đáng yêu Hoắc Nhiên.

Lão Dương lấy một miếng da để cho cậu học đóng đinh tán trước, sau nhát búa thứ ba cậu đã đập trúng ngón tay bị đứt da của mình, cậu quăng búa qua một bên, ngã lên ghế sô pha.

“Con mẹ nó, luyện con khỉ, không làm nữa.” Cậu nhìn đầu ngón tay lại chảy máu.

Đau xót ruột.

Đối với kiểu người móc rách vết muỗi chích cũng sẽ cảm thấy rất đau như cậu mà nói thì đây thật sự là tra tấn, còn là hình phạt tàn khốc, vừa đau vừa tức, còn không có chỗ xả giận.

Lão Dương chống lên bàn làm việc nhìn cậu.

“Em không chửi anh.” Khấu Thầm buồn bực nói.

“Đổi kiểu đơn giản đi.” Lão Dương nói, “Em biết thành phẩm đầu tiên anh làm là gì không?”

Khấu Thầm không lên tiếng.

“Một cái thước dây.” Lão Dương cười nói, “Là cắt một mảnh da dài, mặt nhám còn chưa xử lý, cứ thể lấy khuôn đồng khắc vạch lên, coi như là làm xong rồi.”

“Thước da?” Khấu Thầm nhìn anh, có hơi ngẩn người.

Thước da?

“Đúng vậy, người mới đều bắt đầu từ thứ đơn giản nhất, người mới kiểu đến giấy cũng không gấp thẳng được như em.” Lão Dương nói, “Có thể cắt da ra là cũng khá rồi.”

“Nếu muốn làm thước dây thì quá trình thế nào?” Khấu Thầm hỏi.

“… Cắt, xử lý mặt nhám, cắt sửa hai mép, khắc chữ, gắn đinh tán ở hai bên.” Lão Dương nói.

“Cắt sửa với gắn đinh anh làm.” Khấu Thầm đứng lên, “Khuôn đồng của anh có kiểu gì? Có chữ cái không?”

“Có, sao thế?” Lão Dương lấy một hộp gỗ đến mở ra, bên trong đều là các mảnh kim loại hình đinh lớn, trên mặt phẳng của đầu lớn hơn một chút thì có chữ cái hoặc là hoa văn.

“Em cảm thấy em để anh giúp em làm một cái phức tạp thật thì Hoắc Nhiên cũng không tin được là em làm.” Khấu Thầm nói, “Vậy thì làm đơn giản đi, làm một cái thước dây nhỏ, độ dài đủ quấn hai vòng cổ chân, sau đó khắc vạch bên trên, khắc vạch thì không khắc số nữa, khắc ngày tháng năm sinh với chữ cái tên cậu ấy, anh cảm thấy thế nào? Em làm được cái này không?”

“Được.” Lão Dương gật đầu.

“Vậy thì làm cái này.” Khấu Thầm búng tay, “Em cũng làm một cái.”

“… Đồ đôi sao?” Lão Dương hỏi.

“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, lại ngừng mấy giây, “Anh em tốt không được à?”

“Anh mặc kệ một cặp đều gọi là đồ đôi.” Lão Dương đập đập da, “Bắt đầu đi, nghệ nhân Khấu.”

Hôm nay trong lớp không ít người đều không về nhà, ngoại trừ Khấu Thầm thì nhóm bảy người đều đang chờ ở nhà thi đấu.

Danh sách đội bóng của lớp mà Hoắc Nhiên đăng ký báo lên trên trước đây có cậu, Khấu Thầm, Giang Lỗi, Ngụy Siêu Nhân, La Phi Ngư, dự bị là toàn bộ nam sinh cao trên mét bảy, mét tám trong lớp.

Hôm nay bọn họ đều ở lại tập luyện, chia thành hai nhóm đấu tập với nhau.

Khấu Thầm không có đến.

Khấu Thầm về nhà làm quà sinh nhật cho cậu.

Hoắc Nhiên có hơi buồn bực, sinh nhật còn hơn nửa tháng, hôm nay cứ phải đi làm quà, nhưng mà vừa nghĩ đến Khấu Thầm cố ý về làm món quà này, lại còn đã suy nghĩ một thời gian rất lâu cậu lại cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.

Khấu Thầm đánh nhau khá giỏi, không chỉ có tài năng mà còn chăm chỉ luyện tập, cho nên trình độ rất cao.

Nhưng làm thủ công… với sự hiểu biết của Hoắc Nhiên về Khấu Thầm, tên này ngay cả lột giấy thiếc của socola cũng có thể móc ra được một lỗ trên socola, trình độ như này, làm thủ công thật sự khiến người ta không dám tưởng tượng.

Nếu như làm ra một cái vòng chân nào đó thật, cậu không biết có nên mang hay không.

Nếu mang ấy, lỡ như xấu quá.

