Ngọt Ngào Nơi Anh

Chương 13: Vì sao lại là tôi?



Cô khẩn thiết kêu lên “Anh lấy ra… lấy ra đi…”

“Thằng em” bị u hoa nuốt gần một nữa, u hoa chật nít nông hỏi nuốt lấy, Lục Hạo Vũ rít ra một hơi thật nặng. Lục Hạo Vũ cười tà, giọng nói mang theo dục vọng.

“Bảo bối, em kẹp chặt như vậy, sẽ đứt mất.”

“Dạng chân ra.” Anh nghiêm giọng.

Cô từ từ dạng chân nhỏ ra anh đưa từ từ vật to lớn kia đi vào, tới mảng da thịt non chắn ngang, anh nở nụ cười hài lòng, sau đó lui thân thẳng lưng thúc mạnh làm lủng màng mỏng đó.

“Đau… Aa… Mang nó ra ngoai.” Tuệ Lâm lắc đầu, mếu khóc từ chối gia nhập.

Lục Hạo Vũ chỉ mới đưa vào, còn chưa vào hết, ấm nóng phũ lên khiến anh nhăn nhó, anh gấp rút dồn lực xuống thắt lưng và bụng, ưỡn lưng đem toàn bộ vật to kia vào một cách khó khăn.

“Áaa…” Tuệ Lâm đau đến la hét khan cổ, còn người đàn ông ấy lại xung sướng đến nổi rỉ ra tiếng cười.

Lục Hạo Vũ nuốt xuống cơn sảng khoái.

Con mẹ nó! Sướng chết mất.

Nghe tiếng cô nhỏ rên rỉ, gương mặt anh tuấn uy lại, chậm chạp đưa từ từ “thằng em” rút ra

“Gọi anh là gì?”

Anh còn muốn cô gọi như nào? Tên này còn muốn cô phải gọi anh như nào đây?

“Gọi là chồng.” Anh nhỏ giọng nhắc nhở.

Chồng? Cô phải gọi anh là chồng sao?

Hài hước.

Anh chậm chạp di chuyển rút ra đâm vào, tâm trí Tuệ Lâm trống rỗng, bên tai chỉ nghe được tiếng tim của cô đập, còn có cơn nóng bức ở toàn thân, mồ hôi chảy thành hột. Môi bậm chặt lại, nếu không cô sẽ phát ra tiếng kêu kinh tởm đó.

Giờ phút này đây, cô thật sự cảm thấy bản thân thật kinh tởm.

Cô không còn kháng cự, cũng không muốn chống lại người đàn ông này nữa.

Giờ đây cô cũng đã giống những cô gái ngành ngoài kia rồi.

Lên giường dạng chân.

Giờ đây cô còn hận người đàn ông này hơn Nam Phong nữa.

Hạo Vũ biết đây làn lần đầu, nên anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức để cô nhỏ này không bị đau, anh chậm chạp để cô nhỏ quen với kích thước của mình

Khi cảm thấy cô đã quen, anh lui ra tận cửa động, thúc mạnh vào trong.

“A…Hức… Đau quá.” Tuệ Lâm rùng người liên tục, cơ thể vặn vẹo, đùi non thả ra ngay lúc đùi cô vừa buông lỏng, vật to lớn kia liền đâm vào, luân động rút ra cắm vào liên tục.

Tuệ Lâm run rẫy, theo vật to kia miệng không ngừng rên rĩ, cả căn phòng phát ra tiếng thở vội ưm a của thiếu nữ, cắm rút liên tục vài cái, thân nhỏ bật nảy, nấc ra một tiếng rên ma mị, toàn thân bần bật run lên.

Tuệ Lâm cao trào, u hoa nhuộm ướt vật to của anh bằng lớp dịch trong suốt. Cô rũ xuống, cơ thể mềm ngoặc đi, toàn bộ gương mặt cô đỏ bừng mơ hồ.

Lục Hạo Vũ rút “thằng em” ra, ánh mắt cô nhỏ nằm dưới thân đang tham lam hít thở.

“Ha… Hạo Vũ…” Tuệ Lâm khẽ vươn tay đẩy anh ra.

Cô mệt lắm rồi, đừng như vậy nữa.

“Bảo bối, em ra rồi, chồng em vẫn chưa.”

Còn chưa? Anh là quái vật sao?

Thân anh to trướng, những gân xanh bỗng chốc chuyển thanh tím, Lục Hạo Vũ nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhét vào trước miệng hoa, thẳng lưng uy nghiêm hướng thẳng chuẩn bị dùng lực.

Hạ thân điên cuồng thúc vào, rút ra rồi lại đâm vào u hoa.

Má nó, Sướng.

Anh chỉ có sướng đến điên.

Vào được rồi, từ bây giờ, cô là của riêng anh.

***

Sau trận đánh nhau đó, lúc Lục Hạo Vũ thức đã là chập choạng tối, anh nhìn qua cô nhỏ đang ngủ vì bị anh kéo từ giường đến ghế, nhìn lại trên hỏm cô còn thấy vài vết tích của anh để lại.

