Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 152



“Tris, bọn chúng xuất phát rồi.” Helen cầm ống nhòm ban đêm, nói.

Lúc này, bọn họ đang ở trong một ngôi nhà đối diện nơi đóng quân tạm thời của BK. Nhà không cao, chỉ có ba tầng, từ đây tới đó còn có một khoảng cách. Đứng trên ban công tầng ba, nhìn bằng ống nhòm ban đêm là có thể thấy rõ nơi đóng quân của BK.

Hoàng Yến Chi đứng ở một bên tường, cầm ống nhòm nhìn từng chiếc xe chạy ra khỏi nơi đóng quân, mãi cho đến khi chiếc xe cuối cùng chạy đi, cửa đóng lại, cô mới bỏ ống nhòm xuống.

“Bọn họ đi, chúng ta cũng đi thôi. Nhớ kỹ, cứu người xong là rút lui, không nên ham chiến, lui theo con đường đã bàn, đến nơi tập hợp sẽ rời khỏi LG, trở về nước Y, hiểu chưa?” Hoàng Yến Chi căn dặn.

“Yên tâm đi, Tris, bọn tớ sẽ không tự ý hành động.” Hely nói.

Bọn họ đã biết rõ sự phân công sắp xếp nơi đóng quân của BK. Giữa đường, ba người chia nhau ra hành động, tự mình tìm một góc leo vào.

Tuy khắp nơi đều có lắp camera nhưng đối với bọn họ mà nói, tránh camera cũng không phải chuyện gì khó.

Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng đáp xuống đất, không có một tiếng động, thậm chí hai gã đứng cách đó không xa cũng không nghe thấy gì. Cô men theo cây cối xung quanh, đi lướt qua hai gã đó.

Snow rất không vui, gã vốn có thể tham gia hành động tối nay, ai ngờ trước khi đi lại được thông báo gã phải ở lại trông một tên vô dụng đang hôn mê, chẳng biết bao giờ mới tỉnh.

Không sai, trong mắt Snow, cây rụng tiền Irene mà KING nói chỉ là một tên vô dụng, vì không tốn nhiều công sức để bắt, Không chỉ gã tóc vàng mắt xanh đang nghi ngờ danh hiệu sát thủ của Irene có phải thật hay không, mà ngay cả Snow cũng vậy.

Gã biết KING muốn một thứ trên tay Irene, theo gã thì cứ giết quách tên này đi rồi chẳng phải đồ sẽ đến tay sao, cần gì phải phí công mang Irene từ trụ sở tới đây.

Gã nhìn thoáng qua người nằm dưới đất, giơ chân đá xuống, không có phản ứng nào, nếu không phải hô hấp vẫn bình thường, thì nói anh ta đã chết vẫn có người tin: “Hừ, sát thủ hạng 19 gì chứ? Ông đây dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết mày.”

Snow càng nghĩ càng giận, giơ chân lên đạp thêm một cái, lần này là đạp lên mặt Irene, Irene vẫn không có phản ứng, Snow cảm thấy mất hứng nên hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Sau khi gã đi, Irene vốn không có phản ứng đột nhiên mở mắt, anh ta dùng tay bụm miệng mình lại, tiếng ho khan vọng trong kho hàng.

Snow đạp anh ta rất mạnh, nếu không phải anh ta có sức chịu đựng kinh người thì e là sớm đã bại lộ. Cơn đau từ lồng ngực lan dần ra, Irenr chỉ có thể ngồi dậy.

Mắt anh ta đầy vẻ lạnh lẽo, anh ta biết mục đích của KING khi muốn loại chiết xuất thực vật đó. Mặc dù không phải là người tốt, tay từng nhuộm máu, nhưng anh ta không muốn hợp tác với một kẻ điên không chút tình người như KING, dù hắn có dùng thủ đoạn gì thì anh ta cũng sẽ không giao ra.

Động tác đứng dậy ảnh hưởng tới vết thương trên người, vết thương vốn đã khép lại rỉ máu, Irene dường như không thấy đau nữa, cứ ngồi yên ở đó.

Bỗng nhiên, tai của anh ta giật giật, tay lấy một viên bi rất nhỏ từ trong lỗ tai ra, thật sự là rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.

Trong kho hàng rất tối, giơ tay không thấy được năm ngón, thiết bị hình tròn tỏa ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt. Nếu không phải lúc này tối như vậy thì có lẽ đã không thấy được chút ánh sáng yếu ớt đó.

Đây là máy theo dõi Hely đưa cho anh ta. Lúc chưa bị bắt, anh ta từng nghe Hely nhắc tới thứ này. Anh ta đang giữ thiết bị con, còn thiết bị mẹ ở trên tay Hely. Chỉ cần khoảng cách giữa hai người trong phạm vi 200 m thì thiết bị con sẽ rung lên, đồng thời phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt.

