Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 48



Lần này phạm vi casting của Công ty Giải trí Thánh Huyên rất rộng. Chỉ cần là vai trong kịch thì đều được, cũng không giới hạn độ tuổi tham gia dự thi, nghề nghiệp, thân phận. Nên lần này có rất nhiều người tham gia, có thể hình dung bằng câu đông nghìn nghịt.

Kịch bản lần này của Thánh Huyên được cải biên từ một bộ tiểu thuyết rất hot trên mạng, đang rất được chú ý. Lần này, bộ phim lại được đạo diễn nổi tiếng nhất trong giới - Lý Lập Quần đạo diễn. Lại thêm thực lực của Công ty Giải trí Thánh Huyên, nên lần này đã thu hút một lượng lớn minh tinh rối rít nhờ người đại diện gọi điện thoại đến hỏi thăm.

Ngay cả An Duyệt - người hai lần được đăng quang ảnh hậu cũng để người đại diện đến hỏi về vị trí nữ chính. Nhưng trước đó Thánh Huyên đã từng nói, kịch bản lần này sẽ dùng người mới hết, nên An Duyệt chỉ có thể tiếc nuối.

Có điều ảnh hậu An Duyệt này có sức ảnh hưởng rất lớn. Nên cuối cùng Thánh Huyên vẫn mời An Duyệt làm khách mời, đảm nhận một vai trong kịch bản. An Duyệt cũng vui vẻ nhận. Việc này thật ra là quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Thánh Huyên là công ty giải trí uy tín lâu năm, rất có địa vị trong giới giải trí. Việc duy trì quan hệ hữu nghị với Thánh Huyên rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của An Duyệt.

Mặc dù trụ sở chính của Thánh Huyên ở Hoa Hạ, nhưng địa điểm casting lại không ở đó mà là ở lễ đường của Học viện Điện ảnh. Nếu không, dù công ty Thánh Huyên có lớn bao nhiêu cũng chẳng thể chứa được nhiều người như vậy.

“Yến Chi, cậu nói xem, chỉ casting ở Hoa Hạ thôi mà đã nhiều người như vậy. Tớ nhìn đám người này mà phát sợ.” Trương Linh đứng ở trường thi, nhìn mọi người nhốn nháo ở đây, tâm trạng lo lắng khó tả.

Hôm nay Hoàng Yến Chi đeo một cặp kính râm thật to, che khuất nửa khuôn mặt cô: “Đừng lo, cậu chuẩn bị rất tốt. Chỉ cần phát huy bình thường theo những gì đã chuẩn bị thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng, không chứa chút cảm xúc, nhưng lại có tác dụng trấn an lòng người như một phép lạ. Trương Linh nặng nề gật đầu.

Đội ngũ rất dài, còn phải mất một lúc nữa mới đến lượt các cô. Trương Linh tùy ý nhìn quanh, nhận ra rất nhiều người cầm một tờ giấy trong tay, hình như là lời thoại. Có một số người đọc lời nhạc, còn một số khác thì đang soi gương trang điểm.

“Yến Chi, cậu nhìn giúp tớ một chút, hôm nay tớ trang điểm thế nào? Có chỗ nào không ổn?” Trương Linh giữ chặt tay áo của Hoàng Yến Chi, lo lắng hỏi.

Hoàng Yến Chi cẩn thận nhìn mặt cô ấy rồi lắc đầu: “Không đâu, rất tuyệt vời.”

Nhận được câu khẳng định của Hoàng Yến Chi, Trương Linh liền yên tâm.

Vòng đầu rất đơn giản, nêu cảm nghĩ về nhân vật mình muốn sắm vai. Sau đó lại biểu diễn một tài năng là được. Về phần nội dung tài năng thì hoàn toàn do chính bạn quyết định.

