Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 77



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Khấu Thầm nghĩ rằng có phải Hoắc Nhiên có độc hay không? Hôm qua sau khi cắn Hoắc Nhiên xong thì cậu vẫn luôn cảm thấy bất thường thế nào ấy, hay nói cách khác thì trước đó đã trúng độc rồi.

Hoắc Nhiên tỏa ra khí độc.

Một chú shiba độc.

Có hơi đáng sợ.

Khấu Thầm không thể không suy nghĩ lung tung về một vài thứ khó hiểu trong đầu, nếu như Hoắc Nhiên không quay đầu lại lúng túng cười với cậu thì cậu cũng đã lúng túng luôn rồi.

“Hai đứa có ăn cơm không?” Mẹ Hoắc ở trong phòng khách gọi một tiếng.

“Ăn ạ!” Hai người đồng thanh trả lời, cùng lúc chạy về phía cửa phòng ngủ.

Lúc cùng vọt ra ngoài thì vai kề vai bị kẹt ở khung cửa.

“Cậu vội cái gì hả?” Hoắc Nhiên nhìn cậu, “Có chút giác ngộ làm khách không vậy?”

“Không có.” Khấu Thầm nghiêng người chạy vào trong phòng khách, giành lấy chỗ mà trước đó Hoắc Nhiên ngồi.

Câu nói này của Hoắc Nhiên giống như mấy câu chửi ngày thường khiến cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thả lỏng.

Giống như chột dạ khi làm ăn trộm nhưng lại phát hiện không ai nhận ra cậu là trộm.

Tuy cậu vẫn chưa kịp nghĩ rõ ràng sự chột dạ này ở đâu mà ra, tóm lại là thả lỏng rồi.

Không quan tâm có phải là tự mình an ủi mình không, đều là một loại an ủi cả.

Kiên định suy nghĩ như thế, tâm trạng của Khấu Thầm đã đỡ hơn rất nhiều, ngay cả sự buồn rầu do cãi nhau có vô dụng hay không với ba tối qua cũng đã tiêu tan rất nhiều.

“Con làm cho.” Khấu Thầm bưng chén lên, bắt đầu múc cháo cho mọi người.

“Không cần, con tự múc cho mình ăn là được.” Ba Hoắc cười nói.

“Để cậu ấy làm đi.” Hoắc Nhiên ngồi xuống cầm bánh bao nhỏ cắn một cái.

“Từ Tri Phàm đến nhà chúng ta ăn cơm cũng chưa thấy con để thằng bé xới cơm.” Mẹ Hoắc nói, “Sao lại ức hiếp Khấu Thầm rồi?”

“Đó là Từ Tri Phàm không làm việc.” Hoắc Nhiên cười, “Cậu ta muốn làm, mẹ xem, con có cản cũng cản không được.”

Khấu Thầm múc cho ba Hoắc mẹ Hoắc mỗi người một chén cháo, lại múc cho mình một chén xong thì về lại chỗ của mình ngồi xuống.

“Ý chí báo thù sao lại mạnh như vậy chứ?” Hoắc Nhiên nhìn cái chén không trước mặt mình.

“Vậy thì sao?” Khấu Thầm vừa ăn vừa hỏi.

“Tự mình múc thôi.” Hoắc Nhiên thở dài, đứng lên múc cho mình một chén cháo, “Lòng dạ hẹp hòi.”

Khấu Thầm cười, không lên tiếng.

Ăn sáng xong lại ở nhà Hoắc Nhiên chờ một hồi, hai người cùng nhau ra ngoài. Nhóm bảy người đã hẹn 9 giờ tập trung ở cổng công viên rồi.

Lúc xuống lầu, Hoắc Nhiên nhìn thấy một chiếc xe đạp màu vàng đen đang dựa bên tường.

Cậu lập tức quay đầu nhìn Khấu Thầm.

Quả nhiên Khấu Thầm đang mặt đầy đắc ý nhìn cậu.

“Của cậu à?” Hoắc Nhiên chỉ chiếc xe.

“Phải.” Khấu Thầm cười vô cùng sung sướng, “Thế nào?”

Hoắc Nhiên ngẩn người một hồi, quay đầu ấn nút thang máy: “Dắt xe lên nhà tôi.”

“Làm gì?” Khấu Thầm hỏi, “Không phải chứ, cậu vừa thấy xe đã cướp à?”

“Xe hơn 5000 tệ!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Cậu để ở đó thì lúc quay lại mất tiêu rồi! Từ sáng cậu đến cho tới bây giờ vẫn còn xe, coi như là cậu may mắn lắm đó!”

