Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 71



Dịch: LTLT

Trận đấu buổi chiều còn chưa bắt đầu nhưng trên sân bóng cũng đã đông nghịt giống như buổi sáng, hai giáo viên thể dục đang đuổi các học sinh trèo lên trên trụ bóng rổ chuẩn bị giành chỗ xem cao hơn.

Nhạc đang được phát trong loa giật hơn nhiều so với nhạc phát ngày thường, Hoăc Nhiên nghĩ có phải hôm nay đài phát thanh mời một Dj của quán bar đến chà đĩa hay không. Âm nhạc sôi động đến mức tất cả mọi người dù là cầu thủ sắp ra sân hay là khán giả đều đang vừa đi vừa nhảy, nói chuyện cũng phải gân cổ họng lên, có nghe thấy cũng không nhịn được mà gào thét.

Mọi người đều nhiệt huyết sôi trào.

Hoắc Nhiên nhìn xung quanh: “Chúng ta thi ở sân nào?”

“Số 4, cậu căng thẳng quá nên quên mất hay là căn bản không nhớ vậy?” Khấu Thầm đi về phía trước chỉ chỉ, “Lớp chúng ta đều đang ngồi trên khán đài kìa.”

Khán đài là một cái khung sắt lớn, bên dưới có bánh xe, khi có thi đấu thì sẽ đẩy ra để ở xung quanh sân bóng, sau đó cố định bánh xe. Nhưng lần nào cũng có người lén mở chốt cố định, đẩy đến gần đường biên một chút, tiện cho ngồi xem thi đấu.

Nhưng mà mỗi lần như thế đều bị các giáo viên thể dục dẫn người của hội học sinh đến đẩy từng khán đài lùi lại về sau, sợ sẽ ảnh hưởng đến trận đấu.

Khi Hoắc Nhiên nhìn về phía khán đài, vài người của hội học sinh đang đẩy khán đài lùi lại. Khấu Thầm vừa chỉ qua, người của lớp bọn họ ngồi ở bên đó lập tức cùng nhau vẫy tay hò hét với các cậu.

Một giáo viên thể dục chạy đến chỉ vào bọn họ mắng mấy câu, người trên khán đài mới ngồi xuống lại.

“Đậu má.” Giang Lỗi nói, “Quá nể mặt luôn đó. Bây giờ cởi đồ được chưa?”

“Mày gấp cái gì?” Khấu Thầm nhìn cậu ta, “Mày nóng quá hả?”

“Nhiệt huyết bừng bừng này, chảy rào rào luôn á.” Giang Lỗi nói xong lại nhìn xung quanh lần nữa, “Đệt, Văn 3 không có thi đấu, chẳng lẽ không ai đến xem luôn sao?”

“Tìm Lộ Hoan à?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Ừ.” Giang Lỗi gật đầu.

“Dồn chung một chỗ với lớp chúng ta rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ chúng ta có ít nhất bốn lớp cổ vũ.”

“Tao thấy Lộ Hoan rồi.” Giang Lỗi vội vàng cúi đầu nhìn mình, “Ngồi ngay hàng đầu tiên, hình tượng của tao thế nào?”

“Khi mày không căng thẳng thì khá ngầu.” Khấu Thầm vỗ lên lưng cậu ta, “Mày đừng không có tiền đồ như vậy được không? Lát nữa nếu mày như vầy ra sân, tao sợ Hoắc Nhiên không chỉ muốn chửi mày mà còn muốn đánh mày đó.”

Phía trước khán đài có đặt một hàng bàn ghế, là chỗ để người tham gia thi đấu nghỉ ngơi, đám bọn họ đi đến ngồi xuống.

“Cởi chưa?” Sau khi ngồi xuống, Giang Lỗi lại hỏi lần nữa.

“Hầy, cởi cởi cởi cởi! Gấp chết mày luôn đi! Ngụy Siêu Nhân cầm lấy áo khoác cậu ta kéo xuống, “Mày muốn cởi đến thế thì tao lột sạch cho mày luôn!”