Sắc mặt Irene thay đổi, nhóm Hely đang tới cứu anh ta. Tuy anh ta không ra ngoài được, nhưng vẫn biết nơi này phòng thủ rất nghiêm mật. Chỉ Hely và Helen thì không thể cứu anh ta ra ngoài.

Anh ta sốt ruột, nhưng không có cách nào ngăn cản họ. Anh ta đứng lên, đi một vòng trong kho hàng, dựa vào cảm giác dưới chân để thăm dò xung quanh.

Trong kho hàng rất trống trải, có thể nói trừ anh ta ra thì không có gì cả. Anh ta mò mẫm về phía cửa, áp sát tai lên cánh cửa, cố gắng nghe tình hình bên ngoài, nhưng bên ngoài rất yên tĩnh, không nghe thấy gì cả.

Anh ta chán nản ngồi trên mặt đất, tuy bây giờ đã khôi phục sức lực, nhưng cửa nhà kho làm bằng sắt dày, trừ phi dùng chìa khoá từ bên ngoài mở ra, nếu không sẽ không ra ngoài được.

Anh ta nhìn chằm chằm viên bi trong tay, dường như ánh sáng lại mạnh hơn một chút.

................

Snow bỏ chìa khóa vào túi áo trong, âm trầm trở về phòng mình, không thèm bật đèn, mò lấy một chai rượu trong tủ rượu, mở nắp rồi uống.

Gã rất không vui, cảm thấy KING càng ngày càng không tin tưởng gã, ngay cả tên tóc vàng mắt xanh cũng được đi, vậy mà gã phải ở lại chỗ này.

Uống thêm vài hớp, bình rượu chỉ còn gần nửa.

Hoàng Yến Chi đứng trong bóng đêm, lẳng lặng quan sát Snow. Cô vừa vào đã thấy Snow từ nhà kho qua đây, thấy gã bỏ chìa khóa vào túi áo trong. Hoàng Yến Chi liền bám theo, thừa dịp gã không chú ý thì lẻn vào phòng.

Cô chưa quen thuộc với căn phòng này, nên không cố gắng tìm chỗ ẩn nấp mà trốn ngay phía sau cửa, định thừa dịp Snow không chú ý để giải quyết gã, rồi lấy chìa khóa cứu Irene.

Ai ngờ Snow không đóng cửa, cũng không bật đèn, cứ ngồi đó uống rượu. Hoàng Yến Chi không thể làm gì khác hơn là đứng ở sau cửa không nhúc nhích.

Đợi được một lúc, phát hiện Snow đã ngủ trên ghế sô-pha, Hoàng Yến Chi bỗng nhanh như tia chớp vọt ra ngoài, trong tay lóe lên ánh bạc, một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể Snow mềm nhũn, còn chưa kịp mở mắt đã tắt thở.

Hoàng Yến Chi buông miệng gã ra, lau vết máu trên dao lên áo gã, lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Bọn BK đều là những kẻ ác độc, Hoàng Yến Chi ra tay cũng không hề thấy hổ thẹn gì. Cô nhếch môi lên, Quân Hạo Kiện, anh nhìn đi, đây mới thật sự là em.

“Lấy được chìa khoá rồi!” Cô nghiêng đầu nhẹ giọng nói một câu.

“Đã biết.” Trong tai truyền đến giọng nói của Helen và Hely

“Tris, cách 50 m phía bên tay trái cậu có người.” Hely nói.

Phía tay trái chính là hướng nhà kho, nói cách khác là không thể tránh người này, Hoàng Yến Chi đang định giải quyết người này thì thấy Helen đã đi tới.

Helen giơ tay ra hiệu, Hoàng Yến Chi gật nhẹ đầu, hai người đi đến nhà kho.

Hoàng Yến Chi lấy chìa khóa ra mở cửa, Irene đã sớm biết ngoài cửa có người, bèn tránh sang một bên, định bụng lúc có người vào thì sẽ đánh bọn họ ngất xỉu rồi chạy trốn.

“Irene, là tôi.” Helen nắm được cánh tay trước mắt, thấp giọng nói.

Irene ngẩn ra, thả tay xuống, thấy rõ người tới: “Tris, sao em lại ở đây?” Anh ta không bất ngờ khi gặp Helen thế nhưng Tris...

“Đừng nói nhiều, rời khỏi nơi này trước. Còn đi được không?” Hoàng Yến Chi hỏi.

“Được, không đánh nhau được, nhưng vẫn đi được.” Irene cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện.

“Helen, anh dẫn anh ấy đi, tôi giải quyết những người khác.” Hoàng Yến Chi nói xong liền xông ra ngoài, không cho bọn họ cơ hội thương lượng.

“Helen, cậu không nên lôi cô ấy vào.” Irene thở dài một tiếng.

Helen sao có thể không biết chứ? Chẳng qua là lúc đó anh ta bị thương, Wenny cũng hôn mê, còn mất đi đứa con, một mình anh ta không lo liệu nổi nên Hely đành gọi điện thoại cho Tris.