“… À.” Khấu Thầm xách xe vào trong thang máy.

“Chẳng phải hôm nay đã nói bắt xe đi sao? Sao cậu vẫn đạp xe đến đây vậy?” Hoắc Nhiên ấn vào nút số tầng.

“Để cho cậu xem đó.” Khấu Thầm nói.

“Mua lúc nào vậy?” Hoắc Nhiên xách xe lên, “Cậu cũng không hỏi tôi, may mà mua một chiếc xe đạp đường trường, cậu mà mua một chiếc xe đạp leo núi thì tôi không dẫn cậu theo thật đấy.”

“Hôm qua tôi cãi nhau với ba tôi.” Khấu Thầm thở dài, “Chị tôi bảo lão Dương đến dẫn tôi đi chơi. Lão Dương muốn an ủi tôi nên dẫn tôi mua chiếc xe này, bạn anh ấy hiểu sơ sơ, giới thiệu một cửa hàng… Cũng được chứ?”

“Vô cùng được.” Hoắc Nhiên cúi người nhìn xe, “Nếu như cậu muốn chơi thật thì tôi giúp cậu chỉnh một chút.”

“Chẳng phải nói không dẫn tôi đi sao?” Khấu Thầm nhướng mày.

“Chủ yếu là tôi dẫn chiếc xe này.” Hoắc Nhiên vỗ yên xe.

Sau khi để xe vào trong nhà, hai người lại ra ngoài lần nữa, bắt xe đi đến công viên.

“Sao cậu lại biết hơn 5000 tệ?” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi.

“Cậu hỏi Khấu Tiêu thử, túi xách, quần áo mà chị ấy thích có phải nhãn hiệu nào giá nào chị ấy đều biết không?” Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm bật cười: “Lần này cậu dẫn tôi đi đạp xe thì tặng cậu chiếc xe này.”

“Biến.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi không cần.”

“Vậy cậu muốn dẫn theo chiếc xe này chơi thì phải dẫn theo tôi đó.” Khấu Thầm chống cằm nghiêng đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Cứ không đồng ý mãi, giống như tôi gây cản trở lắm vậy.”

“Dẫn cậu thì dẫn cậu.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Hôm qua cậu cãi nhau với ba cậu à?”

“Ừ, mỗi tuần về nhà đều phải cãi một lần.” Khấu Thầm cụp mí mắt xuống, vẻ mặt không vui, “Nhưng mà hôm qua cãi nhau rất dữ dội, lâu rồi ông ấy chưa đánh tôi, hôm qua suýt nữa đã ra tay.”

“Vì sao?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Đừng hỏi, không muốn nói.” Khấu Thầm buồn bực lên tiếng.

“Ờ.” Hoắc Nhiên không hỏi nhiều, duỗi tay vỗ vỗ lên chân Khấu Thầm.

Có lẽ nhóm bảy người đều rất rảnh rỗi, không muốn ở nhà, khi Hoắc Nhiên với Khấu Thầm đúng 9 giờ đến cổng lớn công viên thì bọn họ đã đến đông đủ rồi.

Nhìn dáng vẻ, ít nhất đã đến từ hơn 20 phút trước.

Hứa Xuyên lừa được cây kẹo mút từ trong tay một bé gái bốn năm tuổi.

“Ăn hết chưa?” Khi Khấu Thầm xuống xe lập tức hỏi một câu.

“Ăn rồi.” Từ Tri Phàm nói, “Đi mua vé đi, hôm nay nhiều người, phải xếp một lúc đó.”

“Tao đi xếp cho.” Khấu Thầm nói, “Đưa chứng minh thư của tụi mày cho tao.”

Mọi người đưa chứng minh thư ra.

Lúc Khấu Thầm đi xếp hàng, Từ Tri Phàm nhìn Hoắc Nhiên.

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, vừa nhìn thì Hoắc Nhiên lập tức biết cậu ta có ý gì.

Mày thế mà không đi xếp hàng cùng cậu ta?

Hoắc Nhiên trừng Từ Tri Phàm. Từ Tri Phàm cười không nói.

Khấu Thầm mua vé vô cùng nhanh, chưa đầy mấy phút đã quay về rồi.

“Sao nhanh dữ vậy?” Giang Lỗi có hơi ngạc nhiên, “Bán nhan sắc hả?”

“10 tệ một tấm vé, tao phải bán sắc à?” Khấu Thầm nói, “Vì mày thế này nên lăn qua lăn lại một lúc lâu cũng chẳng theo đuổi được ai.”

“Được được được.” Giang Lỗi gật đầu, “Vậy mày nói sao mày mua được đi, tao thấy cái hàng mày vừa xếp còn chưa nhúc nhích nữa kìa.”