“Đậu má.” Giang Lỗi ôm chặt bản thân nằm sấp trên bàn, “Biến!”

Khán đài đằng sau truyền đến một trận tiếng cười.

Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn giày của mình, trước mỗi trận đấu cậu có thói quen phải kiểm tra giày. Lúc học tiểu học, cảnh tượng giày của đồng đội bị văng đi trong lúc chạy đập trúng mặt trọng tài, sau đó bị xử phạt một lỗi kỹ thuật khiến cậu nhớ mãi không quên.

“Đội trưởng đi rút thăm kìa.” Từ Tri Phàm bước đến gõ bàn.

“Đội trưởng.” Khấu Thầm đẩy Hoắc Nhiên một cái.

“Ừ.” Hoắc Nhiên đứng dậy, lướt mắt nhìn đồng đội đang ở khu nghỉ ngơi.

Khẩu khí của cậu trước đó rất dữ, nhưng ít nhiều cũng có hơi lo lắng. Vóc dáng của con trai lớp các cậu cũng được, nếu như thay người thật cũng không phải hoàn toàn không thay được… chỉ là không thể có yêu cầu gì về mặt kỹ thuật.

“Đi mau đi.” Khấu Thầm nói xong thì chỉ mắt trái của mình, nháy mắt với cậu.

“… Đứng lên khởi động.” Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm.

Bên trong bốn sân đều có người đang khởi động, Hoắc Nhiên vừa quay đầu nhìn sân của các cậu với Lý 1 vừa đi về phía chỗ trọng tài. Đội hình chính mà Lý 1 đấu với các cậu chắc chắn không giống với khi đấu với Văn 4, buổi sáng đấu với Văn 4, đội trưởng của bọn họ còn chẳng ra sân.

“Lớp 11 Văn 1.” Hoắc Nhiên đi đến bên cạnh bàn nói, đội trưởng của Lý 1 là Mã Hách đã đứng ở chỗ đó rồi.

“Mặt trước hay mặt sau?” Lâm Vô Ngung tung đồng xu trong tay.

Hoắc Nhiên không nói, nhìn Mã Hách, dù sao cũng là thành viên của đội bóng rổ của trường, Mã Hách chỉ cậu: “Hoắc Nhiên chọn trước đi.”

“Mặt trước.” Hoắc Nhiên cũng không khách sáo với cậu ta.

“Được.” Ngón tay Lâm Vô Ngung búng một cái, đồng xu bay lên xoay một vòng, khi rơi lên mu bàn tay thì anh lấy tay còn lại che lên, nhìn Hoắc Nhiên với Mã Hách, mở tay ra, “Mặt trước, Văn 1 chọn sân.”

“Bên đó.” Hoắc Nhiên chỉ khung rổ đằng trước khán đài của lớp các cậu, không phải vì lớp các cậu đã ngồi ở bên đó hết mà là vì khung rổ đó mới, trông khá đẹp.

“Đi chuẩn bị đi.” Lâm Vô Ngung vung tay, “10 phút sau bắt đầu.”

“Chúng ta tấn công bên này trước.” Hoắc Nhiên đi về khu khỉ ngơi, gọi hết thành viên đến, “Đừng chạy ngược.”

“Chuyện này chắc sẽ không có ai chạy ngược đâu nhỉ?” La Phi Ngọc nói.

“Sao lại không?” Hoắc Nhiên nói, “Lần trước thi đấu cấp thành phố, trường 19 trung có người chạy ngược, vèo vèo còn mang theo gió nữa đó.”

“Được thôi, đừng chạy ngược đấy!” La Phi Ngọc nhìn mọi người.

“Tôi nhảy bắt bóng.” Hoắc Nhiên nói, “Khấu Thầm, La Phi Ngọc cướp bóng bên đường biên trái, bình thường Mã Hách dùng tay phải, nhưng tay trái dẫn bóng vô cùng lợi hại, khi cản cậu ta chú ý động tác giả đổi tay bất ngờ của cậu ta.”

