Ngọt Ngào Đến Nghiện

Chương 57: Chất nghiện



Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của tập đoàn Phó Hoằng, từng xấp tài liệu chất đống trên bàn của Phó Liên Ngạo.

Suốt một tháng qua, mọi sự nhiệt tình của anh chỉ dành cho việc chăm sóc Liễu Dung Nghiên, công việc cần xử lý nhiều vô kể.

Phó Liên Ngạo nhiều ngày không chợp mắt, các dự án không thể trì hoãn thêm nữa. Một tuần trôi qua, anh gần như chỉ sinh hoạt tại tập đoàn, việc ăn uống cũng không được chú ý.

Anh day day mi tâm, ngả người ra sau ghế, hai mắt nhắm lại thể hiện sự mệt mỏi.

Nhưng muốn nghỉ ngơi cũng không được, anh nhớ đến mình đã không gặp được cô vợ nhỏ mấy ngày liền, tâm trạng lập tức sa sút, buồn bực không vui.

Thư giãn một chút, Phó Liên Ngạo mở mắt ra, đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Chốn thành thị phồn hoa, phía dưới là dòng người đông đúc đi lại, bận rộn với công việc mưu sinh.

Xa xa, dòng sông xinh đẹp Lăng Vũ dài gần mười kilomet đang đón chào những đoàn du khách ghé đến. Tuyết rơi phủ lên thành phố lớp tuyết trắng xóa tạo nên phong cảnh non nước hữu tình, nên thơ lại mộng mơ.

Phó Liên Ngạo cúi người thưởng thức hương thơm của chậu cúc họa mi vừa mới nở rộ. Đó là một mùi hương nhè nhẹ khiến người ta khoan khoái, dễ chịu vô cùng.

Tầm mắt anh di chuyển nhìn xuống đường lớn. Không ngờ lại thấy được bóng dáng lẻ loi, quen thuộc của cô gái nhỏ.

Sao cô vợ nhỏ của anh lại ở đây?

Phó Liên Ngạo chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vội vơ chiếc áo khoác rồi chạy nhanh xuống lầu.

Vừa ra đến bên ngoài, anh đã nhìn thấy cô bé của mình đang ngồi xổm dưới đất, ngón tay nghịch ngợm vẽ gì đó xuống lớp tuyết trắng.

Thời tiết Lăng Thành thay đổi thất thường, hôm nay nhiệt độ chỉ có 9 độ C. Cái miệng nhỏ của cô thở ra được cả khói trắng, thỉnh thoảng lại hít hít mũi.

Liễu Dung Nghiên còn đang vui vẻ nghịch tuyết, trước mắt xuất hiện một bóng đen. Cô ngẩng đầu lên, vừa thấy được anh liền đứng dậy. Mắt cô cong lên thành hình trăng khuyết, nở nụ cười tươi tắn: “Chồng ơi.”

Phó Liên Ngạo không trả lời cô, anh bước nhanh đến, phủ lớp áo khoác dày màu đen lên người cô. Anh vươn tay nắm lấy đôi bàn tay lạnh cóng của cô, xoa xoa liên tục nhằm giúp cô tăng nhiệt độ.

Dung Nghiên ngoan ngoãn đứng yên để anh ủ ấm.

Anh nhịn không được búng nhẹ trán cô một cái, vốn muốn lớn giọng trách phạt nhưng lại sợ cô buồn, anh bèn thấp giọng hỏi: “Em đứng dưới này bao lâu rồi, lỡ bị cảm lạnh thì sao?”

Cô khịt khịt mũi, bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh, giơ tay đòi anh ôm.

Phó Liên Ngạo đập trán, không có cách nào thắng nổi trước sự nũng nịu đáng yêu này của cô. Anh nhéo má cô, chiều ý ôm cô lên.

Liễu Dung Nghiên nằm trong lồng ngực anh, vùi mặt vào cơ ngực rắn chắc của anh.

“Chồng ơi, có thể đừng làm việc nữa không? Em đói rồi.”

Bước chân anh dừng hẳn, nhìn cô bé con trong ngực đang dùng đôi mắt long lanh cầu xin. Dù cho tâm lý anh cứng rắn bao nhiêu cũng chỉ có nước chịu thua mà thôi.

Phó Liên Ngạo xoa đầu cô: “Muốn ăn gì nào?”

Cô nghiêm túc giơ ngón tay ra đếm, liệt kê từng thứ một: “Canh bò hầm, cháo cá, bánh pudding dâu.”

Anh xoay người bế cô đi về hướng khác, trước khi anh đặt cô vào ghế lái phụ, Liễu Dung Nghiên nhồm người dậy hôn lên khóe môi anh, rồi lại quay về bộ dạng hiểu chuyện như cũ.

Được vợ yêu hôn thật sự là cảm giác như đang ở trên thiên đường. Phó Liên Ngạo sờ sờ khóe môi mình, ngẩn người một lúc rồi mỉm cười.

“Chọc anh à?”

Liễu Dung Nghiên che miệng cười khanh khách, cô ôm cánh tay anh, lắc qua lắc lại: “Ai da, chồng yêu đừng giận mà. Em chọc anh nhưng chẳng phải anh mới là người hưởng lợi sao?”

Phó Liên Ngạo chợt bật cười, khom người hôn môi cô. Hai người dây dưa một hồi mới buông nhau ra.

Cô gái nhỏ dù đã hiểu được sự tiếp xúc thân mật thế này là bình thường nhưng vẫn không tránh khỏi xấu hổ. Cô lấy tay che mặt, vùi đầu vào đầu gối.

Đến mức này rồi mà anh vẫn không chịu buông tha, còn ghé sát vào tai cô hỏi: “Sao thế, chẳng phải lúc nãy can đảm trêu chọc anh lắm à?”

