Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 39



Sáng hôm sau Biên Lê bị mẹ Biên đánh thức dậy, mẹ Biên đẩy cô, cất giọng: “Anh con cũng dậy rồi, con mau lên, mẹ đã làm đồ ăn rồi, đang đợi con dưới nhà đấy.”

Thấy Biên Lê đã ngồi dậy, mẹ Biên liên tục dặn cô phải chú ý giờ giấc, rồi mới mở cửa ra ngoài.

Mắt cô lim dim, trong lúc đang mơ mơ màng màng cảm giác cả người đều khó chịu. Tối qua nằm mãi một tư thế úp xuống, nghiêng người nằm sấp ngủ, nên cô vừa mới nghiêng đầu một cái, liền khiến cổ đau nhức không thôi.

Rốt cục cuộc nói chuyện với Hạ Vân Tỉnh cũng không được tốt đẹp, nữ chính của câu chuyện nào được nghênh đón một sớm mai đầy nắng, mà là mơ mơ màng màng vẹo cổ.

Biên Lê dụi dụi mắt, chớp mắt mãi không mở nổi ra.

Nhắc tới Hạ Vân Tỉnh.

Hạ! Vân! Tỉnh!

Cô nhớ giọng nói trong trong gợn sóng của Hạ Vân Tỉnh trầm thấp vang bên tai đêm qua, lạ rằng còn thấy hay, còn có cảm giác mềm mại, êm ái như khúc hát ru, cô không cầm lòng nổi, cứ nghe rồi nghe, ý thức mơ hồ, rồi sau đó hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.

Nhưng cô nhớ rõ ràng video tối qua cô còn chưa tắt.

Biên Lê cũng không quan tâm đến cái cổ đau nhức nữa, vật người sang một bên, nửa quỳ trên giường, bắt đầu vén chăn, lật gối, chỉ để tìm cái điện thoại của cô.

Sờ soạng một hồi, cô đã tìm được điện thoại bên dưới cái chăn, mở màn hình lên, cả người đều sững sờ. Lượng pin điện thoại hiện thị màu cam nguy hiểm, gần như hết sạch pin.

Cuộc gọi video Wechat của hai người vẫn tiếp tục không hề bị tắt đi, phía trên hiện thị thời gian là mấy tiếng đồng hồ.

“…Trời ạ…” Biên Lê nhìn chằm chằm một lúc, lẩm bẩm.

Thấy cô ngủ rồi, anh không biết tắt đi hay sao.

Màn hình phía bên anh đen sì, cũng không biết đang làm cái gì. Biên Lê vừa định thoát ra ngoài, thì nghe thấy có người bên ấy lên tiếng.

“Giờ mới dậy?”

Giọng vừa vang lên, còn có nửa khuôn gặp của Hạ Vân Tỉnh.

Nhìn bối cảnh từ chỗ anh, chắc là anh đã ở đoàn phim

Gian nghỉ ngay sát cửa sổ, nắng sớm nhàn nhạt, xuyên qua cánh cửa chớp lọt vào trong, chiếu thẳng, phác lên một nửa bóng hình nhu hòa của anh, đúng là làm bật lên mấy phần cảm giác trời quang trăng sáng.

Cô nhìn đến ngẩn người, một cử chỉ của anh còn có thể đẹp trai đến thế.

Thật ra Biên Lê không hiểu vì sao Hạ Vân Tỉnh lại nhiệt tình gọi video WeChat như vậy, điều mà cô quan tâm bây giờ, chính là cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch, mặt mũi lộn ngược của mình

Thế này cũng bất công quá đi!

Cô còn chưa rửa mặt nữa!

“A! Anh đừng nhìn!” Biên Lê nói xong, vội vàng lấy tay che camera lại, giọng cất cao lên.

“Được rồi, em mau dậy đi.” Hạ Vân Tỉnh khẽ cười.

Anh ngược lại vẫn muốn nhìn, đầu hạ, thời tiết hơi nóng, áo hè lại mỏng manh, đồ ngủ của cô cũng thuộc thoại mát mẻ, cổ áo lỏng lẻo thõng xuống, nửa che nửa đậy lộ ra một mảng da thịt trắng như sữa.