“Tôi tưởng rằng cậu không có sắp xếp chiến thuật chứ?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.

“Nhớ ra nên tiện thể nói luôn.” Hoắc Nhiên nói, “Thi cấp lớp không có gì khó, trình độ đều không khác nhau mấy, chỉ cần chúng ta chơi thả lỏng thì có thể thắng, yên tâm.”

“Còn gì nữa không?” Khấu Thầm hỏi.

“Hết rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Siêu Nhân chú ý dưới rổ, Lý 1 ai cướp bóng bật bảng thì mày đánh nó.”

“Được!” Ngụy Siêu Nhân gật đầu, ngừng lại mấy giây mới hỏi, “Đánh thật à?”

Hoắc Nhiên không đáp, giơ tay đánh một phát lên lưng cậu ta.

“Biết rồi, biết rồi.” Ngụy Siêu Nhân trở tay xoa xoa sau lưng.

“Khi chúng ta có bóng thì nhìn vị trí Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên nói, “Có thể chuyền cho cậu ấy thì cứ chuyền. Được rồi, cố lên!”

“Cố lên!” Mọi người cùng hô lên.

“11 Văn! Đều là chân! Mạnh như hổ! Nhanh như gió!” Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hô của các nữ sinh, còn có tiếng trống lục lạc chung một nhịp.

Bọn họ giật mình, lúc quay đầu lại mới phát hiện không biết từ lúc nào nữ sinh đội cổ vũ của các lớp ban xã hội đã tập hợp lại với nhau, lớp bọn họ cầm trống lục lạc, Văn 2 cầm quạt, Văn 4 cầm bông tua cổ vũ bằng lông màu sắc sặc sỡ, Văn 3… không có gì hết, chỉ la hét.

“Câu này chắc vừa mới nghĩ ra.” Khấu Thầm nói, “Không hô Văn 1, đổi thành 11 Văn rồi.”

“Bây giờ chúng ta là hạt giống duy nhất rồi.” Hứa Xuyên nói, “Đội cổ vũ đã bất chấp thì tụi mày cũng nên liều mạng đi.”

“Liều chứ.” Hoắc Nhiên kéo khóa áo khoác.

Bên trong áo khoác của bọn họ đều là đồng phục bóng rổ, nhưng không biết vì sao đội cổ vũ cứ phải phát ra tiếng la hét và tiếng vỗ tay lúc bọn họ cởi áo khoác, tiếng trống lục lạc vang lên “leng keng leng keng” không ngừng, giống như bọn họ không mặc gì trong quần áo vậy.

“Cởi nhanh lên.” Rõ ràng Khấu Thầm có hơi xấu hổ, nhanh chóng quăng áo khoác qua một bên, lại vội vàng lột quần xuống, “Hét đến mức tôi thấy căng thẳng luôn.”

Tốc độ cởi của mấy người ở đội hình chính còn nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, quần áo được vứt gọn gàng lên trên ghế dựa của khu nghỉ ngơi.

“Hai đứa mày…” La Phi Ngọc nhìn cổ chân của Khấu Thầm và Hoắc Nhiên, “Ngầu ghê ta.”

Trọng tài cầm bóng đứng ở vạch chính giữa, thổi còi.

Người của hai đội đều đi về phía giữa sân.

Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn thước da trên cổ chân.

Thật ra cái thứ này một người đeo cũng được, không có gì đặc biệt hết, nhưng hai người đều đeo cùng một kiểu thì rất chói mắt.

Cậu có hơi ngại ngùng, nhưng lại có cảm giác an tâm đến lạ, giống như khi ra chiến trường biết rằng đằng sau có người che đỡ cho mình, giống như khi ngủ, sau lưng có người có thể dựa vào, ma quỷ không sờ cậu được.

