Ngọt Ngào Của Ác Ma 2

Chương 29: Ngoan Ngoãn!



Trong ánh mắt đang nhìn về phía cô của Dương Vũ Hàn, trong lòng Khả Hân càng ngày cô càng hoảng loạn, có lẽ sâu thẳm trong nội tâm của cô đã từng trải qua rất nhiều đâu khổ nên bây giờ bị hắn đã kích thêm như vậy nữa thì như không khống chế được suy nghĩ của mình nữa mà ngây dại ra trông chốc lác rồi lại kích động nói.

" Anh đừng có làm như thế với tôi! Không phải là anh muốn tôi làm anh thoải mãn hay sao, thật sự bây giờ tôi không còn đau nữa, anh muốn làm gì thì cứ tiếp tục đi, tôi sẽ không mắn chửi hay lớn tiếng gì với anh nữa, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, tôi sẽ không suy nghĩ việc chống đối hay lớn tiếng gì với anh nữa, cho dù anh có giam tôi ở đây cũng được mà, tôi sẽ cố gắng là anh vui vẽ nếu anh không vui thì có thể đánh hay mắn tôi được không, tôi sẽ sửa đổi xin anh đừng làm như thế với tôi, tôi van xin anh! "

Khi thấy hắn nói như vậy thì bản thân cô cũng hoảng loạn và tinh thần như khác đi, cô liền nhanh chóng nói rồi liền rủ bỏ đi những đau đớn về thể sát mà hắn đem lại, cô liền vứt bỏ hết đồ trên người rồi nhào vào lòng hắn để chứng tỏ mình rất nghe lời, nhưng bản thân cô hắn sợ hắn sẽ làm như vậy thật với mình, bỡi vì theo bản thân cô nghĩ trước giờ có chuyện gì hắn nói mà chẳng dám làm.

Trần Khả Hân liền nhào tới không quan tâm tới hai sợ dây xích bị chân cô kéo căn và đã chạm vào da thịt làm cho đôi chân trân của cô rỉ máu, nhưng mà cô đâu biết được rằng khi hắn thấy được hạnh đồng của cô, và khi cô nhào và lòng hắn thì bản tay của Dương Vũ Hàn rung lên như không chịu nổi, bỡi vì bản thân hắn rất hoảng sợ về hành động của cô, thật sự hắn muốn nói vậy là chỉ muốn cô suy nghĩ về hướng tiêu cực mà thôi chứ không có ý muốn đả kích hay chèn ép gì cô thêm nữa, nhưng mà mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau nên hắn mới hoảng sợ về hành động này của cô.

Khi Trần Khả Hân nhào vào lòng hắn, thì đôi môi có chút tái nhợt của cô làm động tác ngựng ngùng là chạm vào miệng hắn như kiểu muốn mà cho Dương Vũ Hàn vui, nhưng mà bây giờ suy nghĩ của hắn nào dám làm như thế nữa, hắn liền xoa đầu cô và nói một cách nhẹ nhàng.

" Nếu em biết nghe lời như thế là tốt, em nằm im cho tôi! "

Hắn nói xong liền đặt cô nằm ra giường trong khi cơ thể cô chẳng cho một chút vãi nào che thân cả, nhưng bây giờ bản thân cô cũng không ngựng ngùng gì cả mà chỉ ngoan ngoãn nghe lời, còn phần hắn thì đứng dậy lấy hộp thuốc rồi ngồi xuống bên cạnh Khả Hân.

Dương Vũ Hàn bắt đầu mở hai sợ dây xích dưới chân của cô ra rồi thoa thuốc nào, bây giờ cô mới cảm nhận được đau đớn nhưng mà không dám nhíu mày lấy một cái, Khả Hân không dám bỡi vì sợ hắn không thích thấy bộ dạng đó của cô.

Nhưng mà trong khi hắn thoa thuốc cho cô, mà thấy biểu cảm trên khuôn mặt xinh xắn có chút tái nhợt ấy không một cái nhíu mày, cho dù đôi chân rỉ máu vẩn không một cái nhíu mày, có lẽ trong lòng của hắn đau hơn ai hết bỡi vì hắn hiểu rõ nhất là ngày trước bản thân cô đã trải qua những gì mà ngày hôn nay cho dù là phải chịu nổi đâu xác thịt vẩn cho thể kiên cường như thế.

Dương Vũ Hàn thật sự ngày lúc này hiểu được cảm nhận của cô, bỡi vì cô phải kiên cường để không ai thấy được bóng dáng mềm yếu từ trong nội tâm của người con gái trẻ tuổi, bỡi vì cô hiểu rõ hơn ai hết nếu như mình không đứng nổi mà gục xuống thì phía sau không có một ai để dựa vào mà là một vực sâu thăm thẩm, nếu bị ngã sẽ chết không nghi ngờ nhưng cảm giác như thế hắn có thể hiểu được một phần nào, nhưng mà hắn không biết nói như thế nào để cô hiểu được lòng mình nên bản thân chỉ biết âm thầm nhẹ nhàng yêu thương cô trong âm thầm mà thôi, thôi sự bây giờ hắn rất đau nhưng nổi đau ấy chỉ giám giấu tận sau trong đáy lòng của mình mà thôi.

" Em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi ngủ một giấc đi, khi nào tôi cần sẽ gọi em dậy!"

Dương Vũ Hàn thoa thuốc cho Khả Hân xong thì đặt cô xuống giường mà nói, nói xong thì hắn dùng tay đặp chăn che đi cơ thể tràng ngập vệt thương kia rồi rời đi. Khi cô nghe được những lời này thì liền thở nhẹ nhàng và nhắm không bản thân không muốn nói thêm gì.

Không biết lời thời gian trôi qua được bao lâu, trong một căn phòng nhỏ nhắn đầy yên tĩnh và trầm lặng, Dương Vũ Hàn liền ngồi về giường nhìn hình dáng của cô Trần Khả Hân đang khép mờ đôi mắt mà ngủ, trông vẽ mắt ấy có là ngủ rất ngon thì phải nhưng mà không hiểu sao Dương Vũ Hàn nhìn cô thì lại muốn nhìn thêm như chẳng muốn thoát khỏi hình bóng ấy mà cứ say mê thêm.

" Mẹ ơi! Tại sao lại bỏ Khả Hân, con chọc giận gì sao? "

" Mẹ ơi! tại sao con chờ lâu rồi mà mẹ không quay lại đón con? "

" Mẹ ơi! con lạnh lắm! "

" Mẹ ơi! con đói lắm! "

" Mẹ ơi! con không khóc nữa đau! "

" Mẹ ơi! con sợ lắm! "

Khi bản thân hắn đang nhìn châm chú thì bỗng nhiên miệng cô phát ra tiếng mơ màng hai tay liền vùng vẩy, hắn nghe được những lời này thì cũng đã hiểu ra được phần nào liền đưa vội bàn tay nắm lấy đôi tay cô, cô như vớt được bàn tay ai đó trong mà mà vụi đầu vào bàn tay hắn ngủ ngon lành.