“Có một dì ăn sáng xong đến làm, tao nghe thấy dì ấy nói đến muộn rồi nên lập tức đến xếp hàng ở cái cửa sổ chưa mở.” Khấu Thầm nói, “Dì ấy vừa mở cửa thì tao mua rồi.”

“Sức quan sát này.” Ngụy Siêu Nhân giơ ngón cái.

“Phải đó, sức quan sát, trí thông minh này.” Giang Lỗi cũng giơ ngón cái, “Còn khịa tao, có thấy theo đuổi ai đâu.”

Khấu Thầm trừng mắt: “Ai cho mày dũng khí nói chuyện như thế với tao đấy?”

Giang Lỗi cười không ngừng, vỗ Khấu Thầm: “Chúng ta thân như này rồi, mày là người thế nào tụi tao đều biết, tính tình của mày thật ra tốt hơn Hoắc Nhiên.”

Hoắc Nhiên tặc lưỡi.

Trong thành phố có ba công viên, khu vui chơi của công viên này là lớn nhất, còn có hai cái hồ rất to và một sân BBQ, cho nên vừa đến cuối tuần, có rất nhiều người đến đây dẫn theo người trong gia đình.

Bọn họ cũng không vội vàng, người đến hồ chèo thuyền không nhiều, với lại bảy người bọn họ chắc chắn là thuyền lớn, muốn chơi thuyền nhỏ hai người hay bốn người mới cần phải giành.

“Hít thở không khí trong lành, tốt biết bao.” Hồ Dật ngửa mặt lên, nhắm mắt hít sâu một hơi. Sau đó cậu ta bị vấp miếng gạch bông dưới chân, đụng vào người Hứa Xuyên.

“Nhìn đường!” Hứa Xuyên nói, “Cái trí thông minh này của mày không xứng hít thở không khí chứ đừng nói đến trong lành.”

Hồ Dật bật cười, thở dài: “Haiz, nói thật nhé, ở cùng với tụi mày tâm trạng tao tốt hơn rất nhiều, nếu như một mình tao ở nhà thì cứ cảm thấy chùng xuống, muốn về lại trường.”

“Tao cũng gần giống vậy.” Giang Lỗi nói, “Tao với ba mẹ tao không có mâu thuẫn gì, chỉ là cảm thấy ở nhà khó chịu, muốn về trường lại.”

Trải nghiệm của Hoắc Nhiên không sâu, trước đây cậu cũng không có cảm giác này, cậu có rất nhiều hoạt động cuối tuần, cũng không hay gặp mặt đám Từ Tri Phàm, các hoạt động leo núi, đạp xe, phượt đều được sắp xếp kín mít.

Bắt đầu từ học kỳ trước mới có cảm giác này. Mới đầu là cảm thấy cả đám ở chung một chỗ rất vui vẻ, còn cùng nhau làm không ít “chuyện lớn” đáng để ghi nhớ.

Cậu nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng như vậy, ở nhà không vui.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp.

“Trước đây lúc tôi không có bao nhiêu bạn.” Khấu Thầm nói, “Thì tôi dẫn Soái Soái đi dạo lung tung.”

Hoắc Nhiên cười.

Không khí bên hồ rất tốt, bọn họ vừa đến con đường nhỏ ven hồ thì nhìn thấy thiên nga như mong muốn.

Một bầy.

“Đây là thiên nga hay là ngỗng?” Giang Lỗi lấy điện thoại ra, bắt đầu quay video.

“Thiên nga.” Khấu Thầm nói, “Mày ngu thiệt hay là thiệt ngu vậy?”

Giang Lỗi quay đầu lại, để điện thoại ở trước mặt Khấu Thầm: “Anh chàng khôi ngô này, trong vòng nửa tiếng đồng hồ chửi tôi tận mấy lần, cũng do tính tình tôi tốt với lại không đánh cậu ta nổi…”

“Đúng là một câu chuyện đau lòng.” Hoắc Nhiên cười nói.

“Anh chàng đẹp trai bên cạnh cười rất đáng yêu này là người bạn hai năm của tôi.” Giang Lỗi lại quay Hoắc Nhiên, “Thằng nhóc này bây giờ đã vì trọng sắc khinh bạn mà làm phản, nhào vào lồng ngực của kẻ địch, trở thành…”

Cậu ta lại quay điện thoại về phía Khấu Thầm: “Bạn trai của anh chàng khôi ngô này.”

