Ngọt Ngào Dành Cho Anh

Chương 13: Ra tay cứu giúp



Con ngươi của Thẩm An An co rút nhìn nam sinh một lúc lâu, nam sinh lại nhìn Lục Yên không nói. Với con mắt tuy nhìn rõ nhưng không tường tận của Lục Yên, đoán Thẩm An An trong lời bàn tán lúc nãy có gì đó với người ngồi bên cạnh cô.

“Tôi đi lấy sách.” Thả ra một câu không liên quan đến tình thế căng thẳng, Lục Yên vội vàng lui ra chừa khung hình lại cho bọn họ.

“Cậu vì con nhỏ đó mà để ý đến tớ?” Thẩm An An dùng tay còn lại nắm vào chỗ Trương Ngạn Duy mới chạm đến, nhiệt độ vẫn chưa vơi đi.

Trương Ngạn Duy im lặng xoay người rời khỏi lớp học, dư âm của cơn sốt khiến bản thân chưa thể hoàn toàn tỉnh táo. Hắn còn việc khác phải làm, đó là lên phòng giám thị nhận tội thay cho người con trai cả của nhà họ Trương, Trương Kinh Lăng.

Hai đại nhân vật rời đi chỉ để lại một bụng ấm ức và căm thù cho Thẩm An An, cả trường này ai không biết Thẩm tiểu thư thích đứa con riêng là tam thiếu gia nhà họ Trương. Bọn họ môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc người biết đều né xa, ngoại trừ Lục Yên nào đó đã vô tình chạm chân vào mảnh đất đầy thuốc nổ.

Cô tung tăng ra bên ngoài với trái tim treo lơ lửng trên đỉnh đầu, sợ bị đánh thì hoàn toàn không phải. Nguyên nhân là vì gặp lại cậu thiếu niên kia, đột nhiên tim cứ đánh loạn sau một màn oanh oanh liệt liệt vừa rồi.

“Đây là học sinh mới chuyển đến sao?”

“Đúng đúng, là học mới chuyển đến.” Chủ nhiệm Trần bày ra vẻ mặt ưu sầu “Bị trễ ba tuần so với các học sinh khác, tôi khá lo cho tiến độ.”

Cốc! Cốc!

Cửa mở nhưng Lục Yên theo phép lịch sự gõ vài cái gây sự chú ý, vừa rồi đã vô tình nghe thấy cuộc hội thoại có vẻ nó nghiêm trọng, đối với cô đó chẳng là gì. Trước đây tuy không đứng top nhất nhì ba trong lớp cũng tranh được vé xếp thứ tư năm sáu.

Cô nghiêm túc mở miệng: “Em đến lấy sách giáo khoa và đồng phục ạ.”

Chủ nhiệm Trần chỉ vào đóng sách còn bọc kín đang được đặt trên bàn: “Tất cả đều ở đây, đồng phục nếu không vừa có thể liên hệ với thầy để đổi lại.”

“Cảm ơn chủ nhiệm đã chiếu cố, em phải về lớp rồi.” Lục Yên gật đầu chào tạm biệt “Chào thầy cô em đi ạ”

Một màn thầy tốt trò ngoan khiến cho tất cả giáo viên có trong phòng trầm trồ khen ngợi.

“May mắn không phải là học sinh cá biệt, biết ăn nói đấy chứ!”

“Chủ nhiệm Trần gặp may mắn rồi.”

Chủ nhiệm Trần ngồi xuống ghế liền thở ra một hơi: “Cảm thấy học trò này khó lòng hòa nhập với lớp, một mình bê cả chồng sách như núi thế kia mà.”

Chồng sách chắn hết tầm nhìn, Lục Yên phải nghiêng đầu để quan sát phía trước. Dọc dãy hàng lang các học sinh đang tụ tập bàn tán rôm rả, lâu lâu lại có vài người dòm ngó.

Đi lên mấy bậc thang nữa là đến lớp, cô đột nhiên cảm thấy chồng sách nhẹ đi một nửa, gương mặt của thỏ trắng hiện ra trước mắt. Nhiệm vụ giải cứu thỏ trắng là tiền đề cho mối quan hệ sau này, Lục Yên thấy hối hận rồi, năm điểm kia là xứng đáng, vô cùng xứng đáng.

“Cậu còn chưa giới thiệu tên nhỉ?”

“Tớ tên Đinh Băng Băng.”

Lục Yên mỉm cười nhẹ: “Tên đẹp như người vậy, giúp thế này cậu không sợ dính vào rắc rối sao?”

“Hôm qua cậu giúp tớ cũng đâu có sợ dính vào rắc rối.” Đinh Băng Băng bước đi song song, xoay đầu sang nhìn cô “Tớ còn là lớp phó học tập, nếu bọn họ bắt nạt sau này tớ không cho chép bài tập nữa.”

Trong đầu Lục Yên vừa nảy lên cảm giác tội lỗi, vì mục đích hôm qua chính là kiếm thêm điểm không hơn không kém, rồi nhanh chóng thay bằng sự nuối tiếc. Biết trước cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo bên cạnh là một học bá thì cần gì chỗ ngồi đầy thị phi kia.

Từ tầng lầu Lục Yên đang đứng, nhìn xéo là phòng giám thị với bố trí trong suốt, đứng từ bên ngoài có thể quan sát hết thảy mọi chuyện diễn ra bên trong.

Trò chuyện với Đinh Băng Băng, Lục yên đã vô tình quét mắt xuống sân trường, phòng giám thị đương nhiên không thể bỏ qua.

Nhìn bóng dáng kia, cô lại thầm nghĩ không phải chứ? Bạn cùng bàn làm gì ở trong phòng giám thị?

Thấy Lục Yên đột nhiên ngừng lại, Đinh Băng Băng đứng bên cạnh giải thích: “Cậu ấy lại chịu tội thay người anh cùng cha khác mẹ đấy, năm ngoái cũng vậy.”

Không ngờ đến con người kia lại nghĩa khí như vậy, cô hỏi: “Là một người tốt nhỉ?”

Câu hỏi này đáp án chỉ có một chữ mà thôi, điều đó Lục Yên đã khảo nghiệm qua rồi. Mặc cho cô nói nhăng nói cuội, hắn vẫn không phản bác gì cả cùng lắm là khó chịu rồi bỏ đi.

“Cậu ấy nổi tiếng ít nói lạnh nhạt với vạn vật mà, chỉ vì cái danh tiếng con riêng phá hoại hạnh phúc của người khác. Người anh trai kia cũng không phải dạng tốt lành.” Đinh Băng Băng đột nhiên nhỏ giọng “Là cái tên cầm đầu trong đám tối hôm qua.”

“Chả trách cùng cha khác mẹ, quá khác biệt.” Lục Yên thản nhiên buông lời.