Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 96



Dịch: LTLT

Thật sự kích thích.

Không biết có phải vì mới ngủ dậy hay không mà Hoắc Nhiên cảm thấy vào lúc này, cậu phấn khích đến mức có thể một hơi nuốt hết Khấu Thầm ngay cả cặn cũng không nhổ ra.

Lúc mũi của hai cậu không đề phòng đụng vào nhau, cảm giác đau nhức bất ngờ cũng không thể đè ép được cảm xúc đang dâng lên của cậu.

Nhưng Ngụy Siêu Nhân thì có thể.

Môi hai người vừa chạm vào nhau thì cửa phòng đối diện mở ra, Ngụy Siêu Nhân đang cầm một cái túi: “May mà tao thức dậy đi tè. Khấu Thầm, mày đi học con khỉ á, sách mà mày còn…”

Hoắc Nhiên lập tức tỉnh táo, mở to mắt nhìn đôi mắt của Khấu Thầm ở trước chóp mũi của cậu.

Đều là mắt lác.

Hai giây sau, Ngụy Siêu Nhân chửi một tiếng: “Đệt!”

Sau đó “rầm” một tiếng đóng sầm cửa phòng lại.

Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm ra. Khấu Thầm đang chống tay ở bên cạnh cửa phòng, vẻ mặt giận dữ quay đầu lại trừng mắt nhìn, tiếc là Ngụy Siêu Nhân đã rút lui.

“Tiếp tục.” Khấu Thầm quay đầu lại.

“Đừng đừng đừng đừng.” Hoắc Nhiên đẩy cậu ra, cảm xúc hăng hái đã bị lí trí đè xuống. Mới sáng sớm, công khai, ở ký túc xá, trên hành lang ký túc, tuy khung cửa lõm vào này có thể coi là một vật che chắn, nhưng cũng thật sự quá ngông cuồng rồi, “Tôi còn chưa mang giày.”

“Biến!” Khấu Thầm trừng cậu, “Tôi cũng không hôn chân cậu!”

“Chân tôi…” Hoắc Nhiên nói, “Tôi chưa có mang giày.”

“Mẹ nó tôi hôn chân cậu hả?” Khấu Thầm gằn giọng.

“Tôi chưa có rửa mặt.” Hoắc Nhiên xoay người đẩy cửa ký túc xá, “Đệt?”

“Tôi cũng không có chê cậu.” Khấu Thầm dựa vào sau ót của cậu, rất không cam lòng, “Tôi rửa rồi.”

“Cửa khóa rồi!” Hoắc Nhiên nhỏ giọng hét, cả người cậu chỉ mặc một cái quần đùi, “Mẹ nó tôi… bị cậu hại chết rồi!”

“Gõ cửa đi.” Khấu Thầm sờ lên eo Hoắc Nhiên.

“Mấy giờ? Mấy giờ hả?” Hoắc Nhiên quay đầu lại trừng cậu, “Gà còn chưa dậy! Cậu muốn bị Từ Tri Phàm mắng chết hả? Nửa học kỳ sau của cậu phải trông chờ vào cậu ta để không ra nước ngoài đó!”

“Gà nhà ông nội tôi ba giờ đã gáy rồi.” Khấu Thầm nói, “Bây giờ năm giờ rưỡi… Cậu đến phòng ký túc của tụi tui đi, quần áo giày dép đều có, tôi lấy bàn chải đánh răng cho cậu, anh Xuyên lần nào mua cũng mua một đôi.”

“Vậy lẹ đi!” Hoắc Nhiên vọt đến cửa đối diện, thân trên trần như nhộng thật sự không có cảm giác an toàn, “Lát nữa Siêu Nhân về giường rồi.”

“Cậu có tin là nó đang ở sau cửa nghe không?” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, bước đến giơ tay búng trên cửa.

Một giây sau cửa liền mở ra, Ngụy Siêu Nhân thò đầu ra.