Trong lòng Hoắc Nhiên bỗng giật mình, trong một khoảnh khắc cả đầu óc đều trống rỗng, không nói ra được câu nào, cũng không thể mở miệng chửi giống bình thường, ngay cả cười cũng không nặn ra được.

“Hi!” Khấu Thầm vẫy tay với ống kính.

“Quay thiên nga đi, hai đứa này ngày nào cũng thấy có gì để quay đâu.” Từ Tri Phàm túm cánh tay của Giang Lỗi, xoay cậu ta về lại đối diện với hồ, “Quay hay con thiên nga đang cụng đầu nhau kìa.”

“Đm, hình trái tim thật này, đẹp ghê.” Giang Lỗi đi mấy bước đến bên cạnh hồ, ngón tay di chuyển trên màn hình, phóng to ống kính.

Sau khi hoàn hồn Hoắc Nhiên liếc nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm không nhìn cậu, đang bận đút tay vào túi quần móc điện thoại ra, sau đó nghe điện thoại: “Chị? Em đang xem thiên nga này… Với bạn đó. Cơm tối à? Nói sau đi, ba không ở nhà thì em về ăn…”

Sau khi cúp điện thoại, Khấu Thầm nhíu mày.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, cũng không biết có nên hỏi sao thế hay không. May mà Khấu Thầm mở miệng: “Sáng sớm ba tôi đập một cái bình hoa.”

“Có phải vì cậu sáng sớm đã chạy ra ngoài không?” Hoắc Nhiên giật mình.

“Tôi…” Khấu Thầm chỉ mình, “Tối hôm qua tôi không về nhà. Tôi ở khách sạn chỗ chị tôi ngủ một đêm… Buổi sáng ông ấy phát hiện tôi không có nhà, lại nổi giận.”

“Tính tình nóng nảy như vậy à?” Hoắc Nhiên nói.

“Bởi vì có thằng con trai vô dụng.” Khấu Thầm thở dài, “Thôi bỏ đi, không nhắc chuyện này nữa. Bây giờ tâm trạng tôi đỡ rồi, buổi chiều ông ấy đi công tác, chờ ông ấy về thì cũng bớt giận hơn.”

“Chúng ta ngồi cái thuyền lớn tám người đúng không?” Hứa Xuyên chỉ bến thuyền nhỏ phía trước.

“Đúng.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Đạp chân hả?”

“Bốn người đạp, ba đứa còn lại ăn không ngồi rồi.” Giang Lỗi nói, “Thay phiên nhau.”

“Vậy thì chắc chắn…” Ngụy Siêu Nhân lùi lại vừa đi vừa nói, còn chưa nói xong thì bỗng nhiên bị người đằng sau đụng mạnh vào, bổ nhào vào lòng Hứa Xuyên.

“Đậu má!” Mọi người đồng thời hét lên.

Một bóng người chạy ngang qua chính giữa bọn họ, sau khi đụng phải Hoắc Nhiên thì lao ra bên ngoài bọn họ.

“Mẹ nó mày mù rồi hả?” Khấu Thầm chửi một câu rất vang với cái gáy của tên kia, vươn tay túm lấy vai Hoắc Nhiên.

Bọn họ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra với cái tên kia thì bên phía bến thuyền lại có một người phụ nữ chạy đến, vừa chạy vừa hét: “Cướp! Bắt ăn cướp! Cướp ví tiền của tôi!”

“Đệt.” Khấu Thầm không chút chần chừ, xoay người đuổi theo phương hướng của tên kia.

Ngay sau đó cả đám người đều xoay lại, co cẳng bắt đầu chạy như điên.

“Con mẹ nó đứng lại cho tao!” Khấu Thầm hét.

“Hét con khỉ.” Hoắc Nhiên nói, “Hắn ta cũng đâu ngừng lại!”

“Cậu hiểu con khỉ!” Khấu Thầm nói, “Mẹ nó đây gọi là khí thế!”

Sau đó cả đám lập tức cùng hét lên.

“Đứng lại!”

“Đứng lại cho bố!”

“Không đứng lại lát nữa đánh chết mày!”

Nói thật, tên cướp này chắc chắn có rèn luyện với lại còn rất quen thuộc với địa hình công viên, đây chắc là địa bàn của hắn ta.

Bọn họ từ bên hồ đuổi theo đến trong rừng, từ đầu đến cuối vẫn cách tên cướp một đoạn.

“Mẹ nó, này mà đến trường chúng ta.” Giang Lỗi nhịn thở hét, “Tất cả giải vô địch điền kinh đều là của hắn rồi!”

“Con khỉ.” Hoắc Nhiên cắn răng.

Cậu chợt tăng thêm tốc độ, nhắm cái gáy của tên kia mà lao đến.