Người nhảy bắt bóng của Lý 1 là Mã Hách, người nhảy bắt bóng khi đội bóng trường thi đấu hơn phân nửa cũng là Mã Hách, bật nhảy tốt, sức ổn định.

Hoắc Nhiên không lo lắng nhảy bắt bóng, ai giành bóng đều được, biến số đều ở đằng sau.

“Chuẩn bị.” Trọng tài nâng bóng đưa ra chính giữa hai người.

Hoắc Nhiên khom người, nhìn bóng chằm chằm.

Sau một tiếng còi, bóng được tung lên không trung.

Xung quanh vang lên tiếng hò hét, cũng không biết là tiếng bên phía sân các cậu hay là tiếng sân bên cạnh.

Khi bóng đã đến độ cao đỉnh điểm, cậu chợt nhảy vọt lên.

Tay Mã Hách chạm vào bóng cùng lúc với cậu, phát ra một âm thanh khi vỗ kim loại rỗng ruột.

Bóng bay qua phía bên trái cậu, cơ bản là theo góc độ cậu đã tưởng tượng trước đó, Khấu Thầm với La Phi ngọc đều ở hướng này.

Khi rơi xuống đất, cậu nghe thấy tiếng trống lục lạc hòa lẫn với làn sóng hò hét.

“Khấu Thầm!!! Khấu Thầm! Á! Khấu Thầm!”

Quả nhiên, Khấu Thầm giành được bóng, đang chạy dọc theo đường biên bên trái xông đến dưới rổ.

La Phi Ngọc theo sát khoảng hai mét phía bên phải Khấu Thầm, tùy thời chờ chuyền bóng và giải vây.

Không tệ.

Hoắc Nhiên chợt tăng tốc, ở trước vạch 3 điểm ngăn Mã Hách đang định đi chặn Khấu Thầm.

Bình thường, Khấu Thầm chơi bóng không nhiều, dù sao cậu cũng không thích, kinh nghiệm thực chiến không đủ, sau khi tiến sát đến khu ba giây* thì bị người của Lý 1 cản lại, cậu khựng lại muốn chuyền bóng. (*khu vực hình thang/chữ nhật dưới rổ đối phương)

“Nhìn cái đếch gì! Lên rổ!” Hoắc Nhiên gân cổ gào lên. (*chạy đến gần rổ, nhảy lên và ném bóng bật bảng)

Khấu Thầm phản ứng khá nhanh, một giây trước còn muốn chuyền bóng, lúc nghe thấy tiếng gào của Hoắc Nhiên thì cậu đã lách qua khỏi người phòng thủ của Lý 1, không nhảy lên mà xông thẳng đến bên dưới rổ, trở tay ném bóng.

Bóng vẽ một vòng cung dứt khoát từ trước ra sau, tiến vào trong rổ.

Quỹ tích của trái bóng này rất ngắn, góc rơi cũng có hơi kỳ lạ, Lý 1 không kịp phản ứng gì cả.

Trên khán đài bên cạnh bùng nổ một trận tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét.

“Mẹ nó mới mở màn đã chửi tôi rồi?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.

“Còn chần chừ nữa tôi đánh cậu luôn đó!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Chỉ có hai người phòng thủ, một người chưa đến nơi, cậu sợ cái đếch gì?”

“… Biết rồi.” Khấu Thầm tặc lưỡi.

Lý 1 phát bóng rất nhanh, dường như không cho bọn cậu có cơ hội trao đổi.

“Trái vừa rồi vào rất đẹp.” Khi Hoắc Nhiên chạy về thì vỗ trên mông Khấu Thầm một cái.

“Cũng không xem là ai ném.” Khấu Thầm không hề nghĩ ngợi nhận lấy lời khen này, khiêm tốn của cậu thường mang ý nghĩa trái ngược hoàn toàn và chỉ xuất hiện trong ngữ cảnh cậu giả ngầu.

Mở màn như này rất đỉnh.