“Tránh ra.” Khấu Thầm đẩy cậu ta qua một bên, bước vào phòng cùng Hoắc Nhiên.

Mọi người trong phòng đều đang ngủ, bên phòng Khấu Thầm không giống phòng đối diện, bốn người phòng đối diện đều là nhóm bảy người, trong phòng của nhóm Khấu Thầm thì còn một Quách Tử Kiện, quan hệ cũng rất tốt nhưng không tốt đến mức giống nhóm bảy người, cho nên lúc Hoắc Nhiên chỉ mặc một cái quần đùi bước vào thì cảm thấy hơi chột dạ, giống như thằng xấu xa lúc người ta đến bắt gian thì trốn từ cửa sổ.

Ngụy Siêu Nhân coi như biết điều, không nói gì trong phòng, chỉ đưa cái túi đựng sách của Khấu Thầm cho cậu, sau đó tiếp tục lên giường ngủ.

Khấu Thầm lấy một cái bàn chải đánh răng từ trong ngăn kéo của anh Xuyên.

Phần đuôi của bàn chải vậy mà là một cô bé mặc váy nhỏ màu hồng, Hoắc Nhiên không dám tin vào mắt mình: “Của anh Xuyên?”

“Đúng.” Khấu Thầm gật đầu.

“Anh Xuyên dùng bàn chải cho con nít á?” Hoắc Nhiên có hơi khó tin.

“Nói là cây này mềm.” Khấu Thầm bật cười, “Dễ thương ha.”

Hoắc Nhiên thử, đúng là mềm thật.

Nhưng mà bàn chải của người lớn rõ ràng cũng có lông mềm, đúng là mỗi người đều có một mặt không ngờ tới.

Lúc Hoắc Nhiên đánh răng rửa mặt xong bước ra, Khấu Thầm đã đứng ở cửa nhà vệ sinh, đưa cho cậu một bộ đồ thể dục, Hoắc Nhiên vội mặc vào. Khấu Thầm lại lấy một đôi giày thể thao đến: “Cần vớ không?”

“Nói nhảm.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói.

Khấu Thầm lục tìm một đôi vớ đưa cho cậu.

Hoắc Nhiên chưa bao giờ mặc quần áo nhanh như vậy, buổi sáng đi leo núi lên đường cũng không gấp như thế.

Thu dọn xong thì nhanh chóng mở cửa chuồn ra khỏi phòng.

“Đến sân vận động nhé?” Khấu Thầm đi theo ra ngoài.

“Ừ.” Hoắc Nhiên thở dài, “Không đến sân vận động cũng chẳng còn chỗ đi… Rốt cuộc cậu bị cái gì thế? Cậu không ngủ được hay là sao?”

“Tôi chỉ muốn học hỏi học thần thôi.” Khấu Thầm nói, “Dậy sớm, đi học tiếng Anh, chính trị gì đó.”

“Lúc này học bá Từ còn đang nằm mơ kìa.” Hoắc Nhiên nói.

“Chẳng phải tôi đang cần cù bù thông minh sao.” Khấu Thầm nói.

“Được thôi.” Hoắc Nhiên ngáp một cái, “Lát nữa đi học bài với cậu, đúng lúc tôi cũng học một chút.”

“Sân vận động chắc không có ai nhỉ?” Lúc đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Khấu Thầm hỏi.

“Không biết.” Hoắc Nhiên nói, “Lần trước cậu dậy sớm luyện bóng, trên sân có ai không?”

“Có vài người.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Nhưng mà cũng có thể tìm chỗ không người, sân trường to như thế… Thật sự không được thì có thể đến quỷ lâu…”

“Cậu muốn làm gì?” Hoắc Nhiên chợt quay đầu lại.

“Hôn đó.” Khấu Thầm nói, “Vốn dĩ tôi không có chút suy nghĩ bậy nào, chỉ là muốn học bài cùng cậu thôi.”

“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.