Lần tăng tốc đột ngột này đã kích thích Khấu Thầm, cậu cũng chợt tăng tốc, bỏ những người phía sau một đoạn.

Tên cướp chắc bình thường chỉ luyện chạy ngắn, dù sao thì người có thể liều mạng với kẻ cướp, không ngừng nghỉ đuổi được hơn nửa công viên cũng không nhiều, miễn là những người đuổi theo từ bỏ trong vòng năm trăm mét đầu tiên thì có thể thoát được.

Cho nên tốc độ tên cướp ở đằng trước dần dần chậm lại, bước chân cũng không còn nhanh như trước.

“Đẩy nhẹ một cái.” Khấu Thầm ở vị trí đằng sau Hoắc Nhiên một chút, nói, “Đừng bị hắn kéo ngã.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp.

Sau mười mét, bọn họ cuối cùng đuổi kịp cái tên cướp này ở cái hồ thứ hai.

Đẩy nhẹ một cái.

Hoắc Nhiên làm theo lời của Khấu Thầm, mấy bước cuối cùng chạy ra cảm giác như nhảy xa, vươn tay đẩy một cái lên vai tên cướp, ngay sau đó nhanh chóng nghiêng người lướt qua bên cạnh tên cướp, đề phòng lúc tên cướp ngã bị trượt chân té.

Chắc chắn trước đây Khấu Thầm từng bắt cướp, kinh nghiệm phong phú.

Không.

Chắc chắn trước đây Khấu Thầm từng đuổi đánh người ta như thế này, kinh nghiệm phong phú.

Nếu không thì ba Khấu sẽ không muốn làm lạp xưởng cả ngày.

Tên cướp quả nhiên bị ngã mà còn ngã rất mạnh, bụng dẫn theo tất cả các bộ phận té nhào xuống mặt đất, sau khi bụng chạm đất, đầu, cánh tay, cẳng chân gì đó mới lần lượt bịch bịch tiếp đất.

Sau đấy Khấu Thầm nhảy lên, lúc tên cướp muốn bò dậy thì đầu gối huých vào lưng hắn, ép hắn về lại mặt đất, sau đó tát một cái lên mặt hắn: “Ví tiền đâu?”

Tên cướp nằm trên mặt đất, vừa chỉ quần của mình.

Khấu Thầm sờ thử, từ trong túi của hắn móc ra được một cái ví tiền màu hồng, sau đó còn móc ra được một cái túi tiền lẻ nhỏ hơn.

“Được đấy, còn cướp một cái ví Hermes.” Khấu Thầm chậc một tiếng.

“Đm!” Giang Lỗi chỉ tên cướp, “Chắc chắn vẫn còn!”

“Tụi mày như này không được đâu. Cộng sự chưa đến à? Hay là đại ca mày chưa đến?” Khấu Thầm túm cánh tay tên cướp, lật người hắn lại, “Hàng cũng không đưa ra? Sợ cảnh sát thiếu chứng cứ hay là sợ không đủ bị phạt tội?”

Tên cướp trừng cậu không hé miệng.

Cậu lại mò ra được hai cái điện thoại đã tắt nguồn ở đằng sau người hắn.

Hoắc Nhiên lấy dây rút quần thể thao của Ngụy Siêu Nhân ra, bọn họ trói tay của tên cướp lại.

Tiếp theo thì Khấu Thầm gọi điện cho cảnh sát.

Lúc chờ cảnh sát thì người phụ nữ mất ví tiền thở không ra hơi chạy đến, vịn thân cây không ngừng thở dốc, một câu cũng không nói ra hơi.

“Cái nào là của chị?” Khấu Thầm cầm mấy cái ví tiền đến huơ huơ với cô ta.

Người phụ nữ chỉ cái ví tiền, tay có hơi run, một hồi lâu mới nói ra một chữ: “Hồng.”

“Cái này à?” Hồ Dật cầm cái ví tiền màu hồng ở trong tay Khấu Thầm đưa đến trước mặt cô ta.

“Phải, cảm ơn…” Người phụ nữ gật đầu.

Lúc cô ta đưa tay định cầm lấy ví tiền thì Hồ Dật rút tay đang cầm ví tiền về lại.

Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn cậu ta.

Nhóm bảy người cũng giật mình.

Hồ Dật xoay người chạy đến bên hồ, tay vung lên quăng ví tiền vào trong hồ.

“Đệt! Củ Cải, mày làm gì vậy?” Giang Lỗi giật mình.

———————–

Sân BBQ:



Lảm nhảm: Chuyến đi chơi đầy “sóng gió” bắt đầu:)))))))))))))