Ngọt Ngào Dành Cho Anh

Chương 6: Có chút ngại mà



Bắt xe buýt đi hết chỗ này đến chỗ kia, rốt cuộc Lục Yên cũng chọn được một nơi tốt để gắn bó lâu dài. Đi một trăm mét có cửa hàng tiện lợi, xa xa kia là siêu thị đồ ăn vặt được bán đầy rẫy. Chỉ trong một ngày mà mọi giấy tờ thuê phòng đều được giải quyết, cô chỉ có tấm thân này nên cũng gọn lẹ mà chuyển vào.

Trước đó Lục Yên đã ghé sang cửa hàng bán quần áo, mua sắm cho bản thân rồi tự phong ấn trong phòng chờ đến ngày đi học.

Nằm xuống chiếc giường đơn chật hẹp mắt nhìn trần nhà cô trằn trọc mãi, hình ảnh của người kia cứ quẩn quanh trong tâm trí.

Tiếng chuông điện thoại gào thét cắt ngang, người gọi đến chẳng ai khác ngoài Bình Tây Tây, những số liên lạc có trong máy Lục Yên đã chặn sạch, trên mạng xã hội đều cùng cảnh ngộ.

"Vẫn ngủ ở khách sạn hả? Chuyện những ngày nay là thế nào, mày bị ai ức hiếp vậy? Còn nữa mày đột sử dụng IG làm tao thấy bất ngờ lắm"

Câu hỏi đặt ra dồn dập, Lục Yên phải cố sức giải đáp từng chút: "Thuê được phòng rồi."

Nói rồi cô thoát ra màn hình khung chat nhập địa chỉ mình đang ở, tiếp tục giải đáp: "Không ai ức hiếp tao hết, ngày đầu đến đây tao gặp phải cơn mưa to, khi trú mưa thì bắt gặp một người lạ trạc tuổi mình, tao hỏi mà cậu ấy không nói gì thì tưởng bị điếc hóa ra không phải, sau đó có lỡ lời đuổi khéo người ta đi. Ngày hôm nay gặp lại thật sự đã phát sốt, rồi trùng hợp tòa nhà đối điện phát nổ cậu ấy còn lấy tay chắn mảnh vỡ giúp tao."

Sau câu chuyện dài ngoằn của Lục Yên, Bình Tây Tây thản nhiên nói: "Mày ra ngoài lấy đồ ăn đi, tao vừa đặt."

Lục Yên lười nhác rời khỏi giường ra bên ngoài lấy đồ ăn, đi vào trong với gương mặt xanh lè, hơi thở thở nặng nề hỏi: "Điên rồi à? Ăn cả năm luôn hả?"

Chiếc xe tải chở những thùng giấy lớn đỗ phía trước, còn phải nhờ tài xế bê vào hộ.

Bình Tây Tây kiên quyết đáp lại: "Đi đến chỗ lạ mày lại một thân một mình, tối có đói thì ăn đỡ những thứ đó đi, đừng ra ngoài."

Chưa đợi Lục Yên đáp lại, cô ta tiếp tục nói: "Được rồi tao ngắt máy trước."

Ngoài việc học thì còn là gì nữa, gia đình của Bình Tây Tây rất quan trọng thành tích ép cô ta học từ tờ mờ sáng đến khi trời tối khuya, quản người rất nghiêm. Chuyện gì đến cũng đến thành tích cuối năm như muốn vả vào mặt phụ huynh, sợ rằng năm nay còn phải tham gia các buổi học thêm nhiều hơn năm trước.

Trước đây quan hệ của Lục Yên và Bình Tây Tây cực kỳ tốt, cô nên diễn tròn vai một người bạn.

Khoảng không chìm vào tĩnh lặng, Lục Yên ngứa tay ngứa chân mở những thùng lớn mà cô bạn mình gửi đến, trái cây sấy khô, hạt đủ loại, sữa, ngũ cốc toàn những thứ lành mạnh. Nhìn là biết dư sức mở một cửa hàng nhỏ để bán, cô vừa ăn vừa lướt mạng xã hội để xem trò vui.

Nào ngờ, cô bạn đang còn trong trận chiến với Củ Cải Thúi, mỗi bình luận của đối phương đều có dấu ra răng của Bình Tây Tây.

Cô phì cười: "Dữ quá đi! Dám lơ là việc học, xem ra tương lai cả hai phải mất liên lạc với nhau một thời gian rồi."

Đêm đầu tiên ngủ ở căn phòng này cô cảm thấy vô cùng thoải mái, một giấc đến sáng. Mở cửa sổ có thể ngắm nhìn khung cảnh bên dưới, dần dần bắt đầu nhộn nhịp như dáng vẻ vốn có.

Tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, Lục Yên do dự khi nhìn thấy hiển thị số lạ, đến hồi chuông thứ hai cô mới nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói cứng rắn vô cùng dứt khoát.

"Xin chào tôi đến từ cục cảnh sát, mời cô đến cục cảnh sát thành phố Phong Lan để tiếp tục lấy lời khai."

Cô nghiêm túc mở miệng: "Xin hỏi thời gian cụ thể ạ?"

"Chậm nhất là năm giờ chiều cùng ngày, trân trọng cảm ơn!"

Lục Yên thư thả đi ăn uống dạo vài vòng để bổ sung những thứ cần thiết, tiện thể mua chiếc xe đạp để di chuyển. Trùng hợp ở chỗ cô vừa bước vào, cửa tiệm lập tức phát đoạn clip Trương Ngạn Duy bắt lấy đứa bé còn cô thì nhấn chuông cửa, sau đó là cảnh tượng cả nắm tay nhau chạy đi do camera gần đó quay lại được.

Nhân viên và chủ đều hướng mắt về màn hình lớn che miệng sửng sốt, chẳng ai quan tâm Lục Yên đứng được đây hai phút rồi.

"Ba mẹ trông coi kiểu gì mà để con bò ra khỏi ban công kiểu đó." Một ông chú trung niên nhíu mày oán trách "Nếu không có cô cậu kia thì đứa bé sẽ thế nào đây?"

Người nọ vội phản bác: "Đáng trách nhất là để để khí ga xì mà không hay biết, bò ra cũng tốt đấy chứ không thì một nhà ba mạng rồi."

"Vụ án vẫn còn trong quá trình được xác minh." Giọng nói ấm áp từ người dẫn bản tin "Đến với tin tức tiếp theo..."

Khi mọi chú ý đổ dồn về chỗ cô đang đứng, dáng vẻ gượng gạo của Lục Yên trông thấy rõ, cô tự hỏi bọn họ liệu có nhận ra không đây?

Chỉ vào chiếc xe đạp bên cạnh, Lục Yên nói: “Tôi, tôi… Mua chiếc xe đạp này.”