Trương Linh rất hiểu bản thân mình, cô ấy thậm chí không hề hướng tới nhân vật chính nào, mà là một cô bé thông minh lanh lợi bên cạnh nữ 3. Nhân vật này lại rất phù hợp với khí chất của cô ấy.

Trước khi Trương Linh theo ngành này, Hoàng Yến Chi cũng không nhận ra.

Mấy ngày nay giúp cậu ấy chuẩn bị dự thi, cô mới thấy thật ra Trương Linh rất có thiên phú làm diễn viên. Mặc dù bây giờ nói có kỹ năng diễn xuất thì hơi quá, nhưng cô ấy rất thông minh, rất nhập vai. Nếu gặp được một công ty quản lý tốt, thành tựu trong tương lai của Trương Linh chưa chắc đã thấp.

Với lại, có mối quan hệ với cô, chắc chắn Vệ Huy sẽ quan tâm đến Tiểu Linh một chút. Ít nhất, chỉ cần Trương Linh không tự nguyện, thì sẽ không xảy ra những chuyện như quy tắc ngầm.

“Yến Chi, chúng ta đi thôi.” Trương Linh đi ra ngoài, kéo tay Hoàng Yến Chi.

“Thông qua vòng sơ tuyển rồi?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn.

Trương Linh kinh ngạc nhìn cô: “Sao cậu biết? Tớ còn chưa nói gì mà.”

“Nhìn nét mặt của cậu là biết rồi.” Trương Linh là người đơn thuần, nhìn mặt cũng biết cô ấy đang nghĩ gì. Vừa rồi lúc đi ra, Trương Linh mặc dù

không hề nói gì, nhưng đôi mắt lại chứa đầy ý cười, khóe môi cũng cong lên. Cô muốn giả vờ như không thấy cũng chẳng được.

“Thật là, cậu cứ phải thông minh như vậy làm gì chứ? Muốn cho cậu bất ngờ cũng khó.” Trương Linh chu môi.

Hoàng Yến Chi bật cười: “Là lỗi của tớ. Để nhận lỗi, cũng như ăn mừng, đêm nay tớ mời cậu ăn cơm. Muốn ăn gì thì cứ gọi, tớ trả tiền.”

Đôi mắt Trương Linh sáng lên: “Thật ư?”

Hoàng Yến Chi đáp lời cô ấy bằng một ánh mắt khẳng định.

“Vậy tớ muốn ăn tiệc! Tiệc xa hoa!”

“Được.”

“Địa điểm do tớ chọn.”

“Được.”

“Vạn tuế, vậy chúng ta đi thôi.”

Đi được một lát, Trương Linh bắt đầu kể cho Hoàng Yến Chi nghe về sự lo lắng của mình lúc diễn: “Yến Chi, cậu không biết đâu. Ở trong có năm vị giám khảo. Lúc tớ đi vào, tất cả bọn họ đều nhìn thẳng vào tớ, làm tớ lo muốn chết, suýt nữa là nói cũng không nên lời. Đến lúc quan trọng, tớ đột nhiên nhớ tới lời cậu nói, nên kịp thời tỉnh táo lại. Bằng không, e là tớ còn chẳng qua nổi vòng loại.”

“Bây giờ qua thuận lợi là được rồi. Họ có nói vòng hai bao giờ bắt đầu không?” Hoàng Yến Chi hỏi.

“Thứ sáu tuần sau. Lần này vẫn yêu cầu biểu diễn một tiết mục như cũ. Yến Chi, cậu nghĩ tớ nên biểu diễn gì thì được? Hát? Múa? Hay đọc thơ?”

Hai người vừa đi vừa thảo luận. Mặc dù chủ yếu là Trương Linh nói, nhưng mỗi khi cô ấy hỏi, Hoàng Yến Chi đều cho ý kiến của mình.