Bọn họ quả thật có lợi thế về thể lực khi đánh ít hơn một trận, nhưng cũng có khuyết điểm, trận đấu buổi sáng của Lý 1 đã mở hết trạng thái của cả đội, còn bọn họ thì đây là trận đầu tiên, động tác có hơi cứng.

Không biết có phải vì cú ném mở màn của Khấu Thầm không mà các đồng đội ban đầu có hơi căng thẳng đã lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, rõ ràng quay về phòng thủ nhanh hơn Lý 1 rất nhiều.

Lý 1 vừa mới vượt qua nửa sân đã một kèm một, bị các cậu nhìn chằm chằm.

Người dẫn bóng là hậu vệ của đội bóng rổ trường – Cao Kiệt, người phòng thủ cậu ta là La Phi Ngọc.

Thể lực của La Phi Ngọc rất tốt, nhưng Cao Kiệt là hậu vệ dẫn bóng, hai người cũng không chắc có thể ngăn cản cậu ta được. Hai lần La Phi Ngọc cản trước mặt cậu ta, La Phi Ngọc chưa đứng vững đã bị cậu ta lách qua.

(Hậu vệ dẫn bóng (PG): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 1. Đây là vị trí dẫn dắt các đợt tấn công của toàn đội. Nhiệm vụ của họ là sắp xếp đội hình tấn công, quan sát đối thủ và đồng đội, từ đó đưa ra những đường chuyền có thể đặt đồng đội vào thể ghi điểm hoặc tự mình ghi điểm. Đây thường là những người có kỹ thuật, tốc độ tốt. Những người chơi vị trí này trên sân thường được coi là “nhạc trưởng” của đội bóng.)

Có một lần, cậu ta đã có thể tiến đến vạch ba điểm chuyền bóng.

Hoắc Nhiên nhìn về phía trước, Khấu Thầm đang ở đằng trước phía bên phải Cao Kiệt, đang nhìn nhìn chằm chằm bóng trên tay Cao Kiệt.

Vậy thì bây giờ đi.

Hoắc Nhiên chợt nghiêng người đến đằng sau Cao Kiệt.

“Phía sau!” Mã Hách hét lên.

Cùng nhau chơi bóng một thời gian dài sẽ có chuyện không tốt như thế, Hoắc Nhiên quen thuộc bọn họ, bọn họ cũng quen thuộc cậu. Cậu vừa mới bước một bước thì Mã Hách đã phản ứng rồi.

Cao Kiệt không quay đầu lại, cậu ta nhồi bóng qua giữa hai chân đổi bóng sang tay trái.

Nhưng Hoắc Nhiên không ngừng lại, vì không cho Cao Kiệt có thời gian phản ứng, khi cậu bước ra bước thứ hai, chân trái ở đằng sau đã giẫm lên mặt sân, gần như bước ra hiệu quả bật lên, chân phải hướng về trước 5 centimet, lúc này cậu có thể xoạc chân trên không luôn.

Cậu đang ở tư thế sắp xoạc chân điên cuồng thăm dò, mượn quán tính tiến về trước, đầu ngón tay đâm vào trái bóng mà Cao Kiệt vừa đổi sang bên trái.

“Khấu Thầm!” Cậu hét lên.

Khi Mã Hách nhắc nhở Cao Kiệt, Khấu Thầm đã bắt đầu di chuyển, lúc Cao Kiệt đổi bóng sang tay trái, cậu cũng đã xuất hiện ở phía trái Cao Kiệt rồi.

Vào lúc Hoắc Nhiên cướp bóng bay ra, Khấu Thầm đã xông về phía trước, tay trái bắt lấy bóng chuyển qua tay phải, không hề ngừng lại, dẫn bóng lướt qua trước mặt Hoắc Nhiên, chạy đến khoảng sân phía trước.

Khán giả đã hòa lẫn với đội cổ vũ, không phân biệt được đang la hét cái gì, chỉ nghe thấy một trận tiếng “a a a” cao âm lên xuống du dương không ngừng trào dâng.