“Nhưng mà cậu vừa nhào đến là châm ngòi rồi.” Khấu Thầm nói, “Thanh niên như chúng ta không chịu đựng nổi. Lát nữa tôi không hôn xong nụ hôn này thì tôi không học được.”

Lúc Hoắc Nhiên đi ngang qua sân vận động cùng Khấu Thầm, tâm trạng khác phức tạp.

Ở cùng một người không khéo léo như Khấu Thầm thì phải nhịn mấy tình huống này.

Hai người đi từ ký túc xá đến sân vận động, vừa đi vừa nhìn có người không, chỗ nào không có người, giống như hai người dậy sớm đi vòng vòng khắp trường chỉ để tìm một chỗ hôn môi.

Hai người không ngờ rằng, trên sân vận động có người thật, nhìn thoáng qua, chỉ riêng ở bên cạnh đường chạy thôi đã ngồi bảy tám người rồi.

“Đệt, đúng là sắp thi đại học.” Hoắc Nhiên có hơi cảm thán, “Này chắc năm giờ đã dậy rồi.”

“Đến quỷ lâu.” Lực chú ý của Khấu Thầm khá tập trung.

Hoắc Nhiên quay lại nhìn cậu.

“Đo.” Khấu Thầm đi về phía quỷ lâu, “Chúng ta lên lầu ba, đúng lúc ôn kỉ niệm, đó là nơi hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”

“Mẹ nó, đó là nơi lần đầu tiên tôi biết được cái tên điên như cậu!” Hoắc Nhiên nói.

“Đi thôi!” Khấu Thầm trừng mắt nhìn cậu, “Đừng ép tôi khiêng cậu đến đó!”

Từ sau khi bay đi cho ông, Hoắc Nhiên không đến quỷ lâu nữa, cũng không ngờ sẽ có một màn như hôm nay.

Một tên sợ ma, đường xá xa xôi chạy đến quỷ lâu để hôn môi với người khác.

Nhưng mà bây giờ tuy trời chưa sáng hẳn, nhưng cảm giác nắng mai vẫn rất rõ ràng, lúc bước lên cầu thang của quỷ lâu, Hoắc Nhiên bỗng có hơi hưng phấn.

Trong đầu lóe lên một cảnh tượng khá xấu hổ.

Tuy không rõ ràng lắm, nhưng cậu đang đặt tay trên eo của Khấu Thầm ở phía trước.

Khấu Thầm nhảy lên, túi đựng sách trong tay vứt mặt đất trống ở trước quỷ lâu, chạy mấy bước lên bậc cầu thang.

Hoắc Nhiên không lên tiếng, cũng chạy nhanh mấy bậc cùng Khấu Thầm, lại vươn tay nắm lấy eo Khấu Thầm.

Khấu Thầm quay đầu lại nhìn cậu, sau đó quay lại bắt đầu chạy như bay lên.

Hoắc Nhiên nhấc chân đuổi theo.

Sàn gỗ dưới chân vẫn luôn kêu cót két, Hoắc Nhiên có hơi lo lắng, với lại âm thanh này sao mà nghe vô có cảm giác sợ hãi vô cùng.

Khấu Thầm đã chạy lên hành lang của lầu ba, dọc theo hành lang vòng ra đằng sau quỷ lâu.

Hoắc Nhiên vội đuổi theo, lúc này cậu mới bắt đầu thấy sợ.

“Đệt.” Cậu chạy đến hành lang giống như bị người ta đâm một dao bay lên rồi xoay qua chỗ khác, “Khấu Thầm, nếu cậu hù tôi thì cậu chết chắc đó!”

Khấu Thầm chợt ngừng lại, xoay người, Hoắc Nhiên đang chạy như điên không thắng kịp, đâm sầm vào người cậu.

“Anh trai ôm.” Khấu Thầm cười, ôm chầm lấy cậu, “Đừng sợ.”