Chỉ cần tưởng tượng là có thể biết hương vị ra sao.

Ngọt thanh của dâu tây lẫn với vị đào, bà nó!

“Thế nên hôm qua anh vẫn luôn không cúp máy ư, do anh quên à? Nhưng mà hôm qua em ngủ quên lúc nào vậy?” Biên Lê đem mặt sau của điện thoại hướng lên trên, che kín camera, rồi nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường, bắt đầu thay quần áo. Mẹ Biên đặc biệt chọn quần áo cho cô rồi để lên đầu giường, sáng sớm ngày ra cô cũng không cần phải chui vào phòng để quần áo tìm nữa.

Bên kia kim lặng lúc lâu, rồi đột nhiên buông một câu: “Em còn biết là em ngủ hả.”

Nghĩ thế, trong lòng Hạ Vân Tỉnh khó tránh khỏi uất ức dồn nén, hơi trì trệ.

Chẳng qua anh chỉ muốn thăm dò mức độ yêu thích của Biên Lê trước, nhưng ra quân chưa thắng thì thân đã chết trước mất rồi.

Xem ra ông trời đều muốn giữ chặt bí mật này, không chịu để lộ nửa phần ra ngoài.

“Thật sự em không cố ý haha, à đúng rồi, anh ăn sáng chưa?” Biên Lê thay quần áo xong, lại cầm điện thoại lên.

Cô vén mái tóc dài lên, chuẩn bị chút nữa đi đánh răng rửa mặt. Nếu như Hạ Vân Tỉnh chưa ăn sáng, để tỏ lòng xin lỗi, cô có thể mang đi một ít.

Hạ Vân Tỉnh còn chưa nói gì, cửa phòng Biên Lê bỗng chốc bị đẩy ra.

Biên Trần Ngôn nhíu chặt hàng mày đẹp: “Lề mà lề mề lâu như thế, nếu không phải chờ em, giờ anh đã sớm ở phim trường rồi.”

Khi anh còn chưa nói xong, Biên Lê đã vô thức ném điện thoại xuống giường, vạch trên không trung một đường vòng cung, rơi xuống phía kia giường, tạo ra tiếng vang không to cũng chẳng nhỏ.

Biên Trần Ngôn vốn chỉ là đến giục cô, nhưng lại bị phản ứng của cô em gái nhà mình dọa cho trận.

Trông vẻ mặt đầy chột dạ của Biên Lê, anh nheo mắt: “Em làm gì thế?”

Nói rồi, anh bước cả người vào, trực tiếp đẩy cửa phòng đi đến.

“Không làm gì cả.” Biên Lê vờ bình tĩnh, “Sắp không kịp rồi, em đánh răng rửa mặt xong sẽ xuống nhà!”

“Có chuyện giấu anh hả?” Biên Trần Ngôn còn lâu mới tin cô, đi thẳng đến bên kia giường.

Biên Lê hơi sững sờ, rướn người lên định lấy điện thoại của mình, thế nào mà Biên Trần Ngôn lại nhanh hơn, sau khi phát hiện ra ý đồ của cô, chân bước nhanh hơn, thò tay chạm đến.

Anh tay dài chân dài, chiếm tới mười phần lợi thế.

Ngay lập tức sấm chớp đùng đùng, dễ dàng chặn đứng Biên Lê lại, thuận tiện còn vỗ vỗ vào móng vuốt nhỏ của cô.

“Nhìn điện thoại người khác thật sự không lịch sự tí nào đâu! Anh trả lại cho em!” Biên Lê có hơi tức giận, nhảy dựng lên, ra sức đập vào tay của anh.

Biên Trần Ngôn hừ lại một tiếng, một tay giơ điện thoại lên, nâng điện thoại lên trên cao: “Anh của em mà là người khác? Em nằm mơ đi!”

Biên Trần Ngôn biết mật khẩu của cô, dù sao thì chẳng qua chỉ là viết tắt của ngày sinh. Vậy mà lúc anh quay lưng đi, dưới sự đánh đập bạo lực của Biên Lê, sau khi nhập mật khẩu xong, anh dán mắt vào nhìn, mặt đen như đít nồi, muốn có bao nhiêu khó ngửi thì có bấy nhiêu khó ngửi.