“Bây giờ lại xấu hổ như thỏ con rồi?”

“…”

“Bé thỏ con bỏ tay ra nào. Anh là chồng em, hôn thì có gì phải ngại chứ?”

“…”

Bé thỏ con dỗi rồi, thật sự dỗi rồi!

Không thèm chơi với anh nữa!

Phó Liên Ngạo ngồi lên ghế lái, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, lại nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.

Đôi mắt vừa thấy ánh sáng đã bị anh che mất, hơi thở người đàn ông tiến đến gần.

Miệng cô bị lưỡi của anh cạy mở, triền miên không dứt.

Liễu Dung Nghiên biết để bản thân không bị khó thở thì cần phải phối hợp cùng anh. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn sâu của anh.

Phó Liên Ngạo càng lúc càng không biết điểm dừng. Bàn tay anh nắm chặt gáy cô, bụng ngón tay thô ráp xoa xoa cần cổ trắng nõn đến mức đỏ ửng.

Anh chạm đến thùy tai của cô, khàn giọng nói: “Vợ yêu, em là chất nghiện cả đời anh không dứt ra được.”

Hai người thân mật trong xe mà không hay biết rằng có một người luôn quan sát họ từ lúc nãy đến giờ.

Tịch Man Tuyết đứng đằng xa khoanh tay dưa vào xe, châm một điếu thuốc lá nam.

Sắc mặt cô gái không quá tốt, chính xác là ngập tràn sự ghen tị và khó chịu.

Củ cải trắng nuôi trong nhà cuối cùng vẫn bị cướp mất. Mà kẻ cướp còn là con sói đội lốt người.

Trong lúc Tịch Man Tuyết đang trút giận bằng cách đá lên thân xe thì bả vai bị ai đó vỗ một cái.

Cô ngoảnh đầu nhìn thì thấy đó là một cô gái độ tuổi khoảng tầm gần ba mươi.

Tịch Man Tuyết nhận ra cô gái ấy, là Tư Đồ Mạch, em gái kết nghĩa của tứ thiếu Lăng Thành.

Mặc dù chỉ mới tiếp xúc vài lần nhưng cô không hề có thiện cảm với bạn bè hay anh em của Phó Liên Ngạo. Ngay lập tức, cô xoay người định rời đi.

Nhưng cổ tay lại bị Tư Đồ Mạch nắm lấy không buông.

Tịch Man Tuyết trừng mắt, giằng tay ra, khó chịu nói: “Chị làm gì vậy hả?”

Tư Đồ Mạch mỉm cười, vô cùng thân thiết ôm chầm cô: “Man Man không nhớ chị nữa sao?”

Nhớ chị cái con khỉ ấy!

Cô thầm mắng trong lòng, dùng tay đẩy người con gái đang ôm chặt mình ra.

Tuy nhiên, điều không thể ngờ là cô lại không thể khiến Tư Đồ Mạch lung lay dù chỉ một chút.

Một sát thủ như cô, luyện võ bao năm, vậy mà không làm gì được người phụ nữ này!

Tư Đồ Mạch không để tâm đến sự kháng cự của cô, cảm thấy ôm đủ thỏa mãn rồi mới buông Tịch Man Tuyết ra.

Tịch Man Tuyết xù hết lông lên, mặt mày đỏ bừng bừng, nói năng cũng lắp ba lắp bắp: “Ai cho phép chị… chị ôm tôi!”

“Điên rồi à!”

Hai người bọn họ chỉ mới gặp nhau ba lần, làm gì đến nỗi thân thiết mà có thể vừa gặp đã ôm nhau như thế.

Tư Đồ Mạch mỉm cười, thản nhiên đáp: “Cái ôm giữa bạn bè thôi mà.”

“Ai là bạn của chị chứ?” Tịch Man Tuyết tức giận phản bác.

Bạn bè của cô đâu phải ai cũng có thể làm, đặc biệt càng không có chỗ cho anh em của tên sói Phó Liên Ngạo kia.

Suy nghĩ một chút, Tư Đồ Mạch trả lời: “A, đúng là không phải bạn bè.”

Mà là bạn gái, là người trong tim.

Tịch Man Tuyết không có tâm trạng để ý tới suy nghĩ hiện giờ của Tư Đồ Mạch. Cô nàng nhìn theo chiếc xe đang chở theo cục bông nhỏ của mình rời khỏi, trong lòng càng tức tối hơn.

Cô liếc Tư Đồ Mạch một cái, không nói không rằng đã bỏ đi.

Đi được mấy bước, cô mới phát hiện người con gái kia như âm hồn bất tán, vẫn luôn đi theo cô.

Cô cúi xuống nhặt một nắm tuyết, ném lên người Tư Đồ Mạch, lửa giận bừng lên: “Chị đi theo tôi làm gì? Biến thái à? Hay là muốn thay anh ba của chị trả thù vì tôi vô lễ với anh ta?”

Anh ba trong lời cô chính là Phó Liên Ngạo, cách đây mấy giờ trước, Tịch Man Tuyết đã vô tình đổ nước lên người anh.

Tư Đồ Mạch nhìn mảng áo dính đầy tuyết, không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đến gần Tịch Man Tuyết.

Quần áo của Tư Đồ Mạch rất mỏng manh, tuyết rơi càng lúc càng lớn. Tịch Man Tuyết nhìn thôi cũng đã thấy rét run.

Ấy vậy mà Tư Đồ Mạch bước đi rất vững vàng, không run lấy một cái.

Tư Đồ Mạch cao hơn Tịch Man Tuyết 1 cái đầu, cô ấy hạ thấp người, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn đi theo em.”

Theo em cả đời này.