Hoắc Nhiên vô thức nhìn xung quanh, dù sao thỉnh thoảng cũng sẽ có người trốn ở bãi đất trống đằng sau quỷ lâu để hút thuốc, đánh nhau, yêu đương, nếu như có người thật thì vừa ngẩng đầu lên sẽ thấy hai người họ rõ ràng.

Tuy bây giờ là năm giờ rưỡi sáng.

Ai biết có người lên cơn giống như hai cậu hay không chứ?

Không có ai.

Đầu Hoắc Nhiên còn chưa xoay lại, Khấu Thầm đã hôn lên cổ cậu.

Vào lúc này có thể cảm nhận sâu sắc rằng trong nhiều trường hợp, phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn đầu óc rất nhiều.

Sau khi cậu nắm lấy tóc của Khấu Thầm rồi hôn lên, đầu óc mới tỉnh táo lại.

Thời khắc này, vậy mà cậu có một tinh thần chiến đấu muốn giành chiến thắng… không thể để Khấu Thầm giành đầu tiên.

… Đây là kiểu tinh thần gì, dùng ở trong việc học thì tốt cỡ nào!

Học sinh dốt quanh năm như Khấu Thầm lại không có tinh thần này, cũng không ngại ai chủ động hơn, chỉ đáp lại thôi.

Hô hấp của hai người giống như được truyền qua loa phóng thanh, lập tức bị phóng đại lên cùng lúc, trở nên vừa nặng nề vừa rõ ràng.

Kem đánh răng của Khấu Thầm là hương bạc hà lá dài, thực ra Hoắc Nhiên không thích lắm, cậu thích bạc hà hơn, nhưng bây giờ mùi hương bạc hà lá dài quấn quanh giữa lưỡi với lưỡi lại trở nên mỹ vị vô cùng.

Đặc biệt là trong không khí sáng sớm giống như có một lớp màn che rất mỏng.

Lúc chạy lên lầu, cậu có không ít suy nghĩ khác.

Nhưng bây giờ lại chỉ muốn ôm chặt Khấu Thầm, ôm chặt.

Đắm đuối trong hương vị say mê này.

Khấu Thầm đẩy cậu lên trên bức tường bên cạnh, cả người đều dựa vào, tay kéo áo của cậu.

Hoắc Nhiên cũng lập tức kéo áo Khấu Thầm.

Khấu Thầm đang sờ eo của cậu.

Cậu khẽ nhéo một cái lên eo Khấu Thầm.

Khấu Thầm cũng nhéo một cái lên eo cậu, còn mạnh hơn cậu nhéo.

Hoắc Nhiên lại nhéo Khấu Thầm.

Khấu Thầm tiếp tục nhéo Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên không chịu thua, giơ tay lên đánh một phát trên lưng Khấu Thầm, sau đó lại nhéo.

Lần này có lẽ vì cảm xúc kích động, ra tay có hơi mạnh.

Khấu Thầm hít một hơi ở bên môi cậu, ngay sau đó nắm lấy cổ tay cậu, đè lên trên tường.

Hoắc Nhiên dĩ nhiên không chịu thua, tay còn lại cũng nắm lấy cổ tay của Khấu Thầm, dùng sức vặn ra sau.

Hôn môi bắt đầu phát triển theo chiều hướng đánh nhau trong các loại động tác nhỏ lúc tâm tình kích động.

Nhưng kỳ lạ là môi của bọn họ vẫn không tách ra.

Cho đến khi sàn gỗ dưới chân bỗng nhiên phát ra tiếng kêu to hơn tiếng hô hấp của hai người.

Rắc!

Động tác của hai người cùng ngừng lại.

“Hửm?” Miệng của Hoắc Nhiên không rảnh, chỉ có mũi hừ ra một tiếng thắc mắc.

“Ứm ừm.” Khấu Thầm cũng giống như cậu, dùng mũi trả lời.

Hoắc Nhiên dựa theo tình hình thực tế suy đoán ra hai tiếng “ừm” có âm điệu khác nhau này hình như muốn nói là… nứt rồi.