“Về phòng thủ!” Mã Hách gào lên.

Bước vọt này của Hoắc Nhiên thật sự có hơi lớn, khi đứng dậy chân trái cậu phải quỳ trên mặt đất một lát mới đứng lên được.

Lý 1 về phòng thủ rất nhanh, nhưng Hoắc Nhiên cắt bóng quá đột ngột, khi Mã Hách về phòng thủ Khấu Thầm đã dẫn bóng qua vạch chính giữa rồi.

Dựa theo yêu cầu của Hoắc Nhiên, cậu không chần chừ, nhảy lên, bóng rời khỏi tay.

Nhưng vào lúc bóng rời đi, cậu biết cú ném này có hơi vội, không vào được.

“Không vào!” Cậu hét.

Ngụy Siêu Nhân giống như một con gấu gầy nhom đạp lò xo, khi bóng đập vào bảng đã nhào lên trước, đụng phải thành viên Lý 1 chuẩn bị cướp bóng bật bảng nhưng còn chưa đứng vững, bóng rơi xuống ôm vào trong lòng.

Sau đó nhìn trái ngó phải.

“Chuyền!” Hoắc Nhiên vọt đến, gân cổ hét lên.

Ngụy Siêu Nhân chuyền bóng đi, Hoắc Nhiên nhận bóng, không có cơ hội ném nữa, thế là nhanh chóng chuyền bóng cho Giang Lỗi đang ở tuyến cuối.

Giang Lỗi nhận bóng vô cùng mạnh mẽ, không chút do dự nhảy lên ném bóng đi.

Đương nhiên không vào.

Bóng bay qua khung rổ, vượt qua sân bóng, từ đường biên trước mặt bay thẳng ra ngoài, khán giả bên ngoài sân nhao nhao giơ cánh tay lên, cùng nhảy lên bắt lấy bóng.

“Đm, tao đỉnh thật đó.” Giang Lỗi bị kỹ thuật cao siêu của mình làm cho tức cười.

“Không sao.” Hoắc Nhiên nói, “Không sợ bóng ra ngoài, sợ mày không dám ném thôi, chuẩn bị về phòng thủ!”

Nói xong cậu lại chỉ Ngụy Siêu Nhân: “Vừa rồi mày ôm bóng không nỡ chuyền là chờ ấp trứng khủng long hả?”

“Lát nữa tao không ấp trứng nữa.” Ngụy Siêu Nhân bị cậu mắng cho phì cười.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm nhướng mày, làm vẻ mặt “cậu muốn chửi thì chửi đi, ông đây không sợ” nhìn cậu chằm chằm.

Nhưng mà Hoắc Nhiên không mở miệng, phối hợp vừa rồi Khấu Thầm chơi tốt cực kỳ, chuyện bóng không vào không thể tránh khỏi. Trạng thái của các cậu giờ đã thả lỏng, lát nữa sẽ càng ngày càng chơi hăng thêm.

“Vừa rồi cậu không sao chứ?” Lúc chạy ngang qua cậu, Khấu Thầm hỏi.

“Không sao.” Hoắc Nhiên nói.

“Đm, tôi nhìn thôi cũng đã đau trứng rồi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Mẹ nó, độ dẻo dai của cậu tốt ghê.”

Lý 1 đã phát bóng ở đường biên rồi, Hoắc Nhiên không rảnh để nói chuyện khác với Khấu Thầm, gào lên: “Về phòng thủ!”

Có lẽ bị kích thích, khí thế của Lý 1 trong lần tấn công này rất dữ dội, tất cả thành viên nhanh chóng ép đến dưới rổ, cái tên ở trong đội điền kinh cầm bóng chuẩn bị lên rổ.

Hoắc Nhiên xông thẳng đến, nhảy lên cùng lúc với cậu ta, cánh tay đón bóng vung mạnh xuống, chặn cú ném bóng vừa rời khỏi tay của cậu ta.