Nếu không mang lại có lỗi với tấm lòng của Khấu Thầm.

… Cho nên vẫn mang đi.

Buổi chiều, sau khi chơi được nửa trận, mọi người có hơi mệt, vì thế Hoắc Nhiên cho mọi người nghỉ ngơi. Cậu, Từ Tri Phàm với Hứa Xuyên đi mua nước.

Ngũ Hiểu Thần và vài nữ sinh cũng đi theo, đồ ăn thức uống của lần huấn luyện này đều trích từ tiền quỹ lớp nên phải đi theo trả tiền.

“Sao hôm nay Khấu Thầm không đến?” Đường Duy hỏi.

“Có chuyện nên về nhà rồi, chắc đến muộn.” Hoắc Nhiên nói.

“Tui còn chưa từng thấy Khấu Thầm chơi bóng.” Đường Duy làm mặt thèm muốn lại hỏi, “Ngầu không?”

“Ngầu cực kỳ.” Hoắc Nhiên nói.

“A…” Đường Duy ôm ngực, dựa vào người Lý Y Nhất, “A… Khấu Thầm của tui…”

“Của ai?” Ngũ Hiểu Thần quay đầu lại nhìn cô, “Bà nói lại lần nữa xem! Thứ con gái không liêm sỉ này!”

Đường Duy vẫn ôm ngực: “Hừm, thứ con gái hung dữ kia! Chẳng lẽ bà muốn nói của bà hả?”

“Rõ ràng là của Hoắc Nhiên!” Vẻ mặt của Ngũ Hiểu Thần nghiêm túc, nắm chặt tay.

Hoắc Nhiên đang ăn bịch bò khô cuối cùng mà Ngụy Siêu Nhân đóng góp, suýt nữa bị sặc.

Mấy nữ sinh lập tức cười òa lên, Ngũ Hiểu Thần kiên trì mấy giây mới bật cười.

“Tui không gia nhập mấy bà đâu!” Lý Y Nhất nói, “Bây giờ trong lòng tui có nơi thuộc về rồi.”

“Ai vậy?” Ngũ Hiểu Thần hỏi.

“Còn có thể là ai, Lâm Vô Ngung đó.” Đường Duy xua tay, “Cái hôm người ta hét trên sân thượng nước miếng nó sắp rớt ra luôn á.”

“Con khỉ! Tui đâu có đến mức đó…” Lý Nhất Y nói được một nửa, chợt chỉ về phía trước, “Khấu Thấm đến à?”

“A! Khấu Thầm!” Đường Duy nhảy cẫng lên vẫy tay về phía trước.

Hoắc Nhiên vội quăng nửa miếng bò khô vào trong bịch lại. ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Cậu thấy Khấu Thầm ở đối diện đang đi đến.

Cậu không nhịn được mỉm cười.

“Tập xong rồi hả?” Khấu Thầm hét.

“Chưa, thời gian nghỉ ngơi.” Từ Tri Phàm nói.

“Mua nước à?” Khấu Thầm ngừng lại.

“Ừ, có kinh phí.” Hứa Xuyên chỉ Ngũ Hiểu Thần.

“Tui chủ chi.” Ngũ Hiểu Thần vỗ ví tiền nhỏ của mình.

Khấu Thầm xoay người đi cùng bọn họ đến chỗ quầy bán quà vặt, dựa bên người Hoắc Nhiên, nhỏ giọng nói: “Lát nữa cho cậu xem…”

“Quao.” Đường Duy ở đằng sau kêu lên, “Khấu Thầm, cái vòng chân của ông ngầu quá nha!”

Hoắc Nhiên giật mình, cùng mọi người cúi đầu nhìn cổ chân của Khấu Thầm, một sợi dây da quấn hai vòng trên cổ chân, chỗ chốt khóa là một cái đinh tán retro, bên dưới có một cái vòng nhỏ xíu, bên trên treo một thứ nhỏ bằng móng tay út.

“Đây là gì vậy?” Đương Duy vẫn khom người ở đằng sau cậu.

Khấu Thầm ngừng lại: “Cái gì là cái gì?”

“Cái bé bé đang móc ấy.” Đường Duy chỉ.

“Lưỡi liềm.” Khấu Thầm nói.

“À.” Đường Duy lại che miệng, “Là cái lưỡi liềm mà thần chết ở sau eo cậu dùng sao?”

“… Phải.” Khấu Thầm cười.

“Là tự mình làm hả?” Ngũ Hiểu Thần hỏi, “Có phải thước dây không? Có khắc vạch?”

“Phải.” Khấu Thầm tiếp tục đi về trước.

Hoắc Nhiên nhìn sự đắc ý tự nhiên hình thành của Khấu Thầm, đi song song với cậu, nhỏ giọng hỏi: “Quà sinh nhật của tôi, bây giờ bị cậu treo trên chân để tất cả mọi người quan sát à?”