Sau đó hai người không tiếp tục giao lưu nữa, lúc này theo lý thuyết thì nên tách ra trước, cúi đầu xem thử sàn nhà dưới chân rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng hai người đều không nhúc nhích.

Không nỡ.

Trong thời khắc quan trọng hận không thể lấy 502 dán mình lên người đối phương này sao có thể tách ra.

Lúc Hoắc Nhiên đang chần chừ tiếp tục hay là quyết định gạt bỏ tất cả khó khăn cúi đầu nhìn thử, sàn nhà lại kêu một tiếng.

Rắc!

Lúc này âm thanh càng lớn hơn, cũng càng phức tạp hơn, tiếng “rắc” này còn kèm theo một loại tạp âm nào đó đã từng nghe qua, giống như đang hòa thanh.

Ngay sau đó, cậu chưa kịp tỉnh táo thì cơ thể Khấu Thầm nhúc nhích, tay đang nắm lấy cậu chợt nắm chặt.

Môi lập tức rời khỏi môi cậu.

Không chỉ môi mà đầu của Khấu Thầm cũng rời khỏi người cậu.

Gương mặt Khấu Thầm chợt biến mất trước mặt cậu.

“Đệt!” Hoắc Nhiên nhanh chóng phản ứng lại, cúi đầu ôm lấy đầu Khấu Thầm đang ở độ cao ngang lồng ngực cậu.

“Đờ mờ!” Khấu Thầm ôm mông của cậu, “Đừng nhúc nhích! Tôi bị kẹt rồi!”

“Tôi kéo cậu lên! Tôi kéo cậu!” Hoắc Nhiên ôm đầu Khấu Thầm kéo lên trên.

“Đầu cậu thiếu máu hả?” Khấu Thầm mắng, mắng xong lại không nhịn được mà bật cười, “Ông nội cậu, cậu đang nhổ củ cải hả? Chân tôi kẹt rồi, cậu kéo con khỉ!”

Sàn nhà niên đại xa xưa của quỷ lâu yếu ớt hơn sàn nhà của tòa nhà dạy học bọn họ, chỉ là bình thường không có ai giẫm, hôm nay hai người các cậu đạp mạnh như thế, sàn nhà trực tiếp nứt làm đôi.

Chân Khấu Thầm đạp lên gác trống của sàn nhà.

“Đau không?” Hoắc Nhiên ôm đầu Khấu Thầm không dám buông tay.

“Không đau, mảnh vỡ sàn nhà móc lấy quần của tôi.” Khấu Thầm nói “Dưới chân tôi trống rỗng, không dùng lực được, cậu đừng ôm tôi, thả tôi xuống đi… chậm một chút!”

“Ừ.” Hoắc Nhiên di chuyển đầu Khấu Thầm, chậm rãi khuỵu xuống làm động tác trung bình tấn, chân Khấu Thầm từ từ biến mất dưới sàn nhà, sau khi thấy không còn chìm xuống nữa, cậu hỏi, “Thế nào?”

“Chạm đáy rồi.” Khấu Thầm nói, “Chắc là tôi đạp lên trần nhà của lầu hai rồi, buông tay đi, tôi bò lên.”

Hoắc Nhiên buông tay, cẩn thận lùi lại mấy bước.

Sau đó bắt đầu buồn cười.

“Cười đi.” Khấu Thầm khom người, tay chống lên sàn nhà nhìn cậu.

“Tầng gác trống chính giữa rất cao hả? Qua đầu gối không?” Hoắc Nhiên ngồi xổm bên cạnh vừa cười vừa nói, “Bé chân ngắn.”

“Cút.” Khấu Thầm chậm rãi rút một chân lên, “Mẹ nó, chắc sẽ không bắt chúng ta đền đâu nhỉ?”

“Mau ra ngoài.” Hoắc Nhiên bắt đầu căng thẳng, “Nhân lúc không ai nhìn thấy.”

