Ngọt Ấm

Chương 31



Không phải chuyện của anh thì sao cũng được, nếu là phải, chỉ muốn ngay lập tức tuyên thệ chủ quyền.

Edit: Gypsy.

Một túi đồ lớn được để trong cốp xe, cô mới vừa mở cửa xe định đi vào, đã bị một người đàn ông ngăn lại. Truyện Quan Trường

Trên bàn tay trắng nõn của anh bị ửng đỏ vì băng dính siết, Điền Noãn khẽ cau mày, nắm lấy tay anh, ở vết đó nhẹ nhàng xoa.

"Không phải chúng ta quay về sao?"

Người đàn ông khóa xe, cử chỉ nhỏ của cô làm lòng anh ấm áp. Lần này không cần mang đồ theo gì cả, anh trực tiếp kéo người vào trong lồng ngực rồi ôm đi.

"Không, chút nữa về."

Không tính lần mua đồ ngủ trước, đây là lần đầu tiên dạo phố chân chính của bọn họ.

Hoắc Tri Hành liếc nhìn hai bên cửa hàng, đi theo hướng vừa nhớ ra, quả nhiên nhìn thấy cửa hàng vừa rồi.

Điền Noãn đứng trước poster phim hoạt hình lớn, trong nháy mắt liền biết được anh muốn làm gì.

Người đàn ông này quá cẩn thận, cũng quá rõ cô cần những gì.

Cô trân trọng những hoài niệm đó, anh cũng cẩn thận mà tuân theo.

Sóng mắt của người phụ nữ khẽ nhúc nhích, hai tay đan chặt vào nhau trước ngực nhìnanh đi vào cửa hàng, dáng người cao lớn đĩnh bạc của anh xuyên qua giữa đám búp bê đủ hình dạng, sau đó khoanh tay nhìn xuống dưới thang cuốn khi nhìn thấy con búp bê đầu to.

Trong cửa hàng vốn dĩ đang dùng ánh mắt nhìn cô gái trẻ theo đuổi người đàn, một khắc khi nhìn thấy Điền Noãn trong mắt liền không có chỗ nào là không ghen tị.

Thật hâm mộ cô gái xinh đẹp yên tĩnh may mắn này, có được một người bạn trai đẹp trai ấm áp.

Anh trở lại bên người cô, cơ thể hơi cúi xuống lại gần cô. Ánh sáng ấm áp từ trên đỉnh đầu tóc đen đổ xuống, rọi vào hàng lông mi dày đặc như rẻ quạt, chiếu bóng lớn nghiêng dài trên khuôn mặt.

Lần này, ánh mắt anh có chút không rõ ràng, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh.

"Tặng bạn gái món quà đầu tiên, đánh tiếc là ở đây không có máy làm búp bê, lần sau nhất định sẽ bù lại cho em."

Cô cắn cắn một bên môi dưới, nhận lấy con búp bê đầu to hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ kia.

Cũng không biết tại sao làm vậy, vành mắt có chút nóng.

Môi hồng khẽ mấp máy, cô nhắm mắt lại.

"Cảm ơn bạn trai, nhưng đây không phải là cái đầu tiên, còn có đồ ngủ và Khuyên Khuyên nữa."

"Không phải."

Anh ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ngón tay nắn bóp da thịt mềm mại bên hông, giọng nói dịu dàng có chút hư hỏng.

"Đó là tặng cho em gái, đây là tặng cho người phụ nữ của anh."

__________

"Ừm..."

Người đàn ông khẽ ngâm nga, mồ hôi từ thái dương của anh nhỏ xuống bộ ngực sữa của người phụ nữ. Đôi mắt nâu của anh sâu hơn, đột nhiên cúi người hôn xuống giọt mồ hôi kia, môi mỏng khẽ mút để lại một vệt đỏ.

Trước ngực và cổ của người phụ nữ bị hôn nở thành những đóa hồng mai, so với làn da trắng nõn lại càng tương phản, lại chọc cho người sinh liên nào đấy vừa thơm vừa xinh đẹp.

"Đừng mà, ba lần... mệt lắm."

Trên người cô toát ra một tầng mồ hôi, một bên vừa thở gấp vừa nói, một bên điều tiết đôi chân thon nhỏ đang nhẹ nhàng giãy giụa.

Phần trên cơ thể anh ướt sũng, cơ ngực săn chắc, bụng và cơ bắp phiếm sáng ánh lên một lớp dầu. Ngón cái và ngón trỏ sờ cằm cô xoa nhẹ, nhếch một bên môi, đầu lưỡi quét một vòng hàm răng trên.

"Người động là anh, em còn mệt?"

Tiểu mỹ nhân mê ly nhìn anh, trên khuôn mặt ửng đỏ thay nhau nổi lên mê mang khoái cảm, cũng không còn là do thẹn thùng.