Biên thiếu gia thậm chí khó nhịn mà buông ra một câu chửi chẳng phải là văn nhã gì.

Lúc này Biên Lê hoàn toàn im thin thít, không dám sấn tới nữa, ngập ngừng nhìn anh.

Giờ thật sự đi đời nhà ma rồi.

Biên Trần Ngôn xoay người lại, cúi đầu nhìn cô trừng trừng.

“Em thật sự giỏi ghê ha.”

“…”

“Điện thoại không có pin, tự động tắt máy.”

“…?”

Tình hình trên trận chiến bỗng nhiên bị đảo ngược, Biên Lê không hề khách khí lấy điện thoại của mình về: “Anh thấy chưa, điện thoại của em thấy anh cái đều tự sập luôn.”

Biên Trần Ngôn hừ lạnh một tiếng, trước khi đi còn gõ lên cửa, giọng điệu rất khó chịu: “Nhanh xuống đi.”

Qua trận ồn ào lúc sáng tinh mơ như vậy, Biên Lê tất nhiên không ở nhà ăn cơm, mẹ Biên như thường lệ đóng đồ ăn cho cô, để cô ăn trên đường.

Biên Lê cũng không cự tuyệt, thật ra thế này cũng tốt, có thể vừa đi vừa nhảy mang cho Hạ Vân Tỉnh một ít.

Sau khi sập pin cả hai người đều ngắt kết nối, lượng pin hiện tại trong máy cô vẫn trong tình trạng sắp rơi vào nguy hiểm.

Đến phim trường, quả nhiên hai người đã muộn. Nhưng sự chú ý của mọi người đều tập trung lên chuyện đạo diễn tới muốn, mấy người khác cũng không quá để tâm đến Biên Lê cũng đến muộn giống thế.

Cảnh quay sáng sớm chỉ có hai phân cảnh nhỏ, phân chia cảnh quay xong, đợi tấm bối cảnh là có thể nghỉ ngơi.

Biên Lê thừa dịp còn sớm, chạy thẳng đến buồng nghỉ của ACE.

Lúc quay, cô và Ninh Tiết Sơ được chỉ định phân đến cùng một cảnh, nên cũng biết lịch trình tiếp theo của bọn họ.

Thật ra ACE không nhất thiết ngày nào cũng phải ở lại trong đoàn làm phim, sau khi quay xong cảnh quay hôm nay, thì họ sẽ kết thúc kịch bản khách mời trước thời hạn, dẹp đường về nhà.

Biên Lê nghĩ đến bọn họ đông người, hay cô không đi đưa nữa thì hơn. Nhưng mang cũng mang đến rồi...

Hơn nữa, hôm nay không gặp, ngày mai họ không còn ở đây nữa.

Trong đầu Biên Lê người và trời giao chiến, thuyết phục bản thân nhiều lần, nên dứt khoát bằng bất kỳ giá nào.

Đi vào buồng nghỉ của bọn họ, Biên Lê thò đầu ra thăm dò, mới phát hiện não bổ thêm nhiều.

Lúc này, bên trong chỉ có hai người đang ngồi, đường hoàng ngồi đó là Hạ Vân Tỉnh và Ninh Tiết Sơ, cả hai đều đang nhắm mắt dưỡng thần.

Cô hắng giọng, xách theo một túi đầy đồ ăn sáng, bước vào. Tuy rằng sáng sớm có quay nhưng vì bắt đầu sớm, nên bây giờ vẫn chưa tính là muộn.

Đồ ăn bỏ ra ngoài một lúc, cũng không sợ lạnh mất. Bữa sáng kiểu tây hoặc kiểu Trung đều là sở trường của mẹ Biên, ban sáng để cho hai anh em mang đi ăn trên đường đều là ít sandwich với cơm nắm.

“Hai người đều ở đây à.” Lúc Biên Lê đặt đồ ăn lên bàn, cả hai thanh niên gần như là cùng mở mắt ra.

Bất tri bất giác, Biên Lê cũng lẫn theo vào sự thân thiết của hai người họ nên không khách sáo ngồi xuống một bên trên ghế sofa.

“Sớm ra anh đã ăn sáng chưa?” Biên Lê hỏi một câu tượng trưng, ánh mắt mong chờ liếc qua Hạ Vân Tỉnh.

Ninh Tiết Sơ đáp lại rất nhanh: “Anh ấy ăn…”

Lời anh ta còn chưa nói hết, giây tiếp theo đã bị Hạ Vân Tỉnh nhanh nhẹn cắt ngang.

“Chưa ăn.”

Ninh Tiết Sơ khó hiểu bị cắt ngang lời nói, mấy lời bức bách còn chưa thốt, nghi ngờ đã nổi lên trước mặt.

Trông Hạ Vân Tỉnh, đáp lại một cách kiên quyết, giọng điệu không vồn vã, mặt mày điềm nhiên.

Ung dung bình tĩnh thế này, Ninh Tiết Sơ suýt nữa tưởng mình bị mù.

Vậy nên cái con người sáng sớm nay ăn sáng cùng với anh ta! Là ai hả!

Biên Lê nghe vậy, quả nhiên rất ân cần nhích gần lên, đem đồ ăn sáng bày ra, xếp ra trước mặt Hạ Vân Tỉnh.

“Sáng nay điện thoại của em hết pin, bây giờ mời anh anh ăn sáng.” Giọng cô khe khẽ, chỉ có hai người họ nghe thấy được.

Cô nàng ngồi xổm trước mặt anh, đôi mắt ươn ướt, như nai con trong thác nước giữa khe núi.

Hạ Vân Tỉnh cũng không biết nguyên nhân vì sao bản thân vừa nãy nói chưa ăn, giờ đây, trái lại thật sự nguyện ý trăm phần.

Ninh Tiết Sơ ở bên vò đầu khó hiểu, trắm mối thắc mắc không cách nào giải đáp.

Nếu như lão đại nhà mình không biết xấu hổ như thế, thích ăn nhờ, thế thì anh ta cũng nhất định có thể!

Ninh Tiết Sơ cười híp mắt, ý tứ mười phần ám chỉ: “Phì Phì, anh Ninh của em cũng đói.”

Ánh mắt Biên Lê vừa mới chuyển đến, thì chợt nghe thấy giọng nói chẳng chút cảm tình nào của Hạ Vân Tỉnh vang lên.

“Sáng nay cậu ăn rồi.”

“Hai hộp mỳ, còn muốn anh nhắc cậu?”

“Ai ăn hai hộp mỳ! Chỉ có một hộp thôi!” Ninh Tiết Sơ lập tức phản bác.

Biên Lê ngẩn người, lại nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh, người kia ngồi đối diện với cô, khẽ nhướng mày.

Bộ dạng xem đi tôi nói đâu có sai.

Biên Lê chính nghĩa nghiêm trang nói: “Anh Ninh anh đã ăn nhiều như vậy, thì em không chia cho anh nữa.”

Tuy có vẻ mẹ Biên nhét đầy một túi to, nhưng thật ra đều là hộp chia đồ, trông thì đẹp đẽ nhưng trọng lượng lại nhẹ.

Chính cô còn chưa ăn no, nghĩ đi nghĩ lại, Biên Lê ngồi ở trước mặt Hạ Vân Tỉnh, cầm một cái cơm nắm cắn, hướng về phía Ninh Tiết Sơ nói thêm: “Anh Ninh, nếu anh muốn nếm thử tay nghề của mẹ em, hôm nào em mời anh đến nhà em ăn cơm nhé, mẹ em làm cơm, tuyệt lắm.”

“Thật?” Thương cảm của Ninh Tiết Sơ đến nhanh mà đi cũng nhanh, giờ này dĩ nhiên được lấp đầy vui sướng của thứ mới

“Tất nhiên rồi, em đâu có lừa anh.”

“Cậu ấy không thể đi.” Hạ Vân Tỉnh chậm rãi lên tiếng, xen vào một câu trong cuộc nói chuyện của hai người họ.

“Tại sao?” Hai người đồng thời hỏi.

Hạ Vân Tỉnh đột nhiên cười đến là dịu dàng: “Muốn anh giúp cậu nhớ lại vài thông báo tiếp theo của cậu không?”

Ninh Tiết Sơ nhịn một lúc lâu, không dám nói gì.

Thông báo gì, thông báo ở phòng tập ư?

Nói là đến quay vai khách mời, nhưng nhiệm vụ của Biên Lê các cô ít hơn nhiều so với vai chính. Bây giờ nhân viên đoàn làm phim đã bắt đầu chiêu đã trà chiều, đôi nam nữ diễn chính vẫn đang bị Biên Trần Ngôn châm chọc mắng mỏ.

Lúc này, mọi người đều được chia nửa quả dưa hấu nhỏ, loại dưa hấu thịt màu vàng nhạt, ăn có vị thanh thanh ngọt ngọt, còn không có hạt nữa.

Nguyễn Tương Nghi không tìm thấy thìa, cầm một nửa quả dưa hấu, liên tục than thở.

Chỉ có điều phân đến thế rồi, cô nàng vẫn còn kiên trì tám chuyện: “Đãi ngộ của đoàn làm phim mình thật tốt, khai máy vài ngày, hết bánh ngọt rồi trà sữa. Chị nghe nói, cũng do Hứa Mạt ở trong đoàn phim, nên giám đốc Thẩm bao hết chi phí ăn uống cho cả đoàn, thật sự quá chiều chuộng mà.”

Biên Lê nghe thế cũng chẳng buồn nâng mí mắt lên, cô được chia cho một chiếc thìa nhựa, đang khoét ở giữa quả dưa hấu, miếng ngọt nhất.

Sau khi khoét một hồi lâu cũng vô dụng, cô mới phụ họa một câu: “Vậy mà bạn gái yêu quý của anh ta đang bị đạo diễn dạy bảo, còn chúng ta lại ở đây mải mê ăn uống.”

Nguyễn Tương Nghi bật cười: “Cũng đúng ha, kiểu người hếch mũi lên trời như Biên Trần Ngôn, thật sự không sợ đắc tội với giảm đốc Thẩm của chúng ta.”

Nói xong, cô ấy đứng dậy đi tìm đồ nghề, thì bên cạnh có nhân viên xúm lại một chỗ dùng dao bổ ra, càng dễ ăn hơn.

Biên Lê thích chí ôm nửa quả gặm, nên không tiến lên.

Trong khi cô vẫn đang kiên trì khoét thì Hạ Vân Tỉnh đi ngang qua bèn dừng lại, tay cầm nửa trái dưa hấu rồi đè một gối xuống, ngồi xổm trước mặt cô.

Bộ dạng trông có vẻ lường biếng.

“Nhìn em làm gì?” Lúc này Biên Lê không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cảm nhận một cái là chuẩn.

“Xem xem em có thể khoét miếng dưa hấu thành cái gì.”

“Không phải, em chỉ muốn khoét miếng ở giữa, đấy là chỗ ngọt nhất của quả dưa hấu.

Có nhân viên đi ngang qua cất giọng hỏi hai người một câu: “Hai người muốn uống gì, nước Lê hay là Americano?”

“Nước lê!”

“Nước Lê!”

“Thế mà anh không chọn cà phê ư?” Cảm giác con trai không thích uống đồ ngọt mới đúng.

Biên Lê cầm lấy nước trái cây Hạ Vân Tỉnh đưa cho cô rồi để nó sang một bên, tiếp tục xử lý dưa hấu.

“Lê gì anh đều thích…ăn” Anh cứ nhìn chằm chằm vào động tác trong lòng bàn tay cô, giọng nói từ từ, rồi sau đó cố ý dừng lại.

Hở...

TimBiên Lê đập thình thịch, rồi chớp mắt mấy cái, tiếp tục giã dưa dấu.

“Được rồi đừng chọc nữa.”

“Không phải muốn ăn cái ngọt nhất ư, của anh cho em.”

Biên Lê khẽ nâng mắt, trong tầm mắt có một muôi nước dưa hấu tươi đưa đến.

Không biết từ lúc nào Hạ Vân Tỉnh khoét xong lòng dưa hấu của mình, rồi đưa tới bên môi cô.

Tư thế này như đã thành quen, cứ như anh là làm trăm ngàn lần.