“Ừ.” Khấu Thầm quỳ xuống đất, rút chân còn lại lên.

Lúc định đứng lên, Hoắc Nhiên tranh thủ thời gian nói: “Vì sao công tử lại hành đại lễ* như này hả?” (*động tác quỳ xuống, khom người, cúi đầu sát đất)

“Cậu muốn ăn đòn đúng không?” Khấu Thầm nhướng mày.

Hoắc Nhiên co cẳng chạy về phía cầu thang, chạy mấy bước mới nhớ ra cầu thang không chắc chắn, vội giảm tốc độ lại, đổi thành nhón chân đi loạng choạng.

Khấu Thầm cũng rất cẩn thận, dù sao cũng là người vừa đạp vào gác trống, lập tức cũng đổi thành nhón chân đi khập khiễng.

Hai người cùng chạy khập khiễng xuống dưới.

Lúc chạy được một nửa, Hoắc Nhiên không nhịn được bắt đầu cười như điên.

Khấu Thầm ở phía sau cũng cười không thở nổi.

Cầu thang lầu một hai người không đi luôn, trèo từ hành lang nhảy ra bên ngoài.

“Cái đệt.” Khấu Thầm vừa vỗ bụi trên quần vừa nhìn xung quanh, cầm cái túi trên đất lên, “Không có ai, đi đi đi đi.”

Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi quỷ lâu, vội vàng chạy vào đường chạy, sau đó giả vờ ngẩng đầu làm bộ học bài.

Đi được hai mươi mét mới cùng cười như điên.

“Nào nào nào.” Khấu Thầm lấy quyển sách tiếng Anh từ trong túi ra, “Bắt đầu học thôi, học bài.”

“Được.” Hoắc Nhiên cầm sách, “Tìm chỗ ngồi đi, lên khán đài.”

“Sân bóng rổ!” Khấu Thầm nói, “Đến khán đài làm gì? Cậu tìm Lâm Vô Ngung hả?”

“… Có phải cậu ghen không?” Hoắc Nhiên quay lại.

“Không cho ghen hả?” Khấu Thầm nói, “Cũng không phải lần đầu ghen.”

“Lần trước ở trận bóng rổ, lúc nữ sinh kia tìm tôi nói chuyện.” Hoắc Nhiên nhìn cậu, “Có phải cậu ghen không?”

Khấu Thầm cười: “Ừ, lúc đó đã cảm thấy thích cậu rồi, cảm giác khác với lúc trước thích cậu. Nếu như cậu hẹn hò với nữ sinh đó thật, chắc tôi buồn bực chết mất.”

“Vậy sao cậu không nói?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Tôi không dám.” Khấu Thầm mỉm cười, “Tôi sợ cậu khó chịu, sau này làm bạn bè cũng không tự nhiên.”

“Sao không nói là không làm bạn được luôn đi?” Hoắc Nhiên tặc lưỡi.

“Cậu không vậy đâu.” Khấu Thầm dùng cách tay đụng vào cánh tay của cậu, “Cậu rất tốt bụng, lại mềm lòng, bạn bè thì chắc vẫn làm được, chỉ là sẽ không tự nhiên.”

“Nguy hiểm thật.” Hoắc Nhiên vươn tay xoa xoa trên đầu Khấu Thầm, “Nếu tôi không nói thì có thể chúng ta đã bỏ lỡ rồi.”

Khấu Thầm ôm vai cậu.

Trên sân bóng cũng có người đang học bài, hai người ngồi dưới giá rổ, lấy sách ra, bắt đầu lần đầu tiên học bài buổi sáng một cách tự giác trong đời.

Có lẽ cảm giác mới mẻ, hai người các cậu thế mà kiên trì gần đến một tiết học.

Cho đến khi mấy người trong ký túc đến sân vận động tìm bọn họ mới coi như kết thúc.

“Đệt, yêu đương đúng là không giống.” Giang Lỗi nói, “Động lực!”