“Đây là của tôi.” Khấu Thầm cười, nhỏ giọng nói, “Của cậu ở trong túi. Lát nữa đưa cho cậu xem, nhưng mà giống y của tôi.”

“Xem trong nhóm chat.” Hứa Xuyên ở bên cạnh nói.

“Hửm?” Khấu Thầm lấy điện thoại ra, mở nhóm chat.

Nhóm bảy người đã spam đầy màn hình trong đó rồi, báo kích thước cổ tay cổ chân của từng người, Hồ Dật báo luôn số đo vòng eo.

– Tao không cần đeo trên tay trên chân, không có quen, tao muốn một sợi dây nịch.

“Tụi mày biến!” Khấu Thầm giơ tay đến trước mặt Hứa Xuyên, “Nhìn thấy không?”

“Bị sao thế?” Hoắc Nhiên nói.

“Dao cứa, vừa gói xong mẹ nó lại đập cho mấy cái.” Khấu Thầm nhíu mày, “Tức chết tôi.”

“Chắc đau khóc luôn rồi…” Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm nhìn cậu.

“Cậu rất sợ đau mà.” Hoắc Nhiên nói, “Vết thương sâu không?”

“Không sâu, chỉ rớt miếng da.” Khấu Thầm nói, “Ngày mai là ổn rồi.”

“Còn bị búa đập cho mấy cái?” Hoắc Nhiên nắn nắn ngón tay Khấu Thầm, cảm giác hình như có hơi sưng lên, “Ai đập?”

“Còn ai đập được nữa? Lão Dương đập tôi được sao?” Khấu Thầm thở dài, “Tôi tự đập.”

Hoắc Nhiên biết làm thứ này không phải tùy tiện cầm lên thì có thể làm được, cũng biết Khấu Thầm không có tài năng về mặt này, nhưng cậu cũng không nghĩ rằng sẽ có tình huống đứt tay dập tay thảm như vậy xuất hiện.

Lập tức có hơi áy náy.

“Nếu tôi biết khó làm thế này thì tôi không cần rồi.” Cậu nói.

“Nói cái khỉ gì đó.” Khấu Thầm tặc lưỡi.

Mua nước uống xong quay lại nhà thi đấu, nhóm bảy người tiến đến ngồi quanh chân Khấu Thầm nghiên cứu vòng chân một hồi.

“Chẳng phải nói làm cho Hoắc Nhiên sao?” Ngụy Siêu Nhân nói, “Sao lại làm một hồi quay về thì tự làm cho mình một cái vậy?”

Khấu Thầm liếc mắt nhìn cậu ta không nói chuyện.

“Mày có ngu không vậy?” Giang Lỗi nói, “Rõ ràng là làm một đôi.”

“… À.” Ngụy Siêu Nhân chắp tay với Khấu Thầm, “Tạm biệt.”

Khấu Thầm ngồi trên khán đài cười không ngừng.

Sau khi cả đám đi lấy nước uống, Hoắc Nhiên mới hắng giọng: “Tôi xem thử.”

“Ừ.” Khấu Thầm lấy ra một cái vòng nhỏ từ trong túi, “Cậu xem thử trước đi, còn chưa gói lại, chờ đến sinh nhật cậu tôi lại làm một cái túi da nhỏ đựng lại tặng cho cậu.”

“Không cần.” Hoắc Nhiên nhìn vòng da trong tay, đây coi như là một cái thước dây kích thước nhỏ, bên trên còn có khắc vạch, phía dưới từng vạch đều lõm xuống một chữ cái và con số, “Là sinh nhật với tên của tôi sao?”

“Ừ.” Khấu Thầm chỉ vị trí chốt khóa, “Cái của tôi móc lưỡi liềm, của cậu là… đầu chó shiba.”

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.

“Cũng không còn cái khác.” Khấu Thầm nhịn cười, “Hay là tôi tìm cho cậu cái khác, dù sao thì sinh nhật cậu cũng chưa đến.”

“Không cần.” Hoắc Nhiên nói.

“Hửm?” Khấu Thầm nhìn cậu.

Hoắc Nhiên chần chừ một lát, cúi đầu quấn sợi thước dây nhỏ quanh cổ chân, móc lại.

——————————

Khuôn đồng khắc chữ:

-

Vòng tay Khấu Thầm làm đại khái giống vầy (cr: 涛兄没有胸yu)



Lảm nhảm: Cuối cùng thì 2 quyển Tát dã còn lại đã về sau mấy tháng kẹt biên rồi, lúc đọc ở bìa truyện quyển 3 thấy bảo chuẩn bị xuất bản Thuốc giải làm buồn muốn chết ;;;___;;; Nào ngờ vào super topic của truyện Ngông cuồng thì thấy bên nhà xuất bản hỏi muốn in tặng kèm quà gì rồi ^^/ yayyyyy Mong là sẽ xuất bản hết trong năm luôn ;;;v;;;