Aaaa. Anh đau lòng quá.

Anh vươn tay quay sang ôm thiên hạ vào lòng, hôn nhẹ lên chán nhỏ, rồi đưa mặt lên hôn hít vào tóc cô.

Cô nhỏ nhà anh giống như một thứ thuốc phiện, mùi hương cơ thể ngọt làm sao.

Anh cựa quậy đánh thức thiên hạ thức giấc, cô chậm chạp mở mắt, thấy bản thân đang ôm lấy anh, cô vội buông anh ra.

Cô vốn muốn đứng dậy chạy khỏi tầm tay của anh.

Vừa đứng lên cảm giác đau từ bên dưới truyền bên, cô ngã nhào, anh vươn tay đỡ cô.

“Cẩn thận.”

“Buông… buông tôi ra.” Cô vùng vẫy.

“Em có thể nào nghe lời một chút không? Lì lợm như vậy làm gì?” Anh cau có nói.

“Anh buông tôi ra trước đã.” Cô cau mày, rút mấy lần cũng không thể thoát khỏi vòng tay anh.

“Không buông.”

“…”

Mẹ nó, tên này mặt dày.

Giãy dụa một lúc, nhưng người đàn ông này vẫn không buông cô.

Cô thoã hiệp, nhẹ giọng: “Tôi muốn về Nam Sơn.”

Cô không muốn ở lại đây với người đàn ông này nữa.

Người này đáng sợ quá.

“Em muốn quay về đó để bọn Nam Phong tóm em?” Anh nhíu mày.

“Hiện tại tôi không còn sợ Nam Phong nữa” cô thở dài một hơi. “Bây giờ tôi sợ anh còn hơn Nam Phong.”

Lục Hạo Vũ không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đỏ rực nhìn cô.

“Anh nhìn tôi như vậy, càng làm tôi sợ anh thêm thôi.”

Cô cúi nhìn xuống bàn chân trắng nõn của mình, thở hắc.

Anh đứng dậy, bắt lấy cánh tay cô đè áp cô xuống giường. “Mẹ nó, tôi như vậy với em, vậy em còn không nhận ra sao?”

Hai cơ thể không có mảnh vải nào lại đè lên nhau.

Cô vô thức rớt nước mắt: “Vì sao lại là tôi?”

Vì sao lại là tôi? Mà không phải là ai khác?

Vì sao lại là tôi? Vì sao lại đưa tôi về đây?

Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?

Nếu anh đúng là người đã giết cha mẹ tôi, vậy thì anh giết tôi luôn đi.

Tại sao lại hành hạ tôi bằng cách này.

Nhục nhã.

Nhìn cô nhỏ khóc, anh nhìn lại tay mình có hơi mạnh bạo, buông lỏng tay, đỡ cô ngồi dậy.

Đưa tay lên lau giọt nước mắt lên gò má, cô theo sự phản xạ lùi lại tránh né.

Anh nhẹ nhàng nói “Anh không cố ý làm em sợ. Anh xin lỗi.”

“Tôi không cần, anh đưa tôi về Nam Sơn đi.” Cô khóc lớn hơn, cúi gằm mặt không cho anh thấy vẻ mặt hiện tại.

“Em đừng như vậy, có được không?” Anh ôm cô vào lòng.

“Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là gia đình tôi?”

Gia đình?

“Em nói gì? Gia đình gì?” Anh đẩy cô ra, hướng cô đối diện mắt anh.

Cốc… cốc

Ngoài cửa phát ra tiếng gõ cửa, mắt anh liếc ra cánh cửa từ từ buông người cô ra.

“Lão đại, Mạc Cảnh chờ ngài ở phòng khách.” Tân Kỳ biết anh ở trong này, vì từ lúc vụ việc ở quán bar đến giờ phòng ahh giường như để không. Quần áo cũng dọn gần hết qua đây.

Tân Kỳ và Tân Quý thừa biết vì sao lão đại cả anh lại hành xử như vậy, thừa biết tại sao lại tiếp cận cô, vì sao cho cô dễ dàng vào bang, vì sao lại đặc biệt đối xử với cô dịu dàng hơn những người khác.

Chỉ có Tân Bình vì ít khi ở gần lão đại mới bất ngờ vì cách hành xử của lão đại cho cô gái này, nhưng Tân Bình vẫn thể hiện ở ngoài mặt dường như không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn đặt dấu chấm hỏi.

Hạo Vũ lạnh lùng: “Biết rồi.”

Hạo Vũ buông cô nhỏ ra “Đợi anh, muốn hỏi gì thì hỏi thẳng anh.”

Nói xong anh đi vào phòng tắm, khoác lên bộ đồ ngủ ở nhà.

Đi xuống phòng khách Mạc Cảnh ngồi ở ghế sofa, biết anh xuống nhưng hắn vẫn tập chung vào ly rượu đang cầm trên tay.

Anh bước lại ghế sofa ngồi phía đối diện cau có hỏi.

“Chuyện gì?”

“Nghe nói gần đây cậu có phụ nữ bên cạnh?” Mạc Cảnh phì cười, trêu chọc.