Cả buổi chiều, anh hầu như không rời khỏi cơ thể cô, sau một thời gian dài sung sức như vậy, làm cô hoàn toàn thích nghi với những thay đổi sau khi anh mở ra một thế giới mới. Không giống như cơn đau đêm qua, cô cũng có cảm giác thỏa mãn hoàn toàn từ nó.

Nhưng cho dù thế nào, thể lực của cô cũng không bằng người đàn ông cường tráng này, cô vẫn là thua trước.

"Hừ... Eo đau, chân cũng nhức..."

Đôi mắt cô mờ mịt, nói chuyện hừ hừ ủy khuất, thật là động cũng không muốn động.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, cười khẽ loát áo mưa ném vào thùng rác, loát áo mưa nhỏ ném vào thùng rác, dùng khăn giấy lau sạch hai người, ôm lấy thân thể mềm mại trên giường.

Ngoài cửa sổ, màu xanh đậm dần xuống bầu trời, ánh sáng chiều tà phía tây sau dường như cũng không còn.

Một ngày đều không có ai ở nhà, hai người về từ chiều đến giờ, thử nhiều nhãn hiệu khác nhau.

Sau khi ân ái, cô dựa vào lồng ngực trơn bóng của anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, tay anh xoa ấn từ eo và xương hông đi lên.

Chân eo của người phụ nữ nhức mỏi, tức giận cắn vành tai anh.

"Không cho anh làm nữa."

Không chỉ eo và chân của cô, anh còn lưu lại dấu vết ở mọi nơi khác.

Anh ở phía sau nảy sinh ác độc, mỗi một chuyển động đều như muốn ăn sâu vào sinh mạng của cô.

Da thịt cô ướt đẫm bởi mùi thơm hoang vắng, mùi hương trên người cô không phải của riêng mình.

"A... em khiến anh không kìm được, anh đã kìm nén nhiều năm như vậy, một hai lần phát tiết là không xong."

Người phụ nữ nhỏ nghe vậy mím môi, ngẩng đầu chớp chớp mắt, làm người đàn ông tận lực nhìn rõ ràng.

"Tại sao trước đây anh Tri Hành không tìm bạn gái?"

Người đàn ông ấn cái đầu nhỏ của cô vào ngực mình, khi cô nói, tai cô ù đi vì chấn động lồng ngực.

"Chắc là bọn họ thích Hoắc gia hơn là anh."

Anh thu lại đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt làm nũng của cô, bàn tay vuốt ve mái tóc tơ lụa.

"Ba mẹ hôm nay có việc sẽ không về nhà, ngày mai họ mới về, anh sẽ nói với họ về chuyện chúng ta."

Dứt lời, người phụ nữ vừa mừng vừa lo, đầu cô không tự chủ gục sâu hơn.

Mừng chính là cuối cùng cô sẽ không còn được giao phó nữa, lo là không biết chú Hoắc và dì Kiều sẽ có thái độ như thế nào khi biết chuyện.

Người đàn ông nhìn thấy sự thay đổi ngay lập tức trong mắt cô, bàn tay đang dịu nhàng vuốt ve đột nhiên vò tròn đỉnh đầu cô.

"Không cho phép nghĩ bậy."

Hoắc Tri Hành nhìn nhận vấn đề này rất đơn giản, anh quyết khinh thường việc làm chuyện lén lút. Không phải chuyện của anh thì sao cũng được, nếu là phải, chỉ muốn ngay lập tức tuyên thệ chủ quyền.

Hôm qua cậu út nhà họ Điền tới cửa tỏ tình, ngày mai có thể là cậu út nhà họ Lý hoặc nhà họ Triệu lại chạy tới tỏ tình nữa thì sao.

Điều quan trọng nhất chính là, anh không thể để cô gái của mình chịu ủy khuất được.

Điền Noãn đã mất đi người thân, nội tâm lại rất nhạy cảm, anh không muốn cô có một chút gánh nặng tâm lý nào nữa.

Người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh che phần đau sau gáy, ánh mắt ai oán.

Anh thở dài, nắm lấy bàn tay cô xoa xoa, có chút hối hận vì vừa rồi anh đã dùng quá nhiều sức.

Nhẹ giọng dỗ dành cô, "Noãn Noãn, anh sẽ ở cạnh em, có được không?"

"Ừm..."

Không lâu sau, cái miệng hơi dẩu của cô từ từ hạ xuống, lại thu mình vào trong ngực anh.

Anh vẫn là có ma lực, những lời đó đã có thể trấn an cô từ ngày đầu tiên gặp nhau, cho tới bây giờ vẫn như thế.

Truyện được edit bởi Gypsy đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.