Nhưng mà khi tiếp đất thì tiếng còi vang lên, trọng tài thổi lỗi cản bằng tay*. (*Khi cầu thủ phòng ngự liên tiếp hoặc đôi khi đặt một tay hoặc cả hai tay lên người đối phương (thường là người đang khống chế bóng).)

Thành viên đội điền kinh ném phạt*. (*Khi cầu thủ bị lỗi trong tư thế tấn công rổ sẽ được ném phạt – 1 trái ném phạt chỉ tính 1 điểm)

“Sao lại lỗi cản bằng tay rồi?” Khấu Thầm hét lên.

“Im miệng.” Hoắc Nhiên nói, cậu thật sự không có chạm tay, nhưng quả thật cậu đã nghĩ có chạm tay cũng phải chặn được trái bóng này, cộng thêm vấn đề góc độ, chắc trọng tài cũng không nhìn rõ, “Không cãi.”

Khấu Thầm nhìn cậu.

“Cướp bóng bật bảng.” Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm nhíu mày gật đầu.

Chuyện ném phạt này có yêu cầu về tố chất tâm lý rất cao, trông thì giống như không ai làm phiền bạn, ngay cả đội cổ vũ cũng không hét nữa, nhưng tất cả mọi người đều quan sát từng động tác của bạn.

Thành viên đội điền kinh quả nhiên ném trái đầu tiên không trúng, áp lực của trái thứ hai càng lớn.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, Khấu Thầm cũng đang nhìn cậu, sau khi ánh mắt giao nhau, Khấu Thầm cong khóe miệng cười với cậu.

Cười con khỉ gì?

Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, sau đó nhìn bảng rổ chăm chú.

Khấu Thầm gật đầu, nhưng nhanh chóng lại nháy mắt trái với cậu.

Biến!

Hoắc Nhiên dời tầm mắt.

Đồ điên!

Thành viên đội điền kinh vẫn không ném trúng trái thứ hai.

Khấu Thầm nhanh như chớp xông đến dưới rổ nhảy lên, Hoắc Nhiên lập tức xoay người cùng lúc, cậu có lòng tin với Khấu Thầm, với trạng thái đắc chí lên tận trời vừa rồi của Khấu Thầm thì chắc chắn có thể cướp được bóng bật bảng. Khấu Thầm là vua giả ngầu, càng đắc chí thì càng chơi giỏi.

Quả nhiên, Hoắc Nhiên vừa nghiêng người quay về, Khấu Thầm đã chuyền bóng đi.

Hoắc Nhiên dẫn bóng bắt đầu tăng tốc.

Cú giành bóng bật bảng này Khấu Thầm cướp quá bất ngờ, chuyền bóng cũng nhanh, Lý 1 không có ai theo kịp, phần sân trước trống rỗng.

Khi Hoắc Nhiên tiến đến vạch 3 điểm nhảy lên thì Mã Hách vừa mới chạy đến bên cạnh cậu.

Sau đó mọi người liền nhìn thấy bóng rơi vào rổ.

“3 điểm!” Ngụy Siêu Nhân hét lên.

Đội cổ vũ của ban xã hội lập tức bùng nổ, khẩu hiệu tạm đổi trước đó chắc không ai còn nhớ nữa, một nhóm nữ sinh quơ thứ đang cầm trong tay, vừa nhảy vừa hét, tiếng hét của nam sinh sắp bị đè bẹp rồi.

“Sao nào?” Khấu Thầm chạy đến trước mặt Hoắc Nhiên hét lớn.

“Ngầu.” Hoắc Nhiên cụng vai với cậu.

——————–

Lảm nhảm: Chương này có thuật ngữ bóng rổ nên vừa dịch vừa tra ;;v;; may là cũng có coi sơ sơ bóng rổ nếu không thì chương này không biết khi nào mới xong:v Anw, Nhiên Nhiên vào sân bóng là khác ngay:))))) không ai dám hó hé gì luôn:)))))))