“Đi ăn sáng đi.” Từ Tri Phàm nói.

“Không biết ba tôi bắt đầu chăm chỉ chưa.” Khấu Thầm đứng lên, “Ông ấy dậy rất sớm, ra ngoài chạy bộ.”

“Hôm nay có phải chú ấy bắt đầu nghe giảng cùng tụi mình không?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu.

Lão Viên là giáo viên chủ nhiệm nói được làm được, tiết đầu tiên ông đã cầm một máy quay đến lớp, dựng giá ba chân ở bên cạnh bục giảng.

“Sắp quay gì vậy ạ?” Ngũ Hiểu Thần tò mò bước đến.

“Lưu trữ.” Lão Viên nói, “Thầy định quay toàn bộ tiết học của nửa học kỳ này để lưu lại.”

“Ồ, thú vị.” Ngũ Hiểu Thần nhìn vào trong ống kính, giúp điều chỉnh góc độ.

Khấu Thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà lão Viên đáng tin, nếu không thì người trong lớp biết chuyện này, mặt mũi cậu thật sự không còn gì nữa.

Nhưng mà bốn chữ nghiêm túc nghe giảng nói ra thì dễ làm rồi mới khó thật sự.

Khấu Thầm cảm thấy đồng hồ sinh học của mình đã bị loạn tiết tấu, sau khi vào lớp mười phút thì bắt đầu buồn ngủ, lúc còn khoảng năm phút là hết tiết thì lại khôi phục tỉnh táo.

Cả buổi sáng cậu đều ngáp, dựa vào việc nhìn Hoắc Nhiên để nâng cao tinh thần.

Không biết lúc ba Khấu xem video giảng bài có trạng thái gì, bình thường xem phim với mẹ Khấu ông ấy đều có thể ngủ vì nhàm chán.

Không chừng sau hai tiết thì ông ấy sẽ nhận thua.

Nhưng mà lúc cuối tuần Khấu Thầm về nhà, cậu phát hiện mình đã xem thường ba mình.

Khấu Lão Nhị có thể kiếm được tiền như bây giờ, quả nhiên không phải người đơn giản.

Khi cậu bước vào cửa, mẹ Khấu với Khấu Tiêu đang ở phòng khách. Cậu ôm Soái Soái bổ nhào đến, vừa hôn vừa ôm lên xem thử: “Ba em không ở nhà à?”

“Đang học bài.” Khấu Tiêu giơ ngón trỏ lên ra hiệu cậu im lặng.

“Con trai của mẹ…” Mẹ Khấu bật dậy khỏi sô pha, chạy đến ôm chầm lấy cậu.

“Mẹ của con…” Khấu Thầm cũng ôm mẹ mình, cậu vỗ ở trên lưng bà, “Có nhớ con không?”

“Không nhớ chút nào.” Mẹ Khấu nói, “Con có đi mười ngày nửa tháng thì mẹ cũng ăn ngon uống ngon.”

“Vậy mẹ ôm con làm gì?” Khấu Thầm hỏi.

“Lâu rồi không nhìn thấy mấy đứa nhóc trẻ tuổi.” Mẹ Khấu buông cậu ra, xoay người ngồi trên ghế sô pha lại, “Ôm một cái đỡ ghiền.”

Khấu Thầm cười không lên tiếng, vừa đổi giày thì tiếng của ba Khấu truyền từ trên lầu xuống: “Tiêu Tiêu à, con lên đây một lát, sao ba cảm thấy ba không nghe hiểu đoạn này, con…”

Ba Khấu xuất hiện ở cầu thang, lúc nhìn thấy Khấu Thầm thì ông chợt im bặt.

Khấu Thầm nhìn dáng vẻ một tay cầm sổ ghi chép, một tay cầm bút của ông, lập tức không nhịn được mà bật cười như điên: “Khấu Cảnh Thành! Không ngờ, ba cũng có hôm nay!”