Tuy Trương Linh luôn mồm nói muốn ăn tiệc, nhưng cuối cùng bọn họ lại vào một quán bán đồ ăn bình thường. Theo như lời Trương Linh nói, bây giờ ăn tiệc thì sớm quá. Chờ đến khi cô ấy có thể trúng tuyển thật lại đi ăn tiệc cũng không muộn. Đến lúc đó, cô ấy chắc chắn sẽ không khách sáo với Hoàng Yến Chi.

Một tuần sau, Trương Linh lúc nào cũng bận rộn chuẩn bị tiết mục. Lần này cô ấy chọn múa.

Hoàng Yến Chi hoàn toàn không hiểu gì về lĩnh vực này, đương nhiên sẽ không tùy tiện cho ý kiến.

Trong tuần này, Hoàng Yến Chi cũng có việc riêng. Mấy ngày trước, cô nhận được điện thoại của Daniel, hỏi bao giờ cô đồng ý đưa hai bức tranh cho ông chủ của buổi đấu giá từ thiện. Lúc bấy giờ, Hoàng Yến Chi mới nhớ ra chuyện đã bị mình quên lãng.

Mặc dù lần này cô từ Hàng Châu trở về có mang về mấy bức tranh, nhưng cô cũng không định bán chúng, mà lựa chọn vẽ thêm hai bức.

Trong đó, một bức đã được hoàn thành. Còn một bức nữa, Hoàng Yến Chi quyết định vẽ mặt trời mọc.

Hoa Hạ không có núi cao, đương nhiên là chẳng có cảnh mặt trời mọc trên núi. Nhưng vùng ngoại ô ở phía Tây thành phố lại có một dãy núi liền kề. Mặc dù độ cao không quá ba trăm mét so với mặt biển, nhưng cũng đủ để ngắm mặt trời mọc rồi.

Dãy núi này cách Giang Tâm Nhã Uyển một đoạn. Để không bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc, Hoàng Yến Chi quyết định xuất phát vào ban đêm, sau đó dựng lều trên đỉnh núi.

Chuẩn bị xong những thứ cần thiết, Hoàng Yến Chi liền xuất phát. Lần này cô không lái xe thể thao nhà họ Hoàng, mà lấy chiếc xe việt dã của Quân Hạo Kiện vẫn đỗ trong ga-ra. Hoàng Yến Chi tự lấy chìa khóa xe trong thư phòng.

Xe bon bon ra nội thành, xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Mặc dù nơi đây là Hoa Hạ, nhưng phía Tây lại là vùng nông thôn giữa thành phố và thị trấn. Ở đó còn có một đồng ruộng lớn. Trời vừa tối, nơi này đã rất yên tĩnh, khác với thành phố, còn có cuộc sống xa hoa trụy lạc về đêm.

Đột nhiên, phía trước có một tiếng vang thật lớn. Hoàng Yến Chi khựng lại, đạp phanh xe. Mặc dù chỉ có một tiếng, nhưng Hoàng Yến Chi rất chắc chắn vừa rồi là tiếng súng. Âm thanh quen thuộc như thế, người đã từng tự mình cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo trên thân súng như Hoàng Yến Chi tuyệt đối sẽ không nghe lầm.

Phía trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có tiếng súng ở đây? Có nên đi về phía trước không? Hoàng Yến Chi do dự. Cô không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn tự rước lấy phiền.

Ngay lúc do dự quay đầu xe, một luồng sáng đã chiếu vào mặt Hoàng Yến Chi. Cô biết lúc này đã muộn, đối phương đã phát hiện ra cô.

“Phía trước là ai, xuống xe.” Trước xe, một người đàn ông hỏi, tay vẫn đảo đèn trên mặt cô.

Hoàng Yến Chi mượn ánh đèn nhìn lại, nhận ra ở đó rất đông, khoảng chừng hai, ba mươi người. Bây giờ chắc không chạy kịp nữa rồi? Tính năng chiếc xe này của Quân Hạo Kiện không tệ, chạy hết tốc độ tuyệt đối có thể thoát. Chỉ là, xe này có chống đạn không?