Nếu Tris đã biết rồi thì cô ấy đương nhiên không thể bỏ mặc được.

“Bây giờ, nói những điều này cũng đã muộn, về rồi hẵng nói tiếp. Cậu còn đi được không?” Helen hỏi. Irene gật đầu, đi theo sau Helen.

Bọn họ đi theo sau Hoàng Yến Chi, Hely báo cho cô toàn bộ tình hình phòng thủ ở nơi đóng quân. Bây giờ cô ấy đang ở trong phòng theo dõi, khống chế toàn bộ camera ở nơi này.

Có Hely giúp, Hoàng Yến Chi tìm một hướng ít người nhất để đi ra ngoài. Cô không dùng súng mà dùng dao, cũng đồng nghĩa với việc phải tới gần địch mới có thể giải quyết bọn họ.

Máu tươi nhuộm đỏ áo, nhưng cô hoàn toàn không để ý.

Có lẽ chúng không ngờ bọn cô sẽ đến, hoặc cũng có lẽ là KING mang đi gần hết người, nên toàn bộ khu đóng quân không còn nhiều người, dù có cũng không mạnh, Hoàng Yến Chi không tốn bao nhiêu công sức đã rời khỏi chỗ này. Chờ đến nơi an toàn, cô liền gửi cho Hely một tín hiệu.

Chẳng mấy chốc, Hely đã xuất hiện: “Irene, cậu không sao chứ? Bị thương ở đâu?” Thấy Helen đỡ Irene, Hely nhíu mày.

Irene lắc đầu: “Không bị thương, chỉ bị tiêm một chút thuốc thôi, cả người không còn sức lực. Yên tâm đi, vài ngày nữa là bình thường.”

“Tris, chúng ta khá may mắn, phần đông người đều đi theo KING. Nếu lần trước là như thế này thì bọn tớ đã cứu được Irene ra rồi.” Hely rất vui vì cứu được Irene mà không có ai trong bọn họ bị thương, lại còn phá tan được nơi đóng quân của BK, cô ấy có để lại một vài thứ tốt, đợi lúc KING trở về sẽ tặng cho hắn một niềm vui lớn.

Hoàng Yến Chi không hề tỏ ra vui vẻ, hơi nhíu mày: “Các cậu đi trước đi, tôi còn có chút việc.”

“Tris, cậu muốn đi đâu?” Hely hỏi, chẳng phải nói cứu người xong là đi ngay sao?

Hoàng Yến Chi không nói gì mà quay đầu định đi. Hely chợt nghĩ đến điều gì đó, liền biến sắc, kéo Hoàng Yến Chi lại: “Tris, cậu điên rồi, cậu không thể đến đó. Hơn nữa, nước Z có nhiều quân nhân như vậy, có lẽ anh ta không ở đó.”

Hoàng Yến Chi hất tay Hely ra, yên lặng nhìn cô ấy: “Chẳng may có thì sao?”

Chẳng may Quân Hạo Kiện ở đây, nếu anh bị thương thì sao? KING là một con quỷ tàn nhẫn, vô nhân tính.

“Tris, cậu có nghĩ rằng nếu như anh ta thật sự ở đây, cậu đến đó rồi bị anh ta nhận ra thì phải làm thế nào hay không?” Hely kéo cô lại lần nữa, không cho cô đi. KING dẫn theo rất nhiều người, nơi đó rất nguy hiểm, cô ấy không thể để cho cô đi mạo hiểm.

“Hely, cậu không ngăn được tớ đâu.” Hoàng Yến Chi kiên quyết.

Hely chán nản, đúng vậy! Nếu Hoàng Yến Chi thật sự quyết định thì không ai có thể ngăn cản được.

Irene không hiểu bọn họ đang nói gì, vẻ mặt khó mông lung. Helen đến bây giờ mới hiểu, vốn muốn khuyên Hoàng Yến Chi không nên đi, nhưng anh ta cũng có người yêu, tất nhiên hiểu được cảm giác đó. Nếu là anh ta thì cũng sẽ lựa chọn giống cô.

Helen giao Irene cho Hely: “Tris, tôi đi cùng cô.” Sức chiến đấu của anh ta mạnh hơn Hely rất nhiều, sở trường của Hely là kỹ thuật máy tính.

“Đợi một chút, ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì không? Tris muốn đi đâu? Làm gì?” Irene cảm thấy có gì đó là lạ.

Không ai trả lời anh ta. Hely lắc đầu bác bỏ đề nghị của Helen: “Không được, cậu đang bị thương, tôi đi cùng Tris là được.”

“Vết thương của tôi đã ổn rồi.”

“Được rồi, đừng nói nữa, tôi đi một mình. Các cậu dẫn Irene về nước Y trước.”

“Không được.” Helen trầm giọng: “Tris, nếu không để tôi đi cùng thì cô cũng không thể đi. Cô lo lắng cho anh ta, bọn tôi cũng lo lắng cho cô.”